Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến trưởng lão Cửu Kiếm môn

Tiểu thuyết gốc · 2047 chữ

Chưởng ấn mang theo uy áp đập thẳng vào người Lạc Long tạo thành tiếng nổ đinh tai nhức óc. Có điều hai lão già kia vừa mới nhếch mép lên thì nụ cười của bọn hắn chợt trở nên cứng đờ. Chỉ thấy hai đạo chưởng ấn kia ép đến sát người Lạc Long thì giống như bị một tấm chắn vô hình ngăn cản lại, uy lực khủng bố kia cũng bị hoàn toàn hóa giải, ngay cả vạt áo của Lạc Long cũng không bị tổn hại mảy may.

-Xuất linh cảnh đỉnh phong?

-Ngươi là linh tu?

Hai lão già mỗi người hỏi một câu, vẻ mặt hiện rõ lên vẻ khó tin. Mặc dù bọn hắn có thể dễ dàng nhìn ra tu vi của Lạc Long nhưng chỉ khi đối phương vận dụng đến linh hồn thì hai người bọn hắn mới nhận ra Lạc Long vậy mà còn là một linh tu.

-Không đúng, cho dù là xuất linh cảnh đỉnh phong thì cũng không thể đỡ một chưởng của ta được.

Đột nhiên trong lòng bọn hắn cùng dâng lên một ý niệm. Linh hồn đạt tới xuất linh cảnh còn chưa có ngưng thực, làm sao mang ra chiến đấu được, lại làm sao có thể chống đỡ được công kích của bọn hắn. Cho dù chưởng kia chỉ là một đòn hời hợt nhưng có thể dễ dàng đánh bất kỳ một tên khí động cảnh đỉnh phong nào đến trọng thương, đủ thấy uy lực đó không phải là linh hồn xuất linh cảnh có thể đón đỡ.

-Tiểu tử này quá tà dị rồi!

Trong lòng hai lão già này đã âm thầm quyết định phải đánh chết Lạc Long, không cho hắn có cơ hội lớn mạnh hơn, trở thành mối tai họa cho Cửu Kiếm môn. Có điều trong lúc bọn hắn còn chưa kịp lấy ra bảo kiếm của bản thân thì lại nghe thấy thanh âm của Lạc Long:

-Có qua mà không có lại thì thật là thất lễ, hai ngươi cũng nhận lấy một phần tâm ý của ta đi.

Chợt sau lưng của bọn hắn truyền đến cảm giác nặng nề, hai đạo công kích từ hư không đột nhiên xuất hiện, áp tới sau lưng của bọn hắn.

-Oành!

Hai lão già vội giơ tay ra đối một chưởng, sau đó cả hai liền bị đánh lui lại mấy bước, trong miệng lại rỉ ra một chút máu tươi.

-Điêu trùng tiểu kỹ!

Hai lão già kia giận giữ gầm lên một tiếng sau đó lấy ra bảo kiếm của bản thân, chỉ thấy tiếng xé gió vang lên, hai đạo kiếm khí cắt thẳng tới người Lạc Long.

-Bạt Kiếm thức!

Đây là một chiêu trong kiếm kỹ tông cấp của Cửu Kiếm môn, chú trọng tốc độ nhanh và sắc bén, có thể cắt mở hết thảy. Lạc Long cũng dùng linh hồn đánh ra hai đạo công kích đón đỡ, có điều khi vừa chạm vào kiếm khí thì liền bị đánh tan. Hắn không hoảng sợ mà tiếp tục vận dụng mười mấy đạo công kích nữa liên tục đánh vào hai đạo kiếm khí kia. Công kích linh hồn của hắn so với kiếm khí kia thì tương đối yếu ớt, bị đánh tan mười mấy đạo mà vẫn chưa hoàn toàn triệt tiêu được lực đạo của kiếm khí. Tuy chỉ còn một chút dư lực nhưng kiếm khí kia cũng có thể sánh ngang với công kích của võ giả khí động cảnh hậu kỳ, hơn nữa lúc này chúng đã đến rất gần Lạc Long rồi, không thể dùng linh hồn để công kích lại nữa. Những tưởng Lạc Long sẽ giơ tay chịu trói tại đây nhưng mà hắn lại lấy ra vạn hình binh, đâm ra hai kiếm đối chọi với hai đạo kiếm khí kia.

-Cự Môn!

