Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyệt sát thiên kiếp (1)

Tiểu thuyết gốc · 1916 chữ

Thấy hai mắt của Lạc Vân tròn xoe, hắn kinh ngạc hỏi:

-Muội đã nghe qua cái tên này rồi sao?

-Đương nhiên là muội biết rồi. Huynh quên rồi sao, nơi đầu tiên mà huynh xuất hiện trên đại lục chính là Văn Lang quốc đó. Người Văn Lang quốc vẫn thường tự hào vì điều đó. Khi muội sinh ra thì truyền thuyết về huynh đã lan rộng ra khắp các đế quốc rồi. Từ nhỏ muội đã vô cùng sùng bái huynh, thật không ngờ thần tượng trong lòng của muội bấy lâu nay vẫn luôn ở bên cạnh muội, lại còn là ca ca của muội nữa.

Trong lòng của nàng đang vô cùng phấn khích, trái tim nhảy loạn liên hồi. Mặc dù nàng đã năm mươi tuổi nhưng trước nay chưa từng tiếp xúc quá thân mật với một nam nhân, đối với chuyện tình cảm mà nói nàng chẳng khác gì một thiếu nữ mới lớn. Sùng Lâm thấy bộ dạng nàng như vậy thì có chút ngượng ngùng, khẽ sờ lên cái mũi mà nói:

-Ta có danh tiếng lớn như vậy sao?

-Đương nhiên rồi. Huynh mau kể cho muội những chuyện mà huynh đại trải qua đi.

Tiếp sau đó hắn kể cho nàng rất nhiều chuyện mà hắn đã trải qua trong quá trình hắn thể nghiệm nhân gian, quá trình kéo dài năm mươi năm đó. Mặc dù chỉ vắn tắt giảng thuật cho nàng nghe những sự kiện chính nhưng vẫn mất đến một canh giờ. Nàng thì nghe như say như xưa, cũng không có ngắt lời của hắn nữa.

- Nói như vậy những chuyện mà huynh trải qua đều là chuyện vui, mỗi một chuyện đều vô cùng phấn khích như vậy mà, muội cũng không thấy có gì đáng buồn.

- Đúng vậy.

Hắn thở dài một tiếng.

-Năm mươi năm thể nghiệm nhân gian đó của ta đúng là đoạn thời gian vui vẻ nhất trong đời của ta. Tuy nhiên ta lại tự tay hủy đi nó.

-Huynh nói vậy là sao?

Nàng ngạc nhiên mà hỏi:

-Trong những năm bôn tẩu thiên hạ, chứng kiến thương sinh thảm khốc, sinh linh đồ thán, trong lòng của ta luôn có tâm niệm phải cứu vớt chúng sinh, như vậy mới xứng với danh xưng linh thần trong lời của các chủng tộc khác. Thế nhưng ta đã làm ra một việc sai lầm. Trong những tên đã từng bị ta tiêu diệt, ma linh là thứ mà ta căm ghét nhất, chỉ cần chứng kiến ma linh thì ta liền thẳng tay tàn sát. Phụ thân từng nhiều lần khuyên ngăn ta, nói với ta ma linh cũng là một nhánh của linh tộc, ma linh là đại biểu cho ý chí cân bằng của thiên địa, phải để cho chúng và các chủng tộc khác tự tàn sát lẫn nhau. Thế nhưng đám ma linh đó ngay cả đồng loại linh tộc khác cũng muốn thôn phệ, căn bản không thể tha thứ nên ta chưa từng để tâm những lời khuyên can của phụ thân. Rồi cũng đến một ngày thiên đạo nổi giận, trừng phạt ta bằng thiên kiếp. Vốn dĩ thiên kiếp kia chỉ mang mục đích trừng phạt, cũng không phải là thứ vượt quá sức chịu đựng của ta nhưng lại vô tình làm hỏng đi một phần của Thiên Đạo Già Linh trận trong người của ta, khiến cho bản chất thật của ta bị lộ tẩy trước thiên đạo.

