Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử Kình

Tiểu thuyết gốc · 2032 chữ

Lạc Long cũng đích thân chỉ cho đám thiếu niên này chỗ huyền diệu của luyện khí sáo trang. Kỳ thực tài liệu làm ra những kiện bảo khí của sáo trang cũng là những tài liệu đồ cấp cực phẩm thông thường mà thôi, chỉ là khi luyện chế chúng thì hắn đã đưa một chút trận bàn và trận cơ vào trong bảo khí, tạo thành những trận pháp cơ bản như trận pháp công kích, phòng thủ hay phụ trợ, từ đó giúp nâng cao uy lực của sáo trang. Tất nhiên để vận hành trận pháp thì cần phải có nguồn năng lượng, mà nguồn năng lượng này chính là linh thạch. Nếu như võ giả luyện khí cảnh bình thường mặc vào luyện khí sáo trang này thì chẳng mấy chốc sẽ táng gia bại sản, thế nhưng xin lỗi đám người trước mặt Lạc Long lại là một đám phú nhị đại chân chính, chút linh thạch đó bọn hắn còn không để vào trong mắt. Thứ linh thạch được lưu thông giữa các võ giả tầng lớp hạ lưu ở chủ thế giới chỉ là ngụy linh thạch mà thôi, giá cả trung bình là khoảng một vạn hạ phẩm linh tệ một viên, tính ra thì một thượng phẩm linh tệ có thể mua được một viên. Ở các tiểu thế giới thì vật tư lại phong phú hơn không ít, linh thạch mà tu sĩ sử dụng thì thấp nhất cũng là linh thạch hạ phẩm, giá cả khoảng một trăm thượng phẩm linh tệ một viên. Theo Lạc Long tính toán thì nếu mở ra luyện khí sáo trang cả một ngày sẽ tiêu hao từ năm đến mười hạ phẩm linh thạch tùy theo cường độ sử dụng. Con số này đối với tu sĩ phổ thông chính là một cái giá trên trời, có điều đối với đám lắm tiền kia lại chẳng thấm vào đâu. Đối với bọn họ thì luyện khí sáo trang đích thị là chí bảo, so với bất kỳ một món bảo khí nào mà bọn họ từng sử dụng đều cường đại hơn nhiều. Đám thiếu niên này kích động đến mức không ngừng cười lớn, cũng không quên nói lời cảm tạ với Lạc Long.

Sau khi đã làm quen hết với bảo khí sáo trang của bản thân thì đám thiếu niên đều thu chúng lại, bắt đầu lên đường. Lạc Long đã dặn dò bọn họ nếu không tới thời khắc nguy hiểm thì không được dùng luyện khí sáo trang, đây chính là đạo lý luôn lưu lại hậu chiêu của bản thân. Đúng đầu giờ mùi thì Lạc Long cùng với hai mươi tên binh sĩ của tiểu đội số mười một cưỡi Thiên Lý Câu đi từ quân doanh hướng về phía Bạch Lý sơn.

Bạch Lý sơn là một tiểu sơn mạch kéo dài khoảng hai ba mươi dặm, gồm nhiều ngọn núi nhỏ và những cánh rừng rậm nối tiếp nhau. Nơi này nằm ở phía tây của Huyết Sát thành, cách quân doanh chừng hơn hai trăm dặm. Đám người Lạc Long đi một mạch không ngừng nghỉ, tới khi chiều tối thì cũng đã tới nơi.

-Theo thông tin tình báo thì ở Bạch Lý sơn có một đám hơn hai mươi đầu huyết yêu thú đồ cấp mới xuất hiện, do đó thượng cấp phái chúng ta tới nơi này điều tra, nếu không phát hiện ra điều gì đặc biệt thì dọn dẹp đám yêu thú kia rồi trở về quân doanh, thời hạn tối đa là bảy ngày.

Đi lại trong rừng, Lạc Long nghe một tên binh sĩ báo cáo thì gật gật đầu, những thông tin này rất giống với một nhiệm vụ trinh sát thông thường, phù hợp cho một tiểu đội đi làm. Có điều hắn sớm đã nhìn ra điều không đúng trong hành động lần này, do đó lập tức lên tiếng nói:

-Lần này chúng ta bị điều đi là một âm mưu, các ngươi hãy giơ cao cảnh giác lên, bằng không sẽ không còn mạng mà quay về đâu.

