Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diêm Thanh

Tiểu thuyết gốc · 2014 chữ

Nữ tử kia giật mình, vội thu tay nhưng bị nam tử kia giữ lại, nàng phải dùng lực thì mới có thể thoát ra được. Nam tử còn lại trong ba người chứng kiến hành động của nam tử trung niên thì đột nhiên phát hỏa, hắn tung một quyền đấm vào mặt của trung niên nam tử kia khiến đối phương ngã nhào ra đất. Mặc dù một quyền kia không có dùng quá nhiều lực nhưng vẫn lưu lại một vết bầm tím thật lớn trên mặt của trung niên nhân. Hắn ta hai tay run run bụm mặt, ánh mắt lộ vẻ không chân thực, một lúc sau thì quát lớn:

-Ngươi … ngươi dám đánh ta? Ngươi dám đánh ta?

Hắn vừa hoảng sợ lại vừa tức giận. Tu vi của bản thân hắn cũng chẳng ra làm sao, chỉ là một tên luyện khí hậu kỳ mà thôi, còn đối phương lại là một võ giả khí động cảnh, nếu như nơi này không phải là quân doanh thì hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Có điều ở nơi này thì người thường khó lòng mà động vào hắn. Hắn chỉ vừa mới hét lên một tiếng thôi mà đã có một đoàn binh lính mặc thiết giáp tiến tới, sau khi nhìn thấy tình cảnh hiện tại thì tên nào tên nấy đều lôi vũ khí ra chĩa về phía ba võ giả kia. Đám binh lính này khí thế lăng lệ ác liệt, trên người tỏa ra mùi vị máu tanh khiến cho sắc mặt ba người kia biến thành trắng bệch.

-Các ngươi dám tùy tiện động thủ với chủ quản báo danh ở Huyết Sát thành chúng ta, theo quy định trong quân doanh thì phải xử tử.

Một tên binh lính nghiêm nghị quát, ngay sau đó sáu bảy tên binh sĩ khác cũng nhao nhao tiến lên, chuẩn bị chém giết ba người võ giả kia. Những tên này đều là võ giả khí động cảnh, hơn nữa thường xuyên chém giết ở trên sa trường, so với ba võ giả khí động cảnh kia thì tàn nhẫn hơn nhiều.

-Khoan đã!

Ngay lúc đại cục đã định thì có một thanh âm vang lên ở bên cạnh. Mấy tên binh sĩ kia xoay người qua nhìn Lạc Long, ánh mắt vẫn lăng lệ như cũ, có điều hắn lại xem như không có chuyện gì.

-Ngươi là đồng bạn của mấy tên này sao?

Tên mặc thiết giáp kia nhíu hai hàng lông mày lại mà hỏi, Lạc Long không mặn không nhạt mà đáp:

-Ta có phải đồng bạn của bọn hắn hay không không quan trọng, quan trọng là các ngươi vừa mới vào đã muốn ra tay giết người, như vậy hình như có chút không ổn nha.

-Hừ, lấy danh nghĩa tới báo danh để trà trộn vào quân doanh, còn đánh giám quan của quân doanh, việc này đã phạm phải tử tội, tất nhiên chúng ta có quyền tiêu diệt. Ngươi đã có liên quan tới ba kẻ này, vậy thì cùng nhau đi chết đi. Động thủ!

Tên này quy chụp Lạc Long là đồng bạn của ba người kia, sau đó liền cho người ra tay với cả hắn, đây chính là giết người diệt khẩu mà. Lạc Long thấy vậy thì không kinh không hoảng, hắn chạy tới bên cạnh ba người võ giả kia, sau đó ném ra một tấm phù chú. Phù chú bay lên cao sau đó hóa thành một màn sáng bao phủ cả bốn người lại. Màn sáng vừa mới xuất hiện thì công kích từ bốn phương tám hướng cũng ập tới.

-Đinh đang keng!

