Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bước Trên Đống Tro Tàn

Tiểu thuyết gốc · 4204 chữ

Bầu trời chợp choạng tối, những con dơi với ánh mắt đỏ ngầu bay ra khỏi những tòa nhà đổ nát qua tấm kính vỡ vụn. Ánh hoàng hôn nhập nhoạng cố xuyên qua màn mây đen kịt rồi dần biết mất. Những con chuột bắt đầu kéo ra ngoài, chúng kêu những tiếng chít chít chói tai, kéo đàn kéo đống đi bới những xác chết nằm vất vưởng trên đường hoặc các công trình đã thối rữa từ lâu. Thỉnh thoảng có tiếng gió vút qua cái lon được treo ở trước cửa loong coong. Long với lấy cái bi đông vừa đun trên bếp lửa. Cậu cẩn thận đo nồng độ phóng xạ bằng thiết bị chuyên dụng nhìn như một chiếc đồng hồ với một cái kim có thể kéo ra phía trước, nhúng nó vào nước là được rồi. Rồi chàng trai cởi chiếc mặt nạ ra, rót nước vào lon sắt, thổi phù một hồi nhưng chưa uống ngay. Cậu nhìn ra cửa, một con dơi đột biến, nó khổng lồ với những móng vuốt sắc nhọn, cánh vung dài bằng cả một chiếc xe buýt, sẵn sàng cắp con mồi về tổ mà xé xác. Nó đang vui vẻ với con mồi của mình, một ai đó đang la hét dưới bàn chân của con dới. Nó xiết chặt đến ứa máu, lòi cả nội tạng ra ngoài. Người ta gọi nó là dơi quỷ. Long nhấc khẩu súng đặt vào đùi, rồi cậu ung dung uống nước.

Mùa đông kéo tới, dù là ở khu vực nhiệt đới, mùa đông ở đây vẫn có tuyết. Lúc chiều vẫn bình thường, nhưng khi tối rồi thì bỗng tuyết kéo đến. Mây trên trời đen kịt, nhưng vẫn rơi xuống bông tuyết trắng. Mẹ kiếp, đấy toàn là phóng xạ cả. Nếu lỡ hít phải quá nhiều, chỉ có chúa mới cứu được. Tuyết phủ đầy khắp thành phố, ở nơi đâu cũng có tuyết, nhưng mà mặt nạ thì khan hiếm, cả bộ lọc nữa, cái đấy mới quan trọng. Thế nên việc thấy nhiều người chết vất vưởng ở giữa những con đường vào mùa đông là hoàn toàn bình thường. Nhiều người bị đuổi ra khỏi các nhóm hoặc trại sẽ phải sống khổ sở, lay lắt với đống vật tư của bản thân. Mà thường thì đồ của họ có bao nhiêu đâu. Chống phóng xạ là một chuyện, sống được dưới răng nanh của bọn đột biến, lũ cướp và các đảng phái lại là một chuyện khác.

Cậu thấy mình may mắn, Long nghĩ. Trong căn nhà cũ kĩ, chưa đến nỗi đổ nát, cậu đi lục lọi khắp nơi với chiếc đèn dầu nhập nhòe. Ánh sáng yếu ớt khiến tầm nhìn hạn chế, tiếng gió đông vút qua cửa sổ, cửa phòng bên đập cái rầm. Long giật mình, quay người, cầm súng chĩa vào. Cậu nín một hơi sâu, nhìn chằm chằm không dám nháy mắt. Đến khi tự mình vào phòng kiểm tra, thấy không có gì mới an tâm đóng cửa.

"Chuyện gì thế Long?" Một giọng nói phát ra từ tầng trên.

"Gió đập cửa thôi, tiếp tục tìm đi." Long hét vọng lên trên.

"Mẹ kiếp, tìm được cái quái gì trong đống đổ nát ở đây chứ? Tầng này bị sập cả rồi."

"Vậy thì xuống đây mà tìm với tôi. Nếu không có đồ ăn hay đạn thì chết đói cả đám!"

"Thế ông tìm được cái mẹ gì mà nói lắm thế? Từ ngày đám chó Tam Thần xuất hiện, chúng tấn công các trại công nghiệp, trại tự do. Giờ đếch còn mẹ gì cả. Mong đợi gì ở một nơi đổ nát từ mấy chục năm trước chứ!? Mẹ kiếp!"

