Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điều kiện thứ hai

Tiểu thuyết gốc · 1979 chữ

Hắn chậm rãi bước đi, một đường hướng thẳng về nhà. Hắn đến bờ sông tu luyện từ khi trời mới tờ mờ sáng, thế nhưng điều tức hết một canh giờ, tu luyện hết một canh giờ lại chữa thương mất hai canh giờ nữa nên bây giờ thời gian đã là giữa trưa rồi. Nếu để Vân nhìn thấy hắn lúc này, chắc chắn sẽ không thể tránh nổi một trận giáo huấn. Về đến trước sân nhà, lưng hắn chợt thẳng lên, toàn thân hắn như thiết tháp, toát ra khí chất lạnh lùng mà mạnh mẽ. Khẽ đẩy cửa nhà ra, hắn chợt dựng hết cả tóc gáy lên vì cánh cửa bị đẩy ra khẽ kêu kẽo kẹt mấy cái, hắn không nhịn được mà thầm mắng trong lòng:

-Khốn kiếp, ngày thường thì không sao, hôm nay sao ngươi lại có vấn đề chứ.

Rất may là gian nhà ở giữa không có ai, chỉ có một bàn cơm canh vẫn còn hơi ấm đã được dọn sẵn lên mà thôi. Chắc hẳn muội muội hắn đã đi nghỉ rồi. Rón rén ngồi vào bàn ăn, hắn lại thả lỏng người, một bộ vô lực mà cầm đũa lên, hai tay run lẩy bẩy. Khủng bố! Đau đớn khi tu luyện theo phương pháp này đúng là quá khủng bố đi thôi, hắn tự nhận là ý chí đã đủ kiên nghị nhưng với tình trạng thân thể bây giờ thì đau đớn như vậy cũng khiến hắn có chút sợ hãi.

-Phường trộm cắp ở đâu tới đây, lại dám ăn đồ ăn mà ta mất công chuẩn bị cho ca ca!

Hắn giật bắn người một cái, trong lòng cả kinh. Là a Vân, nàng ta ở sau hắn từ lúc nào vậy? Tại sao bản thân lại không có chút cảm ứng nào? Không lẽ là do thân thể quá mức đau đớn hay sao? Lập tức lưng của hắn lại thẳng lên, hơi ngập ngừng mà quay ra sau, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc mà đáp

-A … a Vân, là ta.

-Ồ, ca, là huynh đó à? Thời gian hãy còn sớm, tại sao huynh đã về nhà rồi?

Khóe miệng hắn co giật mấy cái, miễn cưỡng tỏ vẻ tươi cười mà đáp:

-A … a Vân, là ta không tốt. Hôm nay có chút việc phát sinh, ta phải đi xử lý nên bây giờ mới có thể về được.

Vâng liếc xéo hắn một cái mà nói:

-Huynh còn biết đường về hay sao? Còn giảo biện cái gì mà có chút việc phát sinh, muội đã hỏi thăm đám Lâm thúc, bọn họ nói hôm nay huynh không có ở cùng họ.

-Ta … ta … ta

-Có phải huynh chê muội phiền phức, không muốn ăn cơm cùng với muội đúng không? Được rồi, từ nay về sau muội sẽ ăn trước rồi để phần cơm cho huynh là được. Muội đi nghỉ trước đây.

Thái độ của nàng chợt thay đổi, vừa nói vừa một bộ đáng thương, trong mắt ẩn ẩn có một tầng hơi nước. Hắn luống cuống một hồi, vội đặt bát cơm đang ăn xuống, xua hai tay mà nói:

-Ta không có. Tuyệt đối không có! Chỉ là hôm nay …

Vừa nói hắn vừa chạy tới chỗ của nàng. Nhưng hắn lại quên mất thương thế, vừa mới đứng dậy liền lập tức cả người ngã quỵ xuống đất, tạo thành một tiếng bịch nặng nề. Vân thấy vậy thì vô cùng hoảng hốt, không để ý mà đứng bật dậy khỏi xe lăn, như một cơn gió lướt tới vị trí của hắn, đỡ hắn ngồi dậy.

-Ca, huynh sao vậy? Huynh có thương thế trong người ư?

-Khụ khụ, là do ta tu luyện có chút quá sức mà thôi.