Thức thứ hai trong Thất Tinh kiếm do hắn tự sáng tạo, bao gồm cả bản thân nó và thức thứ nhất Tham Lang. Chỉ thấy hai đạo kiếm khí kia bị đánh cắt thành vô số mảnh nhỏ rồi tiêu tán không thấy đâu, thậm chỉ có một luồng kình khí còn bắn về phía hai lão già kia khiến bọn hắn phải dựng chân khí thuẫn lên để che chắn trước người.

-Xoẹt xoẹt!

Kình khí tuy không xuyên qua nổi chân khí thuẫn nhưng lại khiến bọn hắn cảm thấy kinh hãi một lần nữa.

-Kiếm khí? Cảnh giới mà hàng vạn kiếm tu mơ ước!

Thân là người của kiếm đạo tông môn, hai lão già này hiểu rất rõ kiếm khí biểu thị cho điều gì, đây có thể nói là truy cầu cả đời của kiếm tu như bọn hắn. Trong Cửu Kiếm môn cũng có mấy người có thể xuất ra kiếm khí nên bọn hắn chỉ cần liếc mắt qua liền có thể khẳng định người kia vừa mới xuất ra kiếm khí.

-Phù Khôi tông là loại thế lực gì, vậy mà lại có một tên đệ tử luyện khí cảnh luyện ra kiếm khí. Không được, tên này nhất định phải chết.

Sát cơ trong lòng hai lão già kia đã tăng lên tới đỉnh điểm, bảo kiếm trong tay liên tục huy vũ, đánh ra các loại kiếm khí liên tục phóng về Lạc Long. Lại nói kiếm khí của bọn hắn là do chân khí ngưng tụ, lại xuất ra thông qua võ kỹ, căn bản không phải cùng một loại với kiếm khí chân chính của Lạc Long, nếu nói chính xác thì phải gọi là kiếm mang. Kiếm mang dày đặc phóng tới người của Lạc Long, hắn cũng không dám khinh suất mà đồng thời vận dụng cả ba mươi đạo linh hồn cùng nhau công chống lại công kích của chúng.

-Lộc Tồn!

-Văn Khúc!

Trong lúc cấp bách hắn đã phải vận dụng đến cả thức thứ ba và thứ tư trong Thất Tinh kiếm, đây cũng là kiếm kỹ mạnh nhất mà hắn có ở thời điểm. Mỗi một kiếm đâm ra đều mang theo kiếm khí dày nặng chém đạo đạo kiếm mang kia đến mức thất linh bát lạc. Chỉ có điều linh hồn của Lạc Long còn chưa đạt tới xuất linh cực cảnh, để ngăn cản được công kích của hai lão già kia thì cần tiêu tốn quá nhiều linh hồn lực, dù tốc độ hấp thụ linh hồn lực của hắn rất nhanh nhưng cũng không bằng nổi một phần mười tốc độ tiêu hao. Cũng may hắn còn có hồn hạch dự trữ, thế như chỉ đón đỡ mấy mươi đạo kiếm mang mà hắn đã phải vận dụng hết hai mươi ba viên hồn hạch tích trữ trong chủ hồn, nếu còn tiếp tục nữa thì linh hồn của hắn thực sự sẽ kiệt quệ. Trên trán Lạc Long lúc này có mồ hôi chảy ròng ròng, tuy thân thể không có chịu chút thương tổn nào nhưng nhìn qua lại có chút thảm hại. Hết cách, Lạc Long chỉ đành thu hồi lại hai mươi chín đạo phân hồn về cơ thể.

-Ha ha, kiệt sức rồi sao? Vậy thì mau đi chết đi.

Hai lão già kia thở hồng hộc, đối phương tổn hao linh hồn lực thì bọn hắn cũng tổn hao chân khí. Cho dù chân khí tích trữ của võ giả khí tuyền cảnh vô cùng khổng lồ nhưng bọn hắn lại xuất ra kiếm kỹ tông cấp đến mấy chục lần, lượng tiêu hao này cũng không hề nhỏ. Có điều bây giờ là cơ hội tốt nhất để giết tiểu tử kia, bọn hắn đương nhiên sẽ không dừng lại. Hai người một trái một phải đồng loạt giơ cao kiếm trong tay lên, hai thanh bảo kiếm phát ra tiếng ong ong, như đang mời gọi lẫn nhau.

-Song kiếm hợp bích!