"Thôi đi ông tướng. Ông than cũng được mấy ngày rồi. Giờ không tìm được cái đồ bỏ bụng thì cũng chết thôi."

"Mẹ kiếp!"

Tiếng loảng xoảng phát ra từ tầng trên át đi tiếng chửi của Minh. Rồi chỉ nhoáng sau, một tiếng rầm khiến cả tòa nhà rung lắc dữ dội. Đám gián hoảng sợ bò ra, bay loạn tứ tung, bám cả lên mặt Long. Một vụ nổ khiến tầng trên sụp xuống, may mắn, tầng dưới vẫn đứng sững.

"Cái quái gì vậy?" Long hét, vừa để hỏi vừa để xem bạn mình còn sống không.

Từ đống đổ nát ở cầu thang, người bạn kia gạt đống đá vụn ra, cậu ta đeo mặt nạ, mà nó vỡ cả rồi. Một đống máu trào, mắt nhòe đỏ hết cả. Long lập tức chạy tới, nắm lấy vai bạn mình, dùng sức kéo cậu ta ra. Cả hai cùng rên rỉ.

"Cái quái gì thế hả Minh?"

"Agghh..." Minh rên rỉ. "Bẫy...Đệch mẹ nó!!"

Long kéo Minh ra khỏi đống đất đá. Cả hai ngồi thở hồng hộc. Minh nằm bệt xuống đất, đưa ánh mắt ngàn dặm nhìn lên trần nhà, vừa lau máu lẫn mồ hôi và đất đá.

"Thằng bỏ mẹ nào đặt bẫy...ở cái nhà chả có cái vẹo gì vậy..." Minh vừa thở hồng hộc, vừa lau máu.

"Ông có bị thương ở đâu nữa không?"

Minh sờ soạng người mình một hồi, từ ngực, bụng xuống hạ bộ, sờ nắn một lúc mới xem đến chân.

"Vẫn ổn. Vẫn đủ mười ngón!"

"Để tôi băng cái đầu đất này lại."

Long lấy từ trong ba lô ra bộ sơ cứu, đổ nước sạch lau đi bụi bẩn và máu rồi băng đầu cho Minh. Trong cái đêm tối lạnh lẽo, Minh phải cầm đèn soi tới mỏi cả tay, Long vẫn chưa băng xong. Cậu mím môi, xiết tay, cái băng vẫn cứ tuột ra khỏi đầu.

"Ông có biết cách băng bó không vậy?" Minh nhíu mày, giọng mỉa mai.

"Mẹ kiếp, rõ ràng tôi làm y hệt cô y tá ở trại mà nhỉ!?"

Minh gạt tay của Long ra, cầm lấy băng quấn mà tự quấn đầu mình.

"Khổ quá! Để tôi tự làm!" Minh gắt lên.

Long chỉ biết nhún vai. Cậu xách súng lên rồi đi tới chỗ cửa sổ chỉ cách vài bước chân. Bỗng Long hoảng hốt quay người, đập vào vai bạn mấy cái.

"Đám Robin tới rồi!"

Robin cũng giống như Tam Thần, một băng phái khác ở nơi này, trại Tam Thần có trại chính nằm ở khu D, ngay giữa thành phố, Còn đám Robin ở khu L, ở giữa hai khu là một con sông lớn, sau khi sang cầu từ bên khu L phải đi qua biên giới giữa khu B và H3 mới tới được khu D. Hai đám đó gần như nhau, cũng ăn cướp cũng giết người. Nhưng Tam Thần thì mạnh mẽ hơn, có quy củ và sức mạnh như quân đội. Chúng mạnh tới mức mà bản thân chúng tự xưng là "Quốc gia mới". Robin thì khác, bọn này giống một toán cướp nhỏ. Chuyên đi cướp của mọi người chia cho nhà mình. Ai chúng cũng cướp, cũng giết. Chúng tồn tại ở đó cũng được mấy năm rồi, nhưng sao hôm nay xui thế, bỗng dưng lại đụng mặt chúng. Ánh đèn của chúng hiện rõ mồn một. Nhất là khi chúng nhìn vào nhau, ánh sáng từ đèn soi vào áo, cái biểu tượng cánh cung hiện lên trên bắp tay. Mẹ kiếp, đến giờ chạy rồi.

"Có phải do quả bẫy vừa rồi đánh động chúng không? Con mẹ nó!" Minh hớt ha hớt hải, vừa đi vừa nói.

"Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng giờ đêm tối thế này biết chạy đi đâu đây?"

