Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếp khách

Tiểu thuyết gốc · 2042 chữ

Diệp Nam rất thẳng thắn đáp:

-Tất nhiên là về quyền lợi. Lợi ích khi cai quản Chiến Uy thành này đúng là rất khổng lồ, chắc hẳn quý lâu cũng biết việc này, có điều nếu Cửu Trùng lâu muốn có được lợi ích ngang hàng với bốn nhà chúng ta thì chỉ e là khó có thể được.

Ngón tay của Nhân Trung Long chậm rãi gõ trên tay vịn ghế, hắn không nói lời nào khiến cho Diệp Nam rất sốt sắng. Có điều trách nhiệm của lão là tới đàm phán, vì vậy không thể tỏ ra yếu thế được. Đợi một lúc không thấy Nhân Trung Long đáp lời thì lão lại cắn răng tiếp tục nói:

-Các vị đều là người mới ở Chiến Uy thành này, đối với cơ chế vận hành của thành trì có lẽ còn chưa hiểu rõ lắm. Để hưởng dụng tài nguyên và ích lợi của thế lực bá chủ thì chỉ có thực lực thôi là chưa đủ, còn cần phải tham gia quản lý và bảo vệ thành trì, hơn nữa phải có đủ uy vọng để những thế lực khác tin phục mới được. Cửu Trùng lâu hầu như chưa đáp ứng được bất kỳ điều kiện nào trong số đó, thậm chí là về mặt thực lực. Thứ cho lão hủ nói thẳng, quý lâu quả thực có chiến lực rất mạnh nhưng cũng là nhờ có trận pháp, nếu ra khỏi khu vực hoạt động của trận pháp thì còn kém xa các thế lực bá chủ chúng ta.

Diệp Nam phân tích kỹ càng, giọng điệu nhẹ nhàng, bộ dáng cũng rất chân thành, đủ để thấy được ba thế lực bá chủ coi trọng việc này thế nào. Lạc Long nghe lão ta nói xong thì chợt phì cười, ánh mắt nhìn lão ta chứa đầy vẻ trào phúng.

-Lạc công tử sao lại cười như vậy, chẳng lẽ lời của lão hủ có gì sai sao?

Diệp Nam nhíu chặt mày, cảm thấy vô cùng mất mặt nhưng căn bản không dám nổi nóng ở đây. Lạc Long được thể lại cười lên ha ha khiến cho mấy người bên phía kia tối sầm mặt.

-Ta nói này Diệp trưởng lão, các ngươi lần này tới đây là công cốc rồi.

Diệp Nam khó chịu hỏi lại:

-Tại sao vậy?

-Bởi vì Cửu Trùng lâu chúng ta đâu có tâm tư tranh đoạt tài nguyên với ba nhà các ngươi đâu! Cửu Trùng lâu của chúng ta kinh doanh trên nhiều phương diện như vậy chung quy lại cũng vì muốn kiếm tiền bằng sinh ý, còn việc quản lý và phân chia tài nguyên của Chiến Uy thành này thì chúng ta không có hứng thú. Các người nghĩ rằng người khác gọi Cửu Trùng lâu là thế lực bá chủ thứ năm đều do chúng ta giật dây, thế nhưng thực tế thì chúng ta không liên quan chút nào tới việc này. Tây Thừa môn đánh không lại chúng ta, đương nhiên người trong thành sẽ xưng tôn Cửu Trùng lâu lên ngang hàng với bọn hắn. Nếu như các ngươi thông minh hơn một chút thì đáng lẽ phải điều tra từ những lời đồn thổi trước, tới đây phủ đầu Cửu Trùng lâu chẳng lẽ không sợ sẽ phải hứng chịu lửa giận của Cửu Trùng lâu sao?