Ánh mắt của hắn lộ vẻ hồi ức mà nói:

-Đó là một ngày hơn hai mươi năm trước, thiên đạo nổi giận vì phát hiện có sinh linh dám gian dối ngay trước mặt mình, vì vậy khiến cho thiên kiếp hóa thành muôn hình vạn trạng, đủ loại sinh linh đến trực tiếp xóa bỏ sự tồn tại của ta. Một tiểu linh ấu niên như ta làm sao có thể chống lại được, cuối cùng là phụ thân đã thiêu đốt hết chút thọ nguyên còn lại đổi lấy sức mạnh tăng vọt mà ngăn chặn thiên kiếp, gia cố lại Già Linh đại trận, đồng thời cũng giam cầm sức mạnh của ta. Người còn dùng thủ đoạn đặc thù chế tạo cho ta một cơ thể bằng huyết nhục này, đưa ta vào linh tộc tổn kiếp. Cuối cùng ta cũng thoát được một kiếp, thế nhưng phụ thân hắn … hắn lại vì cứu ta mà hơn một ngàn năm thọ nguyên còn lại cũng hao hết, tiêu tán trong thiên địa.

Thân thể hắn hơi run, tâm tình bất ổn khiến cho cả lâu thuyền đang phi hành cũng hơi chút chấn động. Lạc Vân nhìn hắn vội nói:

-Ca, những chuyện không vui hay là đừng nhắc đến nữa.

-Không sao, dù sao ta cũng kìm nén quá lâu rồi, có một người để tâm sự với ta mà nói cũng không tệ.

Hắn thở ra một hơi, dường như được giãi bày những điều trong lòng là một phương pháp để hắn thấy nhẹ nhõm hơn. Nàng thấy vậy thì lại tiếp tục hỏi hắn.

-Những chuyện sao đó thì sao?

-Sau đó ta liền làm một phàm nhân, ngao du khắp nơi, nay đây mai đó không dừng lại, lấy tên là Long Đại Hải. Thân thể mà phụ thân tạo ra cho ta tuy chỉ là một phàm nhân nhưng lại giống như thân thể của tu luyện giả, sẽ không già đi, bộ dáng của ta trước giờ đều không thay đổi. Tuy nhiên vì sợ bị người khác nhận ra nên ngoại hình của ta đã bị thay đổi thành bộ dáng lúc trước mà muội vẫn biết.

-Vậy đây mới là bộ dáng chân thân của huynh?

-Đúng vậy, ta bây giờ đã phá vỡ phong ấn thực lực do phụ thân lại, căn bản không cần phải che giấu chân diện nữa.

-Đúng rồi, tại sao huynh lại lưu lạc vào trong tiểu thôn kia vậy.

-Chuyện này … ta lưu lạc khắp nơi trên lục địa này gần hai mươi năm, đi qua nhiều quốc gia, cũng đã hứa với phụ thân sẽ chỉ làm một người bình thường, sẽ không trở thành tu luyện giả, sống một cuộc đời bình bình an an. Trong một lần đã đi đến một thôn trấn nằm ở rìa ngoài của sơn mạch này. Ở nơi đó ta gặp được một đôi phu phụ già. Hai người đó tuổi tác đã cao nhưng lại chưa có nhi nữ, mặc dù nương tựa nhau mà sống có chút khó khăn nhưng lại rất thích giúp đỡ những người khác. Lúc ta mới đến thôn trấn đó có không có nơi nghỉ chân, cũng là bọn họ tốt bụng đã lưu ta ở lại, còn chia phần đồ ăn ít ỏi của mình cho ta. Dần dần giữa chúng ta liền phát sinh một loại tình cảm khó có thể diễn tả, không lâu sau đó thì hai người họ liền nhận ta làm nghĩa tử. Đó cũng là lần đầu tiên ta trở nên tĩnh tâm sau bao năm day dứt vì cái chết của phụ thân, cũng là một trong những khoảng thời gian trân quý nhất của ta. Vốn dĩ ta định sẽ phụng dưỡng cha mẹ tuổi già, rồi bản thân cũng sẽ cố định sinh sống trong trấn, chỉ là không ngờ …

Thấy hắn có chút ngập ngừng Lạc Vân liền ý thức được có chuyện không đúng, cũng không có chen ngang mà lẳng lặng chờ hắn tiếp tục.

