Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị người sắp đặt

Tiểu thuyết gốc · 2018 chữ

Sau khi tuyên bố thể thức của các vòng đấu thì phía ban tổ chức để cho các thí sinh suy nghĩ đối sách trong thời gian một nén nhang. Sau khi hết thời gian một nén nhang thì các thí sinh lần lượt lên bốc thăm để chọn đối thủ cho mình. Bởi vì việc bốc thăm hoàn toàn là ngẫu nhiên nên bọn họ không cần phải đắn đo về thứ tự trước sau, cứ từng người đi lên mà thôi. Nhân Trung Long gắp được một lá phiếu có số sáu mươi, điều này cũng có nghĩa là hắn sẽ thi đấu trận thứ sáu mươi. Còn đang vui mừng vì bản thân sẽ có nhiều thời gian chuẩn bị thì đột nhiên Nhân Trung Huyên tới bên cạnh hắn, mặt của nàng ta xám xịt lại.

-Huyên nhi, muội làm sao vậy?

Nhân Trung Long kinh ngạc hỏi.

-Nhân Long ca ca, muội …

Nhân Trung Huyên nói không ra lời, vẻ mặt của nàng như ăn phải khổ qua vậy. Nàng ta giơ tấm phiếu của mình lên cho hắn xem, trùng hợp thay lại là số sáu mươi. Nhân Trung Long giật mình, hắn đứng hình trong giây lát sau đó quyết đoán nói:

-Ta sẽ rút lui!

Nhân Trung Huyên lắc đầu đáp:

-Không được! Huynh biết thiên tài chiến này đối với muội không có ý nghĩa gì mà. Muội rút lui mới là lựa chọn tốt nhất, đây cũng không phải là chuyện gì xấu. Chỉ là không được vào vòng trong cùng với huynh thì thật là đáng tiếc.

Nhân Trung Long thở dài, ánh mắt hắn đảo qua bên phải thì thấy một người đang nhìn mình hả hê. Người này chính là Tiết Hựu, hắn ta cầm trên tay một lá phiếu trống trơn rồi cười đắc chí nói:

-Bản vương đúng là may mắn mà, không ngờ lại bốc được một lá phiếu trống!

Hai trăm năm mươi người đi vào vòng trong, có điều để tổ chức thể thức đấu loại một chọi một thì số lượng thí sinh tham gia phải là lũy thừa của hai, vì vậy nên ở vòng đầu tiên cần có sáu phiếu trống để tạo thành hai trăm năm mươi sáu người. Vẻ mặt của Tiết Hựu khi bốc được phiếu trắng không hề có chút bất ngờ nào, chỉ có sự đắc ý mà thôi, giống như hắn đã lường trước được kết quả này vậy. Nghĩ một chút thì cũng phải, hắn là đệ tử trực hệ của Tử Phong tông, cũng là người của hoàng thất, rất có thể bên phía ban tổ chức đã động tay động chân vào việc rút thăm này rồi. Cái gì mà hoàn toàn ngẫu nhiên chứ? Bây giờ thì Nhân Trung Long lại có thêm nhận thức mới về sự bất công trên thế gian này rồi. Hai tay hắn nắm chặt lại, chỉ hận bản thân không có thế lực đủ lớn mạnh để người khác không dám giở trò với mình và những người xung quanh.

-Hắc hắc. Tiểu tử, bây giờ thì ngươi đã hiểu thế nào là nhược nhục cường thực chưa? Cho dù ngươi có là kỳ tài ngút trời đi chăng nữa nhưng nếu như không làm việc khiêm tốn thì sớm muộn gì cũng phải nhận quả đắng thôi.

Đan lão ở trong đầu hắn còn không quên buông lời chế giễu, nói về thiên phú thì không có gì để chê ở hắn nhưng nói tới tâm cơ và cách hành xử thì hắn còn phải học rất nhiều. Một lát sau hai người Lạc Vân cũng tới chỗ hắn chào hỏi, thật không ngờ là nàng ta và Ly Long lại cùng bốc được lá phiếu số năm mươi chín. Như vậy có thể khẳng định số phiếu này đã bị người ta dàn xếp rồi. Lại thêm một lát nữa thì hai người Mạc Kiến Quân và Long Đại Hải cũng tới chào hỏi bọn họ. Thấy được tình cảnh của bọn họ thì Mạc Kiến Quân không nhịn được cười.