Những tiếng kim thiết va chạm liên tục vang lên, chỉ thấy công kích của đám binh lính hoàn toàn bị ngăn trở ngoài màn sáng. Ba người võ giả kia bây giờ mới tỉnh lại từ bên trong hoảng sợ. Bọn họ vốn là tán tu muốn tới đây báo danh gia nhập quân ngũ, ai ngờ vừa mới tới lại bị đưa vào trong sát cục như vậy. Đang lúc ba người họ tưởng rằng số phận của bản thân đã được định đoạt thì đột nhiên lại có một nam tử nhảy ra bảo vệ cho bọn họ. Nam tử này chỉ có tu vi luyện khí đại viên mãn thế nhưng trong tay lại có bảo vật kinh người, tùy tiện ném ra một tấm phù chú cũng có thể ngăn cản được công kích của sáu bảy cười giả khí động cảnh, thật không biết hắn đến cùng có thân phận gì. Đám binh lính kia không đánh thủng được màn sáng kia thì giật mình kinh hãi nhưng rất nhanh lại lấy lại bình tĩnh, liên tục phát ra công kích về phía màn sáng khiến nó rung động không thôi.

-Đinh đinh đang đang!

Thanh âm va chạm liên tiếp vang lên, ba người hai nam một nữ đứng bên cạnh Lạc Long cũng bị dọa sợ. Nam tử vừa rồi đấm một quyền vào mặt của chủ quản báo danh định hỏi thăm Lạc Long một chút thì thấy đối phương căn bản không thèm liếc nhìn mình một cái nên đành phải thành thật mà ngậm miệng vào, không dám làm đối phương phân tâm. Lạc Long lại rút ra một tấm phù chú nữa rồi ném lên trời, phù chú hóa thành một thanh cự kiếm kim sắc đâm thẳng về một hướng bên trong quân doanh.

-Không ổn!

Nam tử đầu lĩnh của đám binh sĩ quát khẽ một tiếng, phương hướng mà thanh cự kiếm kia đâm tới chính là khu vực trung tâm của quân doanh.

-Mau dùng hết sức phá giải bích chướng này, giết chết bốn tên kia.

Mấy tên binh sĩ bên cạnh cũng ý thức được sự việc không ổn, vội vàng dùng hết sức lực bình sinh mà đánh phá màn sáng kia. Chỉ là cho dù bọn hắn có cố gắng như thế nào thì cũng không thể. Bọn hắn nào biết màn sáng này có thể ngăn cản công kích của võ giả khí động cảnh đỉnh phong, rung động mãnh liệt mà nó tỏa ra khi bị công kích cũng do Lạc Long làm ra.

-Tên khốn kiếp nào dám to gan như vậy?

Cự kiếm kim sắc đâm vào một khu kiến trúc trong quân doanh, khiến một mảng tường bao đổ sập. Từ bên trong đống đổ nát có một thân ảnh lao thẳng về phía mấy người Lạc Long, mang theo một tiếng rống giận dữ. Thân ảnh kia là một vị nam tử mặc kim giáp, dáng người cao lớn, tướng mạo đường hoàng. Hắn nhìn thấy tình cảnh nơi này thì cả kinh, cao giọng chất vấn mấy tên binh lính kia:

-Tôn Tường, Thạch A Ngưu, các ngươi đang làm cái gì vậy?

Đám binh lính nghe thấy tiếng hắn thì đình chỉ công kích, đứng thẳng tắp người không động đậy. Tên binh sĩ đầu lĩnh vội vàng thi lễ với nam tử mặc kim giáp nói:

-Thống lĩnh, chúng ta …

-Tham Kiến Diêm thống lĩnh.

Hắn còn chưa nói hết câu thì chợt có âm thanh chen vào. Kim giáp nam tử nhướng mày quay qua nhìn thì thấy Lạc Long đang chắp tay hơi thi lễ với hắn.

-Ngươi nhận ra ta?

-Thống lĩnh quân doanh ở Huyết Sát thành, người dẫn dắt binh sĩ ở Huyết Sát thành chống lại huyết yêu tộc lập nên vô số công lao, nổi tiếng thiết diện vô tư, ghét ác như cừu, Diêm Thanh Diêm thống lĩnh. Tại hạ đã từng có lần được nhìn thấy phong thái của thống lĩnh trên chiến trường.

Lời nói của Lạc Long mang đầy ý tứ nịnh nọt nhưng lại không hề khoa trương, khiến cho Diêm Thanh vốn là người ghét kẻ nịnh bợ cũng phải giãn hai hàng lông mày, muốn cười mà ngại mặt mũi nên chỉ có thể nhịn. Lạc Long mới đến nên cũng chưa từng thấy người này, chỉ là đã từng thấy chân dung của hắn, cũng có nghe qua một số lời đồn về hắn mà thôi. Những lời mà hắn vừa mới nói về cơ bản đều là sự thật. Diêm Thanh rất nhanh liền ý thức được tình cảnh có chút không đúng, vội lên tiếng hỏi:

-Nơi này đang xảy ra chuyện gì vậy?

Tôn Tường cảm thấy không ổn nhưng vẫn bình tĩnh đáp:

-Bẩm thống lĩnh, mấy kẻ này tới để báo danh nhưng lại ra tay đánh Diêu chủ quản, theo luật phải bắt lại thẩm tra. Có điều khi chúng ta muốn bắt bọn hắn lại thì bọn hắn một mực chống cự, xin thống lĩnh ra tay tự mình bắt bọn hắn lại.

-Có thật vậy không?

Diêm Thanh cau mày nhìn qua Lạc Long, trên người tỏa ra một chút uy áp của cường giả khí tuyền cảnh đại viên mãn. Lạc Long không kinh không hoảng đáp:

-Bẩm Diêm thống lĩnh, lời của tên kia đều là nói bậy. Vốn dĩ chúng ta tới đây để báo danh nhưng tên chủ quản kia lại đòi mỗi người đến một ngàn thượng phẩm linh tệ, gấp mười lần so với giá quy định. Chúng ta biết không làm theo thì không được nên đành đưa cho hắn một chút tiền … à … ờ …

Lạc Long vội nháy mắt với nữ võ giả kia, thấy nàng giơ ra một bàn tay thì vội nói tiếp:

-Năm trăm thượng phẩm linh tệ. Ai ngờ tên chủ quản kia thu lấy tiền rồi nhưng không cho chúng ta đăng ký, còn giở trò đồi bại với vị sư muội này của ta. Sư đệ của ta cũng vì quá tức giận nên mới lỡ tay đả thương hắn một chút.

Tên này đúng là nói dối như cuội, mặc dù chẳng quen biết gì với ba người kia nhưng lại thuật lại chuyện đã xảy ra như chuyện của mình vậy.

-Nói bậy! Thống lĩnh, tuyệt đối đừng tin lời tiểu tử này. Bọn hắn tới đây chính là để gây rối.

-Ha ha, ta có nói bậy hay không không phải là do ngươi nói. Diêm thống lĩnh, xin ngài hãy khám xét người của tên chủ quản này, trên người hắn còn có không gian giới chỉ của sư muội ta.

Tôn Tường giật mình, tên chủ quản kia cũng biến sắc, còn chưa kịp làm ra phản ứng thì đã bị Diêm Thanh tóm lên. Quả nhiên vừa mới dò xét một chút thì hắn liền thấy trên người tên chủ quản này có một miếng không gian giới chỉ, từ khí tức còn lưu lại trên đó thì có thể khẳng định nữ tử kia chính là chủ nhân của nó. Lạc Long phất tay một cái, màn sáng bảo hộ bốn người liền biến mất. Hắn tiến lên trước một bước, ánh mắt căm hận mà nói:

-Bốn sư huynh đệ chúng ta vốn muốn gia nhập quân ngũ, cống hiến một phần sức lực cho đế quốc chống lại yêu tộc đáng ghét, ngay cả gia tài cũng vét sạch để mang đi báo danh. Vậy mà lại có những kẻ muốn giẫm đạp lên trung tâm của chúng ta chỉ để kiếm lợi cho bản thân. Thử hỏi thiên lý ở đâu, công bằng ở đâu, hoàng thất làm như vậy thì sao có thể phục chúng chứ?

Diêm Thanh nghe thấy vậy thì râu tóc cũng dựng đứng hết cả lên, hai tròng mắt bừng lên lửa giận. Hắn xách cổ áo của tên chủ quản báo danh kia lên quát:

-Tên khốn kiếp nhà ngươi dám lợi dụng chức quyền tham ô tiền tài cho bản thân. Hôm nay bản thống lĩnh không giết ngươi thì sẽ làm nhục thanh danh của hoàng thất. Đi chết đi!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.