Mặc dù lời nói của Diệp Nam có vẻ mềm mỏng nhưng ý tứ trong đó rõ ràng là chế nhạo Cửu Trùng lâu không đủ tư cách đứng ngang hàng với những thế lực bá chủ của Chiến Uy thành, Lạc Long sao có thể nhẫn nhịn được việc này? Diệp Nam nghe hắn nói như vậy thì toát mồ hôi hột nhưng vẫn cố làm ra vẻ trấn tĩnh, nở một nụ cười nhạt đáp:

-Lạc công tử nói đi đâu vậy, lão hủ chỉ đang phân tích lợi và hại cho các vị mà thôi, nào phải phủ đầu như công tử nói chứ? Lại nói Cửu Trùng lâu của các vị chỉ mạnh nhờ trận pháp, nói thẳng ra là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, ba nhà chúng ta tôn trọng chứ không phải sợ hãi các vị, xin Lạc công tử có thái độ đúng mực. Đều là thế lực ở trong Chiến Uy thành, nếu như Cửu Trùng lâu không nể mặt ba nhà chúng ta thì sau này làm gì cũng sẽ rất khó khăn. Các vị đã đắc tội Tây Thừa môn rồi, chắc hẳn cũng không muốn đối đầu với ba thế lực bá chủ còn lại mà đúng không?

Nhân Trung Long và Tiết Đông Lăng đều cảm thấy lời nói của Diệp Nam cũng tương đối hợp lý, ba nhà kia là thế lực đứng đầu trong thành, có thái độ kênh kiệu một chút cũng là lẽ tất nhiên. Lạc Long cũng tỏ vẻ bình thản nhưng trong lòng thì đã sớm tức giận, trên đời này có bao nhiêu kẻ dám trịch thượng trước mặt hắn chứ, danh xưng thần quân cũng đâu phải chỉ để chơi. Hắn nhìn một lượt sáu người Diệp Nam, như cười như không mà nói:

-Lời nói của Diệp trưởng lão có lý có cớ, quả thực không thể bắt bẻ, có điều bản tọa có một thắc mắc nho nhỏ, không biết các vị có thể giúp ta giải đáp được hay không?

Diệp Nam nở một nụ cười đắc ý đáp:

-Lạc công tử có gì muốn hỏi xin cứ nói.

Lạc Long nở một nụ cười tà nói:

-Hôm nay bản tọa coi như đã thấy được sự cương quyết của các thế lực bá chủ, chỉ là không biết các ngươi có thể cương quyết được đến đâu. Xin hỏi Diệp trưởng lão, nếu như bây giờ ta giết các ngươi ở đây thì liệu tam đại thế lực có báo thù cho các ngươi hay không?

Nói rồi hắn thả ra uy áp linh hồn bao phủ lấy mấy người Diệp Nam. Một tháng trước linh hồn của hắn đã đạt tới hóa thần cảnh chí cực, tức là bây giờ linh hồn của hắn còn mạnh hơn cả cường giả hóa cương cảnh sơ kỳ, uy áp mà tỏa ra từ linh hồn của hắn đối với mấy người Diệp Nam chẳng khác nào Thái sơn áp đỉnh, khiến cho bọn hắn thở không nổi. Sắc mặt của Diệp Nam trở nên tái mét, yết hầu có cảm giác ngòn ngọt như muốn phun máu tươi. Uy áp kia quá kinh khủng, thậm chí còn mạnh hơn cả hai vị các chủ tu vi hóa cương cảnh của Đông Lăng các. Lần này đúng là đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, cho dù các chủ của Đông Lăng các đích thân tới đây cũng không cứu được lão. Diệp Nam vội vàng ra khỏi ghế ngồi, lập tức quỳ rạp xuống đất nói:

-Lạc công tử … không, Lạc đại nhân, chúng tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái sơn, xin đại nhân khai ân.

Năm người còn lại cũng sợ hãi, đồng loạt quỳ rạp xuống lên tiếng tạ tội. Mấy người Nhân Trung Long ngồi ở một bên cũng kinh hãi, từ lúc nào mà Lạc Long lại trở nên mạnh như vậy? Nhan Phi đứng ở một góc của đại điện cũng kinh ngạc tới mức suýt chút nữa kêu lên, trong đầu hiện lên suy nghĩ:

-Mạnh quá, cho dù ta có khôi phục tới tu vi yêu vương sơ kỳ cũng không đánh lại hắn. Hơn nữa khí huyết trên người hắn thật đáng sợ, luôn có cảm giác áp bách đối với ta.