-Nhân Trung huynh đệ à, ta nói này, tại sao các ngươi lại ngây thơ như vậy chứ? Còn tin rằng bốc thăm là hoàn toàn ngẫu nhiên cơ đấy. Đã đắc tội người của Tử Phong tông mà không sớm chuẩn bị tâm lý bị nhằm vào thì sao mà được chứ? Ta và lão Long cũng bị sắp đặt lá thăm giống nhau, có điều chỉ cần có sự đề phòng trước là có thể tránh được sự chi phối của kẻ khác mà.

Mạc Kiến Quân giơ hai lá phiếu của bọn họ lên, một là số mười tám, một là số một trăm mười hai. Nhân Trung Long biết đối phương không có ý chế nhạo mình nên chỉ đành thở dài mà thôi, bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi. Vòng đầu tiên rất nhanh đã diễn ra, có tới hơn một trăm trận chiến nên ban tổ chức đã vận dụng toàn bộ mười võ đài cùng một lúc, hơn nữa còn quy định chiến đấu phải kết thúc trong vòng năm phút đồng hồ, quá thời gian đó thì cả hai võ giả sẽ cùng bị loại. Các trận đấu rất nhanh đã diễn ra, mỗi một trận chiến chỉ kéo dài năm phút nên chưa tốn một giờ đồng hồ thì lượt đầu tiên đã kết thúc. Dường như ban tổ chức đã nhúng tay vào việc lựa chọn đối thủ của mỗi một cặp đấu nên hầu hết các cặp võ giả phải đấu với nhau đều có cách biệt lớn về thực lực, do đó các trận đấu đều diễn ra rất chóng vánh, đa phần đều chỉ tốn chưa tới một phút, có những cặp võ giả thậm chí chỉ đánh có một chiêu đã phân thắng bại. Ở vòng đấu mà thực lực cá nhân được phô bày hết mức thì sự chênh lệch giữa những võ giả được gọi là thiên tài kia cũng trở nên rõ ràng hơn. Bên phía Nhân Trung Long cũng không có gì ngạc nhiên, Nhân Trung Huyên và Ly Long bỏ chiến để nhường chỗ lại cho hai người còn lại. Chớp mắt mà đã chỉ còn có một trăm hai mươi tám võ giả được đi tiếp, lượt thi đấu thứ hai lại diễn ra. Lần này thì không còn có sự dàn xếp nào nữa, bởi vì võ giả có số thứ tự cạnh nhau sẽ phải đấu với nhau, ví dụ như số một sẽ đấu với số hai, số chín mươi ba sẽ đấu với số chín mươi tư. Có điều hình thức chọn cặp đấu như vậy lại một lần nữa nhắm vào Nhân Trung Long, lý do là vì thứ tự của hắn là sáu mươi còn Lạc Vân lại là năm mươi chín. Mọi thứ đối với hắn giống như một trò đùa vậy, Nhân Trung Long muốn ngửa đầu hét lớn “tại sao” nhưng căn bản chẳng có ích gì. Lạc Vân rất hiểu cảm giác của hắn, nàng ta tới bên cạnh vỗ vai hắn rồi nói:

-Ta cũng không có hứng thú gì với thiên tài chiến này, lát nữa ta sẽ bỏ chiến.

Những lời nàng ta nói là thật, Nhân Trung Long cũng biết vậy nhưng vẫn cảm thấy chán nản vô cùng. Các trận đấu của lượt đấu thứ hai kéo dài hơn lượt đầu tiên một chút, có điều vẫn rất nhanh đấy, sáu mươi tư võ giả được chọn rất nhanh đã tiến vào vòng đấu thứ ba. Lần này không có gì ngoài ý muốn nữa, Nhân Trung Long đụng độ với một võ giả xa lạ. Người kia xem chừng là một đệ tử của thế lực lớn, từ y phục cho tới bảo khí trên tay, tất cả đều là loại thượng hạng đấy.

-Ngươi quen biết Long Đại Hải sao?

Người kia chủ động lên tiếng. Nhân Trung Long nghe vậy thì cảm thấy có chút bất ngờ, hắn đáp:

-Đúng vậy. Ngươi cũng quen biết hắn sao?