-Tu luyện làm sao lại có thể bị thương nặng như vậy chứ? Đã vậy còn tu luyện làm gì?

-Muội không cần lo lắng, tình trạng của ta với muội bây giờ có chút giống nhau, phải chịu chút điểm đau khổ thì mới đổi lại được thực lực cường đại hơn. Đây là tác dụng của công pháp, cho ta hai canh giờ khôi phục, ta liền có thể quay trở lại trạng thái đỉnh phong.

Vân nghe vậy mặc dù còn chưa dám tin tưởng nhưng cũng không có nói gì thêm. Chờ hắn ăn xong, nàng dìu hắn vào phòng nghỉ ngơi rồi mới đi dọn dẹp chén bát. Trong phòng, Hải Long cũng không có ngủ mà là ngồi đả tọa, hai tay lại kết thủ ấn mà thổ nạp. Xung quanh hắn phạm vi hai thước thủy thuộc tính nguyên tố đề tụ lại tạo thành một làn sương mù nhàn nhạt, sau một canh giờ thì liền trở nên dày đặc, giơ tay lên cũng khó thấy được năm ngón. Hắn biến đổi pháp quyết, toàn bộ thủy thuộc tính linh khí xung quanh theo các lỗ chân long nhỏ li ti trên khắp người hắn chui vào cơ thể. Mỗi một tấc cơ nhục, kinh mạch, tạng phủ thậm chí là xương cốt đều như hò reo vui sướng, tham lam mà hấp thu lấy từng luồng linh khí đi vào trong người hắn. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể dần dần trở nên nhẹ nhõm, trở nên có lực hơn trước. Sau một canh giờ, toàn bộ thủy thuộc tính linh khí cũng bị hắn hấp thụ gần hết, thân thể cũng đạt đến trạng thái tốt nhất. Hắn cũng thu công, không tiếp tục thổ nạp nữa vì cho dù bản thân có tiếp tục cũng sẽ không có tác dụng. Vươn vai một cái phát ra mấy tiếng răng rắc, hắn vô cùng hưng phấn lao ra ngoài sân, thấy một chiếc ghế đá thì liền xòe bàn tay phải ra, một chưởng tung thẳng vào đó. Lực đạo to lớn khiến chiếc ghế văng ra xa, trên chỗ tiếp xúc còn lưu lại một ngũ chỉ ấn vô cùng rõ ràng. Thầm tính toán trong lòng, hắn mừng rỡ khi phát hiện lực lượng của bản thân đã tăng lên những năm cân. Nhưng đó mới chỉ là một ngày tu luyện mà thôi, nếu như là một tháng nữa thì sao? Là một trăm năm mươi cân. Lực lượng của hắn bây giờ là khoảng ba trăm năm mươi cân, một tháng nữa không phải là năm trăm cân hay sao? Đến lúc đó lực lượng của hắn sẽ ngang bằng với kẻ mạnh nhất trong thôn là Mộc Tượng. Nếu xét thêm cả kinh nghiệm chiến đấu và chiến kỹ của bản thân thì cho dù một mình đấu với hắn cộng thêm ba kẻ còn lại thuộc ngũ hổ tướng cũng sẽ không có vấn đề. Còn đang đắc ý thì một tiếng nói dịu dàng vang lên phía sau:

-Oa, ca ca lợi hại quá nha. Mỗi ngày tu luyện sẽ đập nát một cái ghế đá, qua một tuần nữa là chúng ta không cần phải ngồi trên ghế để ăn cơm nữa rồi, trực tiếp ngồi trên đất vẫn là sảng khoái hơn nha.

Là a Vân, nàng ta lại xuất hiện đằng sau mà hắn không hay biết, nhưng hắn không rảnh rỗi mà để ý việc đó vì câu nói của nàng lại làm hắn chột dạ. Sắc mặt hắn như đưa đám, vội nhặt cái ghế lên mà đáp:

-A Vân, muội xem, cái ghế này không phải vẫn còn nguyên vẹn hay sao? Ta đây là đang trang trí cho nó mà thôi. Muội xem, có một dấu tay trên này không phải càng tốt hơn sao?