Mấy tên binh sĩ nghe vậy thì giật mình, một tên trong số đó mang vẻ bối rối mà hỏi:

-Đội trưởng, ngươi nghe tin này ở đâu vậy? Liệu có thể tin được không?

-Ài, chuyện này cũng do ta.

Lạc Long thở dài một tiếng.

-Chắc hẳn các ngươi cũng biết lúc ta mới vào quân doanh đã có chút xung đột với một tên bách phu trưởng và một vạn phu trưởng.

Đám binh sĩ như bừng tỉnh đại ngộ. Việc tiểu đội của bọn họ xuất hiện một vị đội trưởng yêu nghiệt đã khơi dậy sự tò mò trong lòng bọn họ. Đương nhiên với thế lực của tông môn phía sau bọn họ thì không khó để thu thập thông tin của Lạc Long.

-Đội trưởng, chẳng lẽ việc này có liên quan tới hai kẻ họ Tôn kia?

Lạc Long gật đầu đáp:

-Không sai. Ta đã liên lụy các ngươi, khiến các ngươi rơi vào nguy hiểm, ta nhất định sẽ bảo hộ các ngươi chu toàn. Nếu như có ai không muốn thì có thể quay lại quân doanh, dù sao người bị nhắm tới cũng là ta.

-Đội trưởng ngươi nói gì vậy chứ? Chúng ta được ngươi dạy bảo không ít, lại tặng cho chúng ta đại lễ, một chút nguy hiểm này tính là gì chứ?

-Đúng vậy, binh đến tướng chắn nước đến đất ngăn, chúng ta có gì phải sợ âm mưu của kẻ khác.

Kỳ thực Lạc Long biết đám thiếu niên này cũng có chút sợ hãi. Tôn Na Ân là người của thế lực nhất lưu, thực lực tự thân và địa vị đều vô cùng cao, nàng ta chắc chắn có gan cho người ám sát bọn họ. Có điều đám yêu nghiệt này cũng xem như là người có tình có nghĩa, vậy mà lại không buông một lời oán trách nào với Lạc Long, hơn nữa còn nguyện ý cùng hắn xông pha sinh tử.

-Được, nếu các ngươi không sợ thì hãy đi theo ta!

Lạc Long hào tình vạn trượng cao giọng hô, một đám người lại tiếp tục di chuyển. Thế nhưng đi lại trong rừng rậm suốt ba ngày, cũng băng qua vài ngọn núi nhỏ nhưng đám bọn hắn cũng bình an vô sự. Suốt ba ngày này tiểu đội số mười một đã đụng độ huyết yêu thú không ít lần, có điều đều là một đám yêu thú đi lại một mình, thực lực cũng chỉ là đồ cấp, mỗi lần chỉ cần một tên binh sĩ ra tay cũng đủ thu thập chúng. Điều này khiến cho đám Lạc Long hoài nghi liệu rằng đây có phải là một cạm bẫy hay không. Hôm nay đã là ngày thứ sáu mà bọn họ tuần tra trong Bạch Lý sơn, về cơ bản đã đi qua hết mọi ngóc ngách ở nơi này, cũng đã tiêu diệt được gần ba mươi đầu huyết yêu thú, về cơ bản có thể nói là đã hoàn thành được nhiệm vụ lần này. Nhưng thời gian làm nhiệm vụ vẫn còn một ngày nữa mới kết thúc, vì vậy Lạc Long liền lệnh cho đám thuộc hạ ở lại trong Bạch Lý sơn một đêm, sáng ngày hôm sau mới lên đường hồi thành. Theo đám người này nghĩ thì Tôn Tường và Tôn Na Ân đã ngừng kế hoạch của mình rồi, còn lý do thì chắc hẳn là bọn hắn e ngại thân phận của đám thiên tài của các đại tông môn này. Nếu như động thủ với bọn họ mà để người phát hiện thì một mình Bạch Hạc tông sẽ rất khó có thể chống đỡ được lửa giận của các đại tông môn.