Cả hai đứng trước cửa tòa nhà, không còn lựa chọn nào khác, hai người tắt đèn dầu đi, dùng ánh sáng của tự nhiên mà bắt đầu di chuyển, tránh bị lộ vị trí. Dĩ nhiên là chẳng thấy được gì, toàn tự đi theo cảm tính, lần theo các vách tường mà đi, vừa tránh bị gió xô ngã lại không bị lạc mất nhau. Gió đêm ngày càng mạnh, tuyết rơi cũng dày hơn. Một bước đi giờ cứ như đè lên người vài chục cân. Nhưng biết sao được, không đi thì chết, bị đám cướp đó bắt được, may thì chúng bắn chết luôn, xui thì bị chúng dần cho nhừ tử rồi ném ra ngoài đường cho chết dần dưới cơn bão tưởng như địa ngục không có lửa.

Cả hai bám vào bức tường, Long đi trước, Minh lê lết theo sau, cả hai cứ thế vừa đi vừa kéo nhau mấy tiếng liên tục không nghỉ. Đồng hồ phóng xạ lúc này đang tăng dần. Là bão tuyết mang tới. Giờ nếu không tìm chỗ trú ngay thì chết mất thôi, Minh vỡ mất mặt nạ rồi. Mà kể cả khi chiếc mặt nạ không bị hỏng, cậu ta cũng chẳng còn đủ sức mà đeo.

Những tòa nhà vốn chẳng mấy an toàn, nhất là mới hồi nãy Minh dính phải quả mìn dây vì bất cẩn. Hơn nữa đó còn là chỗ trú của biết bao nhiêu bọn đột biến. Chẳng đoán được nhà nào có, nhà nào không. Lỡ đụng phải ổ dơi quỷ hay khỉ đột thì đi cả lũ. Cái bọn đấy phải cả một tiểu đột, không, một trung đội đầy đủ vũ trang may ra mới phản kháng được chúng. May sao, lần mò một lúc, hai người tìm được một chiếc xe tải. Đốt chiếc đèn bão lấy chút ánh sáng mọn, kiểm tra thấy không có gì, Long kéo Minh vào rồi đóng sầm cửa lại, chốt bằng một chiếc ván gỗ để cho chắc chắn.

Minh thở phì phò, cố hết sức lấy oxi vào phổi. Chết thật, mặt cậu ta trắng bệch ra, toàn thân run rẩy, thân nhiệt ngày càng giảm xuống. Do ở ngoài trời lâu, lại hít nhiều tuyết quá nên sinh bệnh. Người ở đây gọi nó là bệnh khói tuyết. Sau thảm họa chẳng thứ gì là an toàn cả. Nước cũng thế. Nguồn nước nhiễm độc bốc hơi lên thành mưa axit, còn lại ngưng tụ thành mây tạo ra những cơn bão tuyết phóng xạ mang theo nhiều thứ bệnh kì dị mà chẳng thuốc nào cứu được. Nhưng điều đó chỉ xảy ra khi người đó không được chữa trị kịp thời.

Long lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ, mở ra một ống kim tiêm đã chứa thuốc sẵn. Cậu vén tay bạn lên, tiêm một liều vào. Minh dần ổn định hơn, hơi thở cũng không còn phải thều thào nữa.

"Mua thứ này tốn tận mười viên đạn. Đúng là đáng tiền." Long cầm cái hộp lên, gật gù.

"Mẹ kiếp, tôi tưởng tôi chết rồi chứ..." Minh bắt đầu tỉnh táo lại, lấy tay day trán cho bớt đau đầu.

"Cảm thấy thế nào? Có vấn đề gì không?"

"Chậc...Hơi choáng...nhưng chắc ổn..."

"Vậy tác dụng phụ là gây choáng. Thế là được rồi." Long lấy cuốn sổ tay ra ghi lại.

"Mẹ kiếp, cậu lấy tôi ra làm chuột bạch đấy à?"

"Ai bảo ông bất cẩn làm nổ tung tầng hai, để vỡ mặt nạ rồi kéo bọn Robin tới làm chi? Làm chuột bạch là còn may, khi nào làm chuột chết thì biết."

