Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Họa vô đơn chí

Tiểu thuyết gốc · 1945 chữ

Hải Long vẫn đứng nguyên tại chỗ, chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn đám người kia lần lượt mà rời đi. Hắn cũng không tiếp tục nhục mạ tên kia nữa, bây giờ đối phương đã tỉnh táo trở lại rồi, có khiêu khích nữa cũng chỉ vô dụng mà thôi. Chờ cho bọn chúng hoàn toàn thoát ly khỏi tầm mắt, hắn mới ngã ngồi phịch xuống, bộ dạng thong dong lúc trước chợt biến mất, sắc mặt của hắn hơi trắng bệch, miệng không ngừng thở dốc. Đám người bên hắn thấy vậy thì cuống cuồng lao lên, mỗi người một lời hỏi han

-Đại Hải ngươi không sao chứ?

-Đại Hải, ngươi xảy ra chuyện gì vậy?

Hắn cũng cười cười mà đáp

-Ta không sao, mọi người không cần lo lắng.

Bỗng trước mặt hắn xuất hiện một cánh tay hơi gầy đang chìa ra đưa về phía hắn. Ngẩng đầu lên, hắn liền thấy đứng giữa đám người đang vây quanh mình là một thân hình gầy gò, là Thiết Trụ. Hắn nhếch mép một cái mà nói

-Đến rồi sao?

-Ta vẫn luôn ở đây từ đầu, chỉ là ngươi không nhận ra mà thôi.

Hắn bám vào tay của đối phương, tên kia liền kéo hắn đứng dậy.

-Hết tức giận rồi chứ?

Thiết Trụ biết hắn đang nói về chuyện tối hôm qua.

-Ta giống một tên nhỏ mọn lắm sao?

-Ngươi chính là một kẻ như vậy mà, ha ha!

-Ngươi biến đi.

Nhăn nhó một hồi, hắn mới nghiêm túc trở lại, lo lắng mà hỏi:

-Thương thế của ngươi …

-Ta nói rồi, hoàn toàn không có gì.

-Vậy sao mặt mũi ngươi lại trắng bệch ra như vậy? Đừng giấu diếm nữa, ở đây đều là người nhà mà.

-Ta không có che giấu, thực sự thương thế của ta không sao, chỉ là …

-Chỉ là cái gì?

Không chờ được đối phương nói hết câu, hắn ngay lập tức nói chen vào. Đối phương lại gãi gãi đầu mà nói:

-Chỉ là … hồi sáng lúc ta rời đi ta không có ăn gì, vừa rồi lại đánh đấm lâu như vậy, lúc đó tinh thần của ta quá căng thẳng còn chưa cảm nhận được gì, bây giờ xong chuyện thì bụng dạ không chịu được nữa rồi.

Cả đám ngây ra như phỗng một hồi, rồi chợt cười phá lên ha hả làm Hải Long vô cùng xấu hổ. Vừa rồi còn uy phong không gì sánh được, đến bây giờ lại vì đói mà xanh cả mặt, quả thực có chút buồn cười.

-Đại Hải à, ngươi không đi kể chuyện tiếu lâm đúng là lãng phí mà. Đi, chúng ta về nhà thôi. Hôm nay nhất định phải mở tiệc mới được.

-Đúng, hôm nay chúng ta lại không buôn bán nữa, mời tất cả các vị ở đây đến nhà của ta, hôm nay chúng ta phải ăn mừng một bữa thật lớn mới được, ha ha ha.

Người nói là Lâm, hắn lúc này vô cùng vui sướng, đã nhanh chóng quyết định thay cả đám. Nhà hắn có một khoảng sân rất rộng, có thể thoải mái cho đám tổ chức tiệc. Hôm nay chỉ e sẽ có không dưới trăm người đến đâu, nếu như lại qua nhà Hải Long thì chắc phải đạp đổ tường nhà hắn mất.