Thời gian rất nhanh lại tới buổi tối, tiểu đội số mười một lại một lần nữa tổ chức tiệc rượu linh đình. Tuy rằng hoàn cảnh núi rừng có chút thô sơ hoang dã nhưng lại mang theo một cỗ hương vị khác lạ, càng làm cho hai mươi mốt tên nam tử cảm thấy hưng phấn. Bọn họ ăn uống vô cùng sảng khoái, các loại văn nghệ ca kỹ đều được mang ra biểu diễn một lần, tuy vẫn khó coi như cũ nhưng đám người này cứ uống say vào thì đều quên hết chuẩn mực thông thường. Bọn họ nhảy múa đến tận rạng sáng thì mới lần lượt lăn ra ngủ do say rượu. Hai mươi mốt tên võ giả hồn nhiên nằm ngủ ngáy o o trong rừng rậm như không có chuyện gì, bộ dạng như vậy chính là muốn chết.

Ở phía xa xa có hai thân ảnh đang đứng núp sau một lùm cây quan sát đám người Lạc Long. Một tên trong đó là Tôn Tường, tên còn lại là một nam tử cao lớn, lưng hùm vai gấu, khuôn mặt hung ác, ấy vậy mà trên đầu lại mọc ra một cặp sừng màu đen kỳ dị. Nếu để ý kỹ thì có thể thấy trên người nam tử này có rất nhiều đặc điểm phi nhân loại như móng tay thô to, lông tơ dài hơn bình thường hay phía sau vẫn còn mọc ra một cái đuôi. Tên này không phải là nhân tộc mà là yêu tộc, là một đầu yêu thú đạt tới tông cấp, tương đương với cường giả khí tuyền cảnh của nhân loại. Yêu thú đạt một mức độ nhất định có thể hóa thành hình người, tùy vào huyết mạch mà thực lực yêu cầu để hóa hình lại có sự khác biệt, huyết mạch càng cường đại thì đẳng cấp cần có để hóa hình lại càng thấp. Nam tử đầu mọc sừng kia mới chỉ tiến hành hóa hình sơ bộ mà thôi, có điều với tu vi tông cấp mà đã có thể làm được như vậy thì khẳng định huyết mạch của hắn cũng thuộc loại vô cùng cường hãn.

-Hừ, hắc giác thanh ngưu sao, xem ra hai kẻ họ Tôn này thực sự muốn đẩy ta vào chỗ chết rồi.

Lạc Long nằm ngủ ở một bên mà khóe miệng lại kéo lên một vòng quỷ dị. Thần thức của hắn hiện tại có thể quét quanh phạm vi năm trăm thước, đã sớm phát hiện ra hai tên kia rồi. Có điều không biết bọn hắn định làm gì, vì vậy mà Lạc Long quyết định nằm im một chỗ theo dõi kỳ biến, đến lúc thực sự nguy hiểm thì hắn mới ra tay.

-Tử Kình huynh, chỗ này của ta có ba trăm mai chân khí linh đan, toàn bộ đều là đan dược tôn cấp, không biết đã đủ hay chưa?

Tôn Tường tươi cười đưa một chiếc không gian giới chỉ cho nam tử yêu tộc, kẻ kia nhận lấy thì nhếch miệng cười đáp:

-Không tệ, Bạch Hạc tông ra tay đúng là rộng rãi, ta thấy rất hài lòng. Sau này nếu có cần ta ra tay thì cứ việc cho người tới thông báo.

Tôn Tường trong lòng đang rỉ máu nhưng vẫn phải trưng ra bộ mặt tươi cười. Ba trăm viên chân khí linh đan, số đan dược này đổi lấy mạng của một tên luyện khí cảnh đúng là làm ăn lỗ vốn. Lại nói nam tử yêu tộc gọi là Tử Kình kia nhận đan dược thì trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Yêu thú dựa vào việc thôn phệ huyết nhục của yêu thú khác và tu sĩ nhân loại để tăng cường tu vi, sử dụng đan dược có thể giúp nâng cao tốc độ hấp thụ, giúp chúng tăng cấp nhanh hơn. Chỉ là yêu thú vốn không có kỹ nghệ luyện chế đan dược tinh vi như nhân loại, vì vậy nên đan dược đối với bọn chúng là một loại tài nguyên vô cùng trân quý.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.