Minh cười, nhoài người dậy. Hai người cụng tay. Sống sót được tới ngày hôm nay cũng đã là kì tích rồi. Đến sang mai không biết lấy gì bỏ vào bụng đây. Long lấy từ trong ba lô ra chiếc khăn dài, trải xuống vừa làm nệm vừa làm chăn. Minh cũng thế. Được bộ hôm nay không cần dựng lều. Hai người đàn ông trải ở gần nhau, ôm nhau ngủ cho ấm. Bên ngoài gió trời vun vút, nghe tiếng cây khô gãy rụng xuống giòn tan. Gió mạnh thổi đập vào xe, thỉnh thoảng tưởng như sắp lật đến nơi, cứ rung lắc một tí, lại kêu cót két một tí. Tuyết cứ thế theo làn cuồng phong phủ lên cả thành phố hiu hắt, hoang tàn.

Tờ mờ sáng hôm sau, gió đã lắng xuống, vẫn giật mạnh nhưng đã đỡ hơn lúc đêm qua. Tiếng gió vù vù siết lấy thùng xe tải, Minh bỗng choàng tỉnh. Một cái thức giấc thật tỉnh táo, anh lấy làm lạ. Thường cậu ta không có ngủ dậy sớm đến thế. Nhấc tay lên xem đồng hồ, mới chỉ có hơn năm giờ rưỡi sáng. "Chắc phải có thứ gì đó" Minh nghĩ. Cậu đưa tai lắng nghe, rồi giật mình khi có tiếng người sát bên xe.

"Mẹ kiếp...Chả có cái mẹ gì trong mấy cái xe này cả."

"Thì nó bị bỏ hoang từ lâu lắc rồi còn gì? Đến cái động cơ cũng không còn. Mày định tìm gì ở đây mà bắt bọn tao ra ngoài vào cái giờ lạnh chết mẹ này?"

"Thằng ngu! Mày không nghe đội trưởng nói à? Đường E2 nằm trên đoạn cầu nối giữa khu L với khu B là nơi vừa giao tranh của Tam Thần với Hồng Huyết. Tao thấy bảo ác liệt lắm. Chắc hẳn sẽ còn mấy cái xác chưa được lôi về. Giờ tao, mày với thằng kia ra mót được tí nào thì m..."

Âm thanh bỗng dưng im bặt. Minh cảm thấy không ổn, liền nhoài tới khẽ lay Long dậy. Chưa để Long kịp nói gì, Minh đã bịt miệng cậu, tay ra hiệu im lặng. Chỉ vài giây sau, một tiếng gầm vang trời nổi lên như một tiếng còi tàu báo hiệu một cơn bão đang tới. Tiếp theo là một loạt tiếng hú, những "con tàu" khác đã bắt được tín hiệu, sẵn sàng tiến thẳng về cơn bão.

"Là bọn sói đột biến!" Những kẻ ở bên ngoài rỉ tay nhau. "Cầm súng lên đi!"

Lũ này, gọi là sói chứ thực ra là các đàn chó hoang sau đại thảm họa. Chúng bị đột biến do các nhân tố môi trường, cơ thể phình to ra như con trâu mộng, toàn thân rụng lông để lộ làn da nhăn nheo như bị lửa thiêu. Con mắt chúng lúc nào cũng trợn tròn để đối phó lại cái tối tăm của hậu tận thế. Móng vuốt chúng thì khỏi phải bàn, đó là thanh đao của một gã đồ tể khổng lồ chuẩn bị đưa những tên tội nhân tới những cái chết thảm khốc nhất, một thanh đao to như cái cày mà từng có người kể lại rằng đã thấy một con sói bạt một nhát vỡ nát cái trụ ở khu đỗ xe cũ. Nhưng như thế vẫn chưa là gì so với hàm răng y hệt những lưỡi cưa máy sẵn sàng xé nát cơ thể của những con mồi lọt vào tầm mắt chúng, nó cắn ngọt từng thớ thịt, trong hàm răng lởm chởm đầy mùi thối rữa. Mà kể từ khi được phát hiện, chúng đã về với cái nguyên thủy, luôn đi thành bầy, săn theo bầy. Một thứ sinh vật nguy hiểm đối với bất cứ ai đang sống trên thế giới này. Một tạo vật sai lầm của mẹ thiên nhiên.

Chỉ vài giây sau tiếng gầm rú ghê người, tiếng súng bắt đầu vang lên, đầu tiên chỉ từng viên một, tỉa từ xa. Nhưng rồi ngay sau đó là hàng loạt tiếng súng liên thanh. Và theo lẽ thường, nó kết thúc bằng tiếng kêu gào thảm thiết của những tên xấu số coi thường "vùng tự do".