Đây là một loại kiếm kỹ hợp kích của Cửu Kiếm môn, kiếm tu đã luyện tập với nhau từ trước thì liền có thể xuất ra hợp kích từ hai đến chín người, uy lực vi diệu không chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai. Một đạo kiếm mang khổng lồ bay thẳng tới chém vào Lạc Long, lực lượng to lớn khiến bụi tung mù mịt, chỉ nghe một tiếng ầm đinh tai nhức óc. Khói bụi dần tan đi, hai lão già kia đang trong chìm sự hoan hỉ lại như trố cả mắt khi nhìn thấy phía kia có một thân ảnh sừng sững vẫn đứng bất động. Đạo kiếm mang kia đã tiêu tán, mặt núi khắp nơi bị đánh ra vô số vết cắt phá, chỉ có duy nhất Lạc Long và vị trí phía sau hắn là không bị làm sao. Lúc này thân ảnh của hắn đang được bao bọc trong một màng sáng, đạo kiếm mang vừa rồi cũng bị màn sáng này chặn đứng lại.

-Kết giới! Tên này còn là trận pháp sư sao?

-Không ổn, mau chạy!

Hai lão già vô cùng ăn ý nhau, thấy tình hình không ổn thì liền xoay người bỏ chạy, tiện được lôi theo cả tên thiếu môn chủ kia vẫn còn đang ngơ ngác đứng xem chiến đấu từ đầu đến cuối. Lạc Long sao sẽ bỏ qua cho bọn hắn dễ dàng như vậy? Hắn phát ra tiếng cười lạnh mà nói:

-Đi được sao?

Bàn tay hắn nhấn một cái vào hư không, lập tức phía trước ba người kia chợt xuất hiện một màn sáng khổng lồ, màn sáng này giống như một cái bát úp ngược xuống đỉnh núi, bao phủ phương viên mấy trăm thước khiến cho bọn hắn rơi vào cảnh lên trời không đường, xuống đất không lối, muốn chạy cũng không chạy nổi. Hai lão già mặc dù đang phóng đi với tốc độ cao xuống dưới chân núi nhưng cũng không buông lỏng cảnh giác, kết giới kia vừa xuất hiện thì bọn hắn lại xuất ra bảo kiếm của mình rồi chém ra hai đạo kiếm mang về phía kết giới.

-Ầm ầm!

Kiếm mang chém lên kết giới chỉ tạo ra một chút gợn sóng nho nhỏ, không những vậy mà còn bị dội ngược lại về phía chủ nhân của chúng. Hai lão già kia đang lao về phía kết giới với tốc độ cao, căn bản không kịp tránh né, lập tức bị kiếm mang của chính mình chém trúng. Chỉ nghe hai tiếng phập phập, bọn hắn một tên thì bị chém rụng tay phải, một tên thì bị cắt phăng chân trái, trở thành hai tên bán phế nhân. Tên thiếu môn chủ kia cũng theo đó mà bị ném bay đi, mặt của hắn đập mạnh vào màn sáng kết giới kia. Hắn xoa xoa cặp mắt đang bị sưng húp của mình, còn định mở miệng mắng hai tên trưởng lão kia là đồ phế vật thì chợt thấy được thảm trạng của hai người bọn hắn, cũng thấy bọn hắn đang dùng chân khí cố gắng cầm máu ở vết thương lại thì lập tức ngậm mồm, hai mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

-Sao lại vội chạy đi như vậy chứ? Chúng ta vẫn chưa giao đấu xong mà.

Lạc Long cao giọng mà nói với hai lão già kia, ngữ khí có chút châm chọc lại pha thêm một chút băng hàn. Lúc này thì hai trưởng lão của Cửu Kiếm môn cũng bị dọa sợ rồi, bọn hắn nở một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc mà đáp:

-Vị tiểu huynh đệ này, việc hôm nay chỉ là hiểu lầm, hy vọng ngươi có thể bỏ qua cho chúng ta, Cửu Kiếm môn nhất định sẽ hậu tạ.

-Ha ha ha, Cửu Kiếm môn của các ngươi cũng thật không biết xấu hổ, khi tới đánh người của Phù Khôi tông ta thì hùng hùng hổ hổ, đánh không lại thì lại nói là hiểu lầm. Đám cẩu Cửu Kiếm môn các ngươi ta nhìn đã thấy ngứa mắt, hôm nay một kẻ cũng đừng hòng rời đi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.