-Thật không ngờ hơn ba năm trước có một tu luyện giả đi ngang qua nơi đó, thấy ta có cốt cách rất tốt, thiên phú hơn người liền muốn thu nhận ta vào trong tông môn của hắn, chỉ là ta cũng không đồng ý với hắn. Vài ngày sau có một đại nhân vật trong tông môn của hắn đến để thuyết phục ta, không ngờ lại thấy thân thể của ta không chỉ là thiên phú hơn người mà thể chất của ta còn là tuyên cổ khó gặp, cực kỳ bưu hãn, liền nổi lòng tham muốn đoạt xá thân thể của ta, tu lại từ đầu để đột phá bình cảnh của bản thân. Chỉ là ta cũng đã sớm nhận ra dã tâm của hắn, liền đưa cha mẹ chạy trốn. Thế nhưng phàm nhân có thể chạy được khỏi tu luyện giả hay sao? Tên kia không những tàn sát gần hết mọi người trong trấn, cũng đã hại chết cha mẹ ta, rồi còn giống như mèo đuổi chuột, không bắt ta ngay lập tức mà cứ để cho ta chạy suốt mười mấy ngày.

Hải Long lâm vào vẻ nhớ lại, dáng vẻ đắc ý nồng đậm của tên kia khi đuổi theo hắn, còn cả lời mà hắn ta cứ liên tục lải nhải suốt mấy ngày:

-Hãy nhớ, người lấy mạng ngươi là sứ giả của thiên đạo!

Sứ giả cái rắm chó, hắn có thể không còn tu vi nhưng tên tiểu tử kia muốn qua mắt hắn thì cũng quá không biết tự lượng sức rồi. Sớm muộn gì cũng có ngày hắn trả lại gấp trăm gấp ngàn lần những gì đối phương đã làm ra với mình.

- Thế nhưng số ta may mắn, trong lúc hắn không để ý đã tìm thấy thung lũng kia vừa hay có một đại trận tự nhiên bao quanh, thần thức không thể nhận ra được sự tồn tại của nó. Vậy là ta liền nhảy từ trên vách núi xuống dưới, may mắn liền rơi vào con sông ở đó không chết, cũng thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ kia. Sau đó …

Hắn đang nói thì chợt đùng một tiếng, lâu thuyền đang đi với tốc độ cao đột nhiên gặp phải trọng kích, đầu thuyền vỡ tan thành vô số mảnh, cũng may còn chưa có lan tới vị trí hai người đang ngồi. Hắn vội vàng đứng dậy cảnh giác dò xét xung quanh nhưng không phát hiện dấu hiệu của kẻ nào đánh lén. Lông mày hắn còn đang nhíu chặt lại thì từ trên trời phát ra những tiếng đùng đoàng dọa người làm hắn giật mình.

-Ca … ca … này là …

Trên trời vô số mây đen tụ tập lại che kín hết thảy ánh sáng, bên trong có thể thấy được ngũ lôi cuồng bạo, có xu thế bất cứ lúc nào cũng có thể một hơi đánh xuống khiến vạn vật hóa tro bụi vậy. Lạc Vân lắp bắp mà gọi hắn, tràng cảnh này cho dù có là công chúa của Lạc Thần Tông lừng lẫy cũng chưa từng được chứng kiến, thực sự quá khủng bố. Sùng Lâm cũng không có đáp nàng, hai hàm răng hắn nghiến chặt, kêu vang ken két, gằn từng chữ mà nói:

-Thiên kiếp! Thiên đạo.

-Đây là chuyện gì vậy?

-Ta cũng không rõ, thiên đạo đã ghi nhớ khí tức của ta rồi, thời hạn tổn kiếp của ta cũng chưa hết, ta chỉ là miễn cưỡng phá bỏ phong ấn thực lực của phụ thân mà thôi. Có lẽ vì vậy nên thiên đạo muốn tiêu diệt ta.

-Vậy, vậy phải làm sao đây.

-Tuyệt đối đấu không lại, chạy thôi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.