"Mẹ kiếp, chúng ta phải về khu T5 ngay lập tức." Minh nói gấp, lòng đầy lo lắng.

"Ra kiểu quái gì? Chúng ta còn chẳng biết có bao nhiêu con chó dại ở đó! Ra để bị làm thịt à? Mà ông không nghe chúng nói sao? Khu T nằm ở bắc thành phố, ta đang ở khu L, khu duy nhất tách biệt với phần còn lại, phải đi qua cầu mới tới. Mà hồi nãy chẳng phải chúng nói nơi đó thành chiến trường rồi sao?"

"Đó là cầu ở đường E2 nằm phía trên, chúng ta có thể đi cầu phía nam bên dưới mà!"

"Xa thấy ông cố, nó bằng khoảng cách ta đi dọc hết hai khu H3 và H4 đấy. Nếu cậu muốn gặp một đàn quái vật hoặc một toán cướp đầy đủ vũ trang thì cứ thử!"

Dù cả hai đã cố gắng nói nhỏ nhẹ nhất, nhưng rồi chiếc xe bỗng bị lật nhào. Một con sói vừa nhảy lên làm chiếc xe đổ sập.

"Mẹ kiếp, bị phát hiện rồi à?"

Long rút súng ra, lên đạn sẵn, hướng nòng súng lên trên đầu. Minh cũng lấy súng, đồng thời cầm thêm con dao để an tâm. Mỗi giây trôi qua, lại thêm một giây gần thêm cái chết. Mùi của tử thần lan tỏa ngập tràn chiếc công ten nơ. Cả hai đều nín thở, không dám buông tay một tíc tắc. Tiếng két vang lên inh tai. Con sói bắt đầu dùng móng cạy tấm sắt ra. Nó thành công đục thủng một lỗ to bằng bàn tay, thế rồi nó đưa con mắt vô hồn, khát máu nhìn xuống. Long run rẩy, nhưng rồi cậu quyết định bóp cò.

Tiếng súng vang lên. Nhưng bất ngờ, nó không phải từ súng của Long. Thêm một nhóm khác từ bên ngoài. Họ bắn con sói ở trên thùng công ten nơ. Mẹ kiếp, may thật. Thêm một giây nữa, nó xồ xuống là cả hai thằng bị xé xác mất. Đàn sói bắt đầu di chuyển về phía tiếng súng. Ngồi trong thùng mà cảm nhận rõ mặt đất đang rung lên rần rần như thể đang có hàng đàn những cỗ xe bọc thép di chuyển. Chúng lao tới vùn vụt, quyết hạ sát con mồi không khoan nhượng. Tiếng súng nổ ra liên tục. Nào là súng máy, súng săn cho tới tiểu liên, súng trường. Những người đó người đầy quân tư trang, áo giáp mặt kín thân, đầu đeo thêm chiếc mặt nạ phòng độc đính thêm mũ sắt để bảo vệ. Một bộ trang phục màu đen tuyền mạnh mẽ ánh lên trước những ánh lửa của đầu súng, từng giây là mỗi lúc họ chiến đấu quả cảm với đám quái vật. Thật mạnh mẽ và oai hùng. Trông không khác gì những người lính anh hùng bước ra từ những bộ phim mà trước đây các chàng trai đã được xem trong chiếc máy chiếu cũ kĩ tại trại Bỏ Hoang T2 xưa. Những người đó chiến đấu với lũ quái vật, đẩy lùi cuộc tấn công đầy hung tàn bằng loạt mưa đạn đầy sát thương. Lũ sói bị càn quét, nhưng chúng cũng không chịu bỏ cuộc. Từng con một bám sau nhau, quyết tiến lên để giết sạch con mồi. Chúng vồ được một người, nhanh chóng cắn vào cổ anh ta, xé toang ra khiến máu bay tung tóe lên không trung. Mặt trời vừa lên, ánh bình minh soi vào từng giọt máu lộng lẫy. Có lẽ cầu vồng đã hiện lên rồi, giữa máu của cả người và quái vật, nơi mặt trời là ánh lửa đỏ ở đầu súng kia.

Chỉ tầm độ mười phút sau, mặt trời đã dần hiện lên trên nóc những tòa nhà đổ sập. Những con sói đã lùi lại rồi chạy mất tăm.

"Là người của Hồng Huyết. Quân trinh sát ư?" Minh