Đêm nay là một đêm vô cùng náo nhiệt, một đám người rất đông tụ tập lại tại nhà của Lâm, ăn uống no say, thậm chí còn reo hò hát ca. Kể từ ngày hôm nay bọn hắn đã không cần che giấu, không cần ẩn nấp trong bóng tối nữa. Đối lập với bên này, trong một tòa đại điện nghị sự rộng lớn, một đám ngời đang thẩm vấn một tên thiếu niên, ngồi trên thủ vị chính là Mộc Tượng, chỉ có điều sắc mặt hắn lúc này vô cùng âm trầm, sát khí mãnh liệt như thực chất bắn ra từ hai mắt mà nhìn tên đang quỳ ở dưới.

-Đại … đại nhân. Tiểu nhân thực sự không biết. Tình cảnh lúc đó vô cùng hỗn loạn. Sau khi các ngài rời đi được khoảng nửa canh giờ, bên ngoài thủ vệ bỗng hô lớn lên có dã thú. Tiếng kêu vừa phát ra liền im bặt. Tiếp đến tiểu nhân chỉ biết là con thú kia đã ở trong phủ, đang không ngừng truy sát mọi người. Tiểu nhân quá sợ hãi không nghĩ được nhiều liền cõng theo thiếu gia một mạch chạy trốn.

-Ngươi nói toàn bộ là sự thật? Có bỏ sót điều gì hay không? Lúc đó ngoài người trong phủ ra còn có ai hay không?

Tên kia sợ đến chân tay run lẩy bẩy, lắp ba lắp bắp mà nói.

-Tiểu … tiểu nhân cam đoan mọi việc đều là thật. Đại … đại nhân, tiểu nhân đã cố hết sức rồi, nhưng tốc độ của con thú kia quá nhanh …

-Không cần nói nữa, ngươi đã cố hết sức mình rồi, mau trở về dưỡng thương đi, ta sẽ cho người mang theo lương thực qua nhà ngươi, coi như là phần thưởng cho công lao của ngươi.

-Tạ … tạ đại nhân. Tiểu nhân xin cáo lui.

Hắn nghe lời đối phương thì mừng rỡ, vội vàng nói tạ rồi rời đi. Trong phòng còn lại mấy người, bầu không khí đã trở nên vô cùng nặng nề. Mộc Tượng giận giữ đập một chưởng vỡ tan cái bàn trà bên cạnh, rống lên:

-Tức chết ta rồi, rốt cuộc đây là chuyện gì chứ.

Hồi sáng khi đám người bọn hắn từ chỗ của Hải Long thất bại quay trở về thì bỗng từ xa truyền lại tiếng hô hoán kêu cứu và tiếng dã thú gầm thét. Định thần nhìn lại thì thấy thấp thoáng thân ảnh của hai kẻ đang cõng nhau chạy chối chết, phía sau là bóng một con mãnh hổ. Ảnh Sát thân thủ nhanh nhạy lao lên phía trước, một đao chém chết đầu mãnh hổ kia, tuy nhiên trước khi chết nó đã kịp cắn nát một cánh tay của kẻ được cõng sau lưng. Tên chạy trối chết chính là tên vừa rồi, gọi là Lưu Dương, là thủ hạ thân tín thường xuyên lui tới trong phủ thôn trưởng. Tên còn lại một bộ đầu tóc rũ rượi, trên mình mấy chục vết cào phủ khắp cơ thể, đã kiệt sức mà bất tỉnh nhân sự. Chỉ khi vén mái tóc của hắn lên thì đám người mới giật mình kinh hãi, hóa ra tên này lại chính là nhi tử độc nhất của Mộc Tượng, Hắc Hổ. Đám người bọn hắn vốn tâm lý đã vô cùng nặng nề lại tá hóa cấp tốc trở lại phủ của hắn. Trong phủ lúc đó đã trở thành một mảnh tử địa, khắp nơi đều là thi thể, đa số đều không trọn vẹn, có kẻ mất đầu, cũng có kẻ mất tứ chi. Trên mỗi bộ thi thể đều là vô số vết cào, cắn xé của dã thú. Tập hợp mọi manh mối lại, bọn hắn đã ngay lập tức nhận ra đây là việc mà con hổ kia gây ra. Đúng là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, một ngày này đối với Mộc Tượng mà nói chẳng khác gì ngày tận thế. Kẻ sống sót chỉ có hai người, trong đó Hắc Hổ mang trong mình thương thế tình trạng lại càng thê thảm, tuy đã được y sư cứu chữa khỏi cơn nguy kịch nhưng một tay đã mất, trở thành phế nhân. Tên còn lại thì tình huống tốt hơn rất nhiều, sau khi băng bó tạm thời liền được đưa lên thẩm vấn.