Hắn cười cười một tiếng mà chỉ và vết lõm hình bàn tay. Thế nhưng vừa mới dứt lời thì liền nghe thấy rắc rắc mấy cái, trên cái ghế từ chỗ vết lõm đó liền tỏa ra chi chít viết nứt như mạng nhện, giống như lúc nào cũng có thể vỡ thành vô số mảnh nhỏ vậy. Hắn liền chửi ầm lên trong lòng:

-Con bà nó, nhà ngươi định chơi lão tử hay sao!

-Oa, ca ca lợi hại quá đi. Huynh xem, bây giờ lại có thêm hoa văn hình mạng nhện nữa rồi, đúng là mỹ cảm tăng cao nha.

-Ta ta ta … ta …

Hắn lắp bắp một hồi nhưng cũng không biết phải nói gì, một bộ vô cùng ấm ức làm cho Vân cũng không nhịn được mà cười khanh khách.

-Thôi được rồi, từ hôm nay chiếc ghế đó sẽ để cho huynh chuyên dụng.

Hắn đặt cái ghế đá xuông sau đó cúi mặt xuống ủ rũ. Chạy ra vác theo hai xô nước lớn, hắn một đường hướng tới bờ sông gần nhất mà đi. Tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của thiếu nữ vẫn ở phía sau không ngừng mà vọng theo, hắn cũng mỉm cười mà rời đi. Khi mới đến thôn này tính cách của hắn vô cùng trầm lặng, ít nói, lại thường xuyên mang theo tâm sự. Chỉ là sau khi Diệp di qua đời, a Vân chỉ còn lại mình hắn, trên thân lại mang theo bệnh nặng nên hắn đã quyết định sẽ tự mình thay đổi. Mỗi một ngày hắn đều kể chuyện cười cho nàng, cũng thường xuyên làm ra những hành động ngốc nghếch trước mặt muội muội. Cũng may là hiệu quả coi như không tệ, nàng ta mỗi ngày trôi qua đều vô cùng vui vẻ, tâm trạng cũng tốt, nhanh chóng đã không còn bi thương trước sự việc Diệp di ra đi nữa.

Buổi tối trong bữa cơm, thấy ca ca một bộ đăm chiêu, Vân liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh

-Ca, vẫn chưa nghĩ ra được đối sách cho vấn đề của đám Mộc Tượng đúng không?

-Ài, đúng là như vậy.

-Vậy nếu như muội nói muội có biện pháp thì sao đây?

Lập tức hai mắt hắn sáng lên, vội quay ra hỏi:

-Là biện pháp gì?

-Hứ, ai thèm nói với huynh chứ. Suốt bữa ăn huynh còn chẳng thèm nhìn muội lấy một cái.

-Ta … là ta mải suy nghĩ quá rồi, xin lỗi muội.

-Xin lỗi chẳng có chút thành ý nào như vậy thì ai mà không làm được chứ!

-Ta … ta có thể dạy muội tu luyện.

-Xì, huynh nhàm chán như vậy, cả ngày chỉ biết tu luyện. Thân thể muội như thế này có thể tu luyện được sao? Hơn nữa cho dù muội có thể tu luyện, huynh lại có công pháp hỏa thuộc tính sao?

-Ta … ta … Ta không có.

Thấy hắn một bộ lúng túng, vò đầu bứt tóc, nàng ta khẽ cười thầm một cái rồi lại nói:

-Thật không ngờ Hải thiếu cũng có lúc phải đau đầu nha.

-Muội còn cười được nữa. Kế hoạch hành động của chúng ta từ trước đến giờ không phải đều do muội nghĩ ra hay sao? Mau nói ta nghe đi.

-Huynh đúng là, tu luyện nhiều quá nên tư duy cũng chậm đi rồi. Còn nhớ lúc đám người Mộc Tượng muốn rời đi huynh đã đưa ra hai cái điều kiện không.

Hắn hơi kinh ngạc mà nhìn nàng.

-Muội cũng biết chuyện này sao? Ta còn suýt chút thì quên mất đây.

-Tất nhiên là nghe kể rồi, Thiết Trụ đại ca đã nói thì có nghe mấy canh giờ cũng không hết đâu. Quay lại chuyện chính, huynh vẫn còn một điều kiện vẫn chưa nói ra đâu.

-Đúng rồi! Ta đúng là mau quên mà. Ý muội nói là …

-Hạ chiến thư.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.