-Không có.

Ánh mắt võ giả kia nhìn hắn bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

-Nhưng hắn đánh đệ đệ ta xém chút nữa tàn phế. Ngươi là người quen của hắn, vậy thì ta sẽ đánh ngươi tàn phế, đợi khi ta gặp hắn rồi cũng sẽ phế hắn luôn.

Không chờ cho Nhân Trung Long nói cái gì, võ giả kia lập tức vận chân khí lao lên tấn công hắn. Thực lực của tên này cũng rất khá, khí tuyền cảnh tầng sáu, trong đám thiên tài trẻ tuổi đã tính là rất tốt rồi, đáng tiếc người mà hắn nhằm vào lại là Nhân Trung Long. Trên đài có một số võ giả nhận ra Nhân Trung Long bởi vì hắn từng chung đội ngũ với Lạc Vân và Long Đại Hải. Nhiều người đã từng quan sát hắn chiến đấu cho nên hiểu rõ võ giả kia không phải đối thủ của hắn, có điều những người không biết thì còn đang không ngừng cổ vũ cho đối phương.

-Đúng là khó chịu mà!

Nhân Trung Long nhướng mày, tay phải của hắn vung mạnh đánh ra một chưởng.

-Toái Kim Chưởng!

Một chưởng này mạnh mẽ vô cùng, mới vận dụng hai trọng kình lực nhưng đã thừa sức đánh bay người kia ra ngoài rồi.

-Rầm!

Võ giả kia bất ngờ trúng một quyền, lập tức bị đánh văng ra khỏi võ đài.

-Nhân Trung Long chiến thắng!

Giám quan ở đấu trường hô lớn trong sự kinh ngạc của khán giả gần đó. Những tiếng cổ vũ, hò hét dành dành cho võ giả kia đột nhiên im bặt.

-Chuyện gì vậy?

-Tên kia vừa dùng một chưởng đã đánh Tiêu Sáng ra khỏi sàn đấu đó, ngươi có thấy không?

-Thật không ngờ lại là cao nhân bất lộ tướng! Xem ra thiên tài chiến năm nay lại có thêm một đầu hắc mã rồi.

Một võ giả cổ vũ cho Tiêu Sáng bất mãn nói:

-Ta thấy hắn giống như ăn may thì phải, do Tiêu Sáng không chú ý nên mới bị hắn đánh rớt khỏi võ đài đó.

Lời này rất nhanh được mọi người ủng hộ, sau đó bọn hắn thi nhau phát ra tiếng la ó về phía Nhân Trung Long, yêu cầu hắn và Tiêu Sáng đánh lại một trận đàng hoàng tử tế. Thế nhưng Nhân Trung Long lại chẳng thèm để tâm tới bọn hắn. Ba quy tắc để chiến thắng là đánh gục đối thủ, ép đối thủ đầu hàng và làm cho đối thủ rớt khỏi võ đài, cho dù là dùng thủ đoạn gì để làm được điều đó thì cũng đều được tính là một chiến thằng hợp cách do Tử Phong tông công nhận. Ở phía đối diện, phản ứng của Tiêu Sáng lại có phần khác với dự đoán của mọi người, hắn không tức giận gào thét đòi đấu lại mà cúi mặt lẳng lặng rời đi. Một chưởng kia của Nhân Trung Long hoàn toàn áp chế hắn, hơn nữa đối phương ra một chưởng này cực kỳ nhẹ nhàng, chắc chắn là chưa dùng toàn lực, nếu như đối phương đánh hết sức thì không chừng hắn đã tàn phế rồi. Người kia chỉ dùng một chiêu để đánh bại hắn, nhìn qua thì có vẻ như là đang sỉ nhục hắn nhưng lại đang giữ lại mặt mũi cho hắn, xét trên phương diện trước đó hắn có hành vi vô lễ với đối phương thì như vậy đã rất rộng lượng rồi. Có võ giả trên khán đài am hiểu về Nhân Trung Long thì khinh thường nói:

-Các ngươi thì biết cái gì? Cái gì hắc mã, cái gì cao nhân bất lộ tướng? Tất cả chỉ là do hiểu biết của các ngươi quá nông cạn mà thôi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.