-Lão đại, thi thể của con súc sinh kia đã được kiểm tra, ngoại trừ vết thương trí mạng do ta gây nên thì gắp thân thể nó cũng có vài vết xước, nhưng đặc biệt hơn là có rất nhiều vết thương do quyền cước gây ra, lực đạo cũng không hề nhỏ. Có lẽ nào chuyện này có người sắp đặt hay không?

Ảnh sát lên tiếng báo cáo kết quả nghiệm thi của con hổ kia.

-Hừ, tất nhiên là như vậy rồi. Mấy tên tiểu tử trong phủ cũng không đủ để đả thương được nó, chắc chắn là có kẻ đứng đằng sau giật dây. Khốn kiếp, rốt cuộc là kẻ nào được chứ?

-Đại nhân, ta thấy có một kẻ rất đáng nghi.

Một trung niên tráng hán đứng đằng sau Mộc Tượng lên tiếng. Tên này tư duy khá nhạy bén, làm như quân sư cho Mộc Tượng cũng đã được nhiều năm.

-Là kẻ nào?

Ánh mắt của hắn hằn lên những tơ máu, giọng điệu trầm thấp mà hỏi.

-Chính là cái tên Hải Long kia. Chỉ có hắn có hiềm khích đối với chúng ta, cũng chỉ có hắn là có động cơ và thực lực để thực hiện hành vi này. Lúc chúng ta tới chỗ của hắn cũng không thấy hắn đâu cả, mãi cho đến một thời gian sau hắn mới xuất hiện.

-Tiểu súc sinh, ta và ngươi không đội trời chung.

Mộc Tượng nắm tay lại răng rắc, gằn từng chữ mà nói ra.

-Lão đại, ta thấy chuyện này cũng không nhất định là đúng.

-Ồ, ngươi muốn nói giúp cho tên kia hay sao?

Hắn ngạc nhiên quay ra nhìn Ảnh Sát vừa mới lên tiếng, ngữ khí như đang chất vấn. Đối phương cũng không có e ngại, chỉ nhẹ nhàng mà nói.

-Theo như ta tính toán thì hắn xuất hiện trước khi chúng ta gặp phải tiểu Hổ và tên tiểu tử Lưu Dương kia là khoảng một canh giờ trước khi hắn xuất hiện trước đám người các ngươi, ấy là còn chưa kể đến thời gian để di chuyển từ đây đến chỗ phường thị cũng không phải là ngắn. Suy nghĩ kĩ một chút thì tên kia rất khó có khả năng là chủ mưu của chuyện này.

Lời nói của Ảnh sát như đã đề tỉnh hắn. Đúng là nếu đối chiếu thời gian thì tên Hải Long kia rất khó có thể là hung thủ được. Tên đứng đằng sau kia cũng gật đầu mà nói:

-Lời của Ảnh Sát đại nhân đúng là có sức thuyết phục hơn rất nhiều. Là ta đã vội vàng kết luận rồi.

-Không sao. Cái tên kia cho dù không phải là kẻ trực tiếp ra tay thì cũng có thể đưa vào diện tình nghi. Ta nghĩ vấn đề này vẫn cần điều tra thêm, tuy nhiên khả năng tra ra cũng không lớn. Thế nhưng chuyện cần làm trước mắt vẫn là tập trung nghĩ đối sách đối phó với đám người kia.

Thế nhưng bọn hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới hung thủ của sự việc lần này lại chính là Hải Long. Tên kia đánh ngất con hổ kia, lại dùng chút thủ đoạn dẫn dụ nó về phía phủ đệ của Mộc Tượng. Kết quả sau khi con hổ tỉnh dậy đã vô cùng giận dữ, tấn công vào trong phủ thôn trưởng, cuối cùng mới dẫn tới tràng cảnh bây giờ.

-Lão đại, ngươi thấy đề nghị này của ta như thế nào?

Ảnh sát quay ra hỏi ý kiến của Mộc Tượng, mấy người còn lại trong đại sảnh cũng lên tiếng tán thành.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.