Nàng ta vốn không biết Lạc Long có công pháp luyện thể nghịch thiên. Hỗn Độn Long Thần quyết đạt tới Xà Long cảnh đã khiến huyết mạch của hắn có tính áp chế với tất cả yêu thú xà loại. Cho dù đối thủ có tu vi cao hơn hắn thì khi chiến đấu với hắn cũng phải mất đi ít nhất một thành chiến lực. Mấy người Diệp Nam trong đại điện vừa quỳ vừa thi nhau lên tiếng cầu xin, so với dáng vẻ thong dong lúc mới đến thì đúng là khác nhau một trời một vực. Lạc Long vẫn như cười như không mà nhìn mấy người Diệp Nam, chờ đến khi tâm lý bọn hắn sắp sụp đổ thì mới lên tiếng nói:

-Các ngươi cũng thật là, chưa tìm hiểu kỹ căn cơ của người khác mà đã dám nhận định người ta không bằng mình. Bản tọa chỉ đùa các ngươi một chút thôi, mau trở về đi! Còn nữa, về nói với các thế lực chi chủ, chuyện ngày hôm nay bản tọa đã nhớ kỹ rồi, ngày sau nhất định sẽ tới từng nhà bái phỏng, tới lúc đó vẫn mong bọn hắn có thể dùng thái độ hôm nay mà đối đáp.

Mấy người Diệp Nam nghe lời này thì như được đại xá, vội vàng chắp tay nói tạ ơn rồi co cẳng lên đầu mà chạy, bộ dáng chật vật tới mức không chịu nổi. Nhân Trung Long thấy khách nhân đã đi rồi thì quay qua vỗ vào vai Lạc Long một cái, bộ dáng ti tiện nói:

-Lão lạc à, ngươi cũng khốn nạn quá rồi, rõ ràng là thực lực mạnh như vậy mà lúc Tây Bình hoàng tới còn giả bộ yếu đuối, báo hại chúng ta lo lắng một phen.

Tiết Đông Lăng ngồi bên cạnh cũng toát cả mồ hôi hột, quan hệ của hai người này đúng là tốt thật, Nhân Trung Long lại dám nói chuyện không kiêng nể gì với Lạc Long như vậy. Nếu đổi lại là lão thì dù cho lão mười lá gan đi nữa thì lão cũng không dám làm vậy. Khí tức trên người của nam tử trẻ tuổi trước mắt quá mạnh, cho dù so với tông chủ Tử Phong tông là Quỳ Phong hoàng Tiết Quỳ Phong cũng không hề thua kém. Lạc Long không hề phật lòng với hành vi của Nhân Trung Long, trái lại còn nhún vai tỏ vẻ hài hước đáp:

-May mắn đột phá mà thôi. Ngươi bớt buông lời chế giễu ta lại đi, đừng để sau này bị người ta đuổi giết lại trách ta khoanh tay đứng nhìn.

Nhân Trung Huyên ở phía xa cũng che miệng cười duyên, càng ngày nàng ta càng cảm thấy hứng thú với vị bằng hữu thú vị này của Nhân Long ca ca. Tối muộn ngày hôm đó, Lạc Long gọi Nhân Trung Long vào phòng của mình. Hai người ngồi đối diện trên bàn trà, Nhân Trung Long tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn mà nói:

-Lão Lạc, ta nói này, mặc dù quan hệ của chúng ta rất tốt nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này ngươi gọi ta tới một mình thì không hay đâu.

Lạc Long không thèm để ý tới hắn, sắc mặt nghiêm túc nói:

-Lão Nhân, ta có một bộ công pháp luyện thể rất tốt, ngươi có muốn học không?

Nhân Trung Long nghe vậy thì kinh ngạc ra mặt, lập tức hỏi lại:

-Công pháp luyện thể rất tốt sao? Có thể tốt bằng công pháp của ngươi không?

Hắn rất rõ ràng Lạc Long có chiến lực vượt xa cảnh giới tu vi của mình là nhờ có một bộ thân thể vô cùng mạnh mẽ. Nếu hắn cũng có được thân thể cường hãn như Lạc Long thì chiến lực của hắn cũng có thể gia tăng không ít.

-Chính là công pháp luyện thể của ta, ngươi có muốn hay không?

-Muốn, đương nhiên là ta muốn rồi!

Nhân Trung Long hồ hởi đáp, nếu như có được công pháp luyện thể của Lạc Long thì đúng là đại hỷ sự.

-Có điều ta phải nói với ngươi trước, công pháp này ta đã cho rất nhiều người xem nhưng chưa ai luyện được, nếu như ngươi cũng không luyện được thì đừng có thất vọng.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.