Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lừa gạt Lữ Lương

Tiểu thuyết gốc · 2269 chữ

Các lộ võ giả nghe thấy hắn nói vậy thì mặt đen như đáy nồi, ngươi vừa mới xóa đi sự tồn tại của hơn mười tên võ giả, vậy mà còn dám mở miệng ra nói ta sẽ không giết các ngươi sao? Kỳ thực Lạc Long đang nói thật, mấy tên kia bị hắn hạ sát thủ vì bọn hắn đã sinh ra sát niệm với Lạc Long, đương nhiên không thể lưu lại mạng của bọn hắn được.

-Ha ha, công tử nói đùa rồi. Công tử thực lực siêu quần, chúng tại hạ nguyện cam bái hạ phong.

-Đúng vậy, chúng ta cam bái hạ phong.

Đầu lĩnh của các thế lực nhao nhao lên tiếng nhận thua, trên mặt tên nào tên nấy đều nở một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.

-Đinh công tử, không biết chúng ta lưu lại hết tiền tài thì có thể đi hay sao?

-Có thể.

Lạc Long gật gật đầu, ngay sau đó thì hắn để cho một tên võ giả đi thu lấy không gian giới chỉ của mọi người, ngay cả không gian giới chỉ của những kẻ đã chết cũng thu vào. Trong đó có vài tên cường giả định tư tàng đồ vật của bản thân nhưng bị Lạc Long dùng thần thức nhìn thấu, hắn liền dùng trận pháp đánh đến bất tỉnh nhân sự, những người tiếp theo liền thành thành thật thật mà giao nộp hết bảo vật trên người. Lạc Long thu lấy hết bảo vật của bọn hắn, còn những thứ như là trưởng môn ấn hay gia chủ ngọc bài thì đem trả lại, sau đó thì hắn liền mở cấm chế trận pháp cho đám võ giả rời đi. Đám người bọn họ sau khi trận pháp vừa mở ra thì dùng hết sức lực bình sinh lao xuống chân núi chạy tứ tán, tốc độ nhanh đến mức khiến người than thở. Lạc Long thấy cảnh tượng nhốn nháo này thì cũng không tỏ thái độ gì, hắn lấy một thân cây nhỏ từ trong không gian trữ vật ra xem. Thân cây này chỉ dài nửa thước, to bằng ba ngón tay người, phía trên có một chút cành lá, bên dưới có rễ cây, nhìn qua thì không khác gì một gốc cây non bình thường. Chỉ là gốc cây này không có mọc ở trên đất nhưng vẫn giữ được dáng vẻ tươi tốt, hơn nữa còn tỏa ra sinh cơ bừng bừng. Thực ra thần mộc cũng giống như thiên hỏa hay dị thủy, vốn là năng lượng thể hệ mộc tinh vô cùng tinh thuần hóa thành, dưới sự nhào nặn thần kỳ của tạo hóa trở nên thực chất, lại có hình dạng của một gốc cây mà thôi. Sau khi ngắm nghía gốc thần mộc này một hồi thì Lạc Long lại thu nó vào không gian trữ vật, sau đó thì hắn thu hồi hết trận bàn và trận cơ xung quanh đỉnh núi rồi đi xuống chân núi. Vừa bước xuống chân núi thì hắn cảm giác được thứ gì đó, bước chân dừng lại rồi quay mặt về một hướng nói:

-Lữ hội trưởng đã đến tại sao lại không ra gặp mặt?

Phía sau một bụi cây dần dần có một thân ảnh xuất hiện, người này là một nam tử mặc hoàng y, trên mặt còn mang theo vẻ kinh ngạc nồng đậm.

-Đinh Nhất công tử nhận biết Lữ mỗ?

Lạc Long không mặn không nhạt đáp:

-Phân hội trưởng của Tử Nguyệt thương hội tại Thiên Chân thành, Lữ Lương Lữ hội trưởng, cường giả nhất hải cảnh, đột phá cảnh giới từ hơn hai trăm năm trước, bây giờ vẫn còn đang kẹt tại trung kỳ, ta thực sự có biết ngươi.

Lạc Long xưng hô rất không khách khí nhưng đối phương cũng không có vì vậy mà tức giận, trái lại hắn lại càng hoảng sợ, không biết Lạc Long làm sao mà biết rõ tên tuổi và tu vi của hắn như vậy. Phải biết các vị phân hội trưởng của Tử Nguyệt thương hội thường làm việc rất kín tiếng, nếu không phải người quen thì không thể nào nhận biết bọn hắn.

-Ngươi … ngươi làm sao biết những chuyện này?

-Chuyện này thì ta không thể giải đáp cho ngươi được.

-Đây là năng lực của Phù Khôi tông sao?

Lữ Lương than thở một tiếng, sự việc vừa rồi phát sinh trên đỉnh núi đã bị hắn thấy rõ hết, khiến cho hắn có một suy đoán vô cùng lớn mật về Phù Khôi tông. Một tên đệ tử ngoại môn luyện khí cảnh đã có năng lực đánh chết cường giả khí tuyền cảnh, cho dù không biết phù chú mà hắn sử dụng là có được từ đâu nhưng dựa vào khả năng bày bố trận pháp của hắn thì cũng đủ khả năng tiêu diệt hết đám võ giả quan chiến kia. Dù vậy nhưng Đinh Nhất này cũng không có bày bố trận pháp mà lại tiêu hao hơn một ngàn tấm phù chú giá trị xa xỉ để giết địch, có thể nói là thân gia phong phú, ngay cả một cường giả khí hải cảnh như hắn cũng không dám coi tiền như cỏ rác như vậy. Một tên ngoại môn đệ tử của Phù Khôi tông đã khủng bố đến như vậy rồi thì đệ tử nội môn sẽ ra sao, những người như chấp sự, đường chủ hay trưởng lão trong tông lại là tồn tại hạng gì, Lữ Lương suy đoán Phù Khôi tông này không phải là thế lực bản thổ của Văn Lang đế quốc mà có lai lịch giống như Tam Thiên thương minh. Nếu như suy đoán của hắn là đúng thì thân phận của nam tử trẻ tuổi này thật không đơn giản. Có điều hắn làm sao có thể biết một màn này đều là do Lạc Long dày công chuẩn bị cho hắn xem. Vốn dĩ Lạc Long còn không có ý định như vậy nhưng từ khi ba tên Cửu Kiếm môn đuổi theo hắn thì trong đầu hắn liền hiện lên một kế hoạch, chính là diễn trò trước mặt của Lữ Lương, khiến cho Phù Khôi tông vốn không tồn tại kia trở nên thần thánh trong mắt của đối phương, từ đó cũng khiến cho thiên hạ biết khiếp sợ Phù Khôi tông, sau này hắn ra ngoài làm việc thì chỉ cần mang theo thân phận đệ tử Phù Khôi tông thì liền có thể thuận buồm xuôi gió. Quả nhiên Lạc Long đã thành công, lúc này hắn lại lạnh nhạt nhìn đối phương mà đáp:

-Đây không phải là việc mà ngươi nên quan tâm. Cái ngươi nên quan tâm chính là tại sao Tử Nguyệt phân hội do ngươi quản lý lại dám tiết lộ thông tin của võ giả tham gia đấu giá hội, chẳng lẽ Tử Nguyệt thương hội không muốn giữ chữ tín nữa hay sao?

Lữ Lương bị hắn nói như vậy thì bỗng chột dạ. Ban đầu hắn đã biết việc có người tiết lộ thông tin của Lạc Long ra ngoài nhưng vốn nghĩ Phù Khôi tông chỉ là một thế lực nhỏ yếu nên hắn cũng mặc kệ, ai ngờ đối phương lại bưu hãn như vậy chứ?

-Đinh công tử, xin ngươi đừng hiểu lầm, chuyện ngày hôm nay là do hạ nhân làm bậy, Tử Nguyệt thương hội chúng ta nhất định sẽ bắt kẻ đó trả giá, trả lại công đạo cho công tử.

Hắn không còn cách nào khác nên đành phải nhận sai với đối phương, có điều Lạc Long lại hừ lạnh đáp:

-Hừ, ngươi nói nghe êm tai lắm. Lúc ba tên ngu đần của Cửu Kiếm môn kia đuổi theo truy sát ta thì ngươi cũng đi theo, còn không có làm ra hành động gì. Đừng nói với ta đến lúc đó mà ngươi còn chưa biết việc thông tin của ta bị người tiết lộ nên mới không ra tay ngăn cản, chỉ có hài đồng mới tin lời đó mà thôi.

Lữ Lương toát mồ hôi đầy trán. Những lời của đối phương từng câu từng chữ đều khiến dồn hắn vào chân tường, không thể phản bác được. Thương nhân coi trọng chữ tín, nếu để tổng bộ của thương hội biết hắn dung túng cho thủ hạ sở tác sở vi, tiết lộ thông tin của khách nhân thì hắn sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc. Hắn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo đi tới bên cạnh đối phương, trong đầu đang cấp tốc suy nghĩ đối sách. Giết đối phương sao? Không thể được, vạn nhất để Phù Khôi tông biết được thì hắn liền xong đời. Hắn lấy ra một mai không gian giới chỉ ra đưa cho Lạc Long mà nói:

-Đinh công tử, đây là chút tâm ý của Tử Nguyệt thương hội, xin công tử nhận lấy, cũng xin công tử bỏ qua cho sự tắc trách của Lữ mỗ.

Lạc Long cầm lấy không gian giới chỉ, bên trong có chứa hai trăm vạn thượng phẩm linh tệ, con số này còn lớn hơn ba lần giá trị của ngọc giản võ kỹ Thiên Ngạc Chưởng được bán ra tại đấu giá hội. Số tiền này hoàn toàn là tiền túi của Lữ Lương, đối với cá nhân hắn cũng không phải là một số tiền nhỏ, có điều để bịt miệng đối phương thì hắn không còn cách nào khác. Lạc Long tuy khinh thường chút tiền này nhưng vẫn thu không gian giới chỉ kia vào, gật đầu thỏa mãn nói:

-Vậy chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra đi, mời Lữ hội trưởng về cho.

Lạc Long cũng không dám ép đối phương quá đáng, tránh đối phương chó cùng rứt giậu. Lữ Lương nghe hắn nói vậy thì kinh hỷ, vội chắp hay tay mà nói:

-Cảm tạ Đinh công tử đã hiểu cho Lữ mỗ, sau này có việc cần tới Lữ mỗ thì công tử cứ việc tới Tử Nguyệt phân hội tìm ta.

Lạc Long gật đầu rồi nói lời cáo biệt với Lữ Lương. Mục đích hắn khi đi tới Thiên Chân thành đã đạt được, đây cũng là lúc để hắn rời khỏi nơi này rồi. Có điều trước khi rời đi thì hắn vẫn còn một việc phải làm. Lạc Long vào trong một khách điếm gần nhất thuê một gian sương phòng rồi ở lại một đêm, sáng hôm sau thì mới lên đường rời khỏi Thiên Chân thành. Hắn dành một đêm này để phân tách gốc thần mộc kia, từ một hóa thành ba. Thần mộc thường là chủ yếu có tác dụng tăng cường sinh cơ cho võ giả, cũng không mang theo tính công kích gì, vì vậy khi phân tách Bất Tử Thường Xuân thụ thì Lạc Long cũng không phải chịu tổn thương. Thế nhưng thần mộc cũng rất dễ bị tổn hại nên Lạc Long phải rất cẩn thận khi phân tách nó, dẫn tới mất cả một đêm mới hoàn thành việc này. Xong việc thì hắn liền đi tới không gian trận pháp trong thành để trở về Thiên Lung thành. Hắn cũng không có về tông môn mà đưa mộc gốc thần mộc cho thủ hạ chuyển về cho Lạc Vân luyện hóa, tin chắc với gốc thần mộc này thì nàng có thể đột phá tới khí tuyền cảnh. Xong việc thì hắn lại bước lên truyền tống trận, đi qua mười mấy thành trì lớn nhỏ thì liền tới được một nơi cần đến, hoàng thành của đế quốc. Nơi này rộng lớn vô cùng, chỉ tính chiều dài đã đạt đến mấy ngàn dặm, nằm ở trung tâm của đế đô. Nơi này là nơi hội tụ của rất nhiều thế lực lớn, cũng là nơi tụ tập của rất nhiều dãy núi chứa thiên địa linh mạch, có thể nói là sơn phong bảo địa liên miên không dứt. Có điều Lạc Long cũng không muốn dừng chân ở đây lâu, hắn tới đây chỉ là vì hai việc mà thôi, việc thứ nhất chính là thu mua thi thể yêu thú. Nơi này là trung tâm của tiểu thế giới, là nơi tập trung nhiều hoạt động buôn bán nhất ở đế đô, do đó lượng thi thể yêu thú mà hắn thu mua được cũng rất khả quan. Để tránh việc bị người theo chú ý thì hắn phải làm việc cẩn thận, bỏ ra đến gần bảy ngày mới hoàn tất việc mua thi thể yêu thú. Sau khi xong chuyện thì hắn liền tới chi nhánh của Thiên Nam học viện tại Văn Lang đế quốc, mục đích là để đưa cho Nhân Trung Long một gốc Bất Tử Thường Xuân Thụ. Khi gặp được Nhân Trung Long thì hắn mới hay tin đối phương đang chuẩn bị chuyển tới một chi nhánh khác của Thiên Nam học viện, cũng có nghĩa là đối phương sẽ rời khỏi Văn Lang đế đô. Nhân Trung Long nhận được gốc thần mộc mà hắn đưa tới thì vô cùng cảm kích, hắn còn nói bởi vì thời gian khá gấp nên không thể về nhà được, nhờ Lạc Long chuyển lời tới cho người trong Nhân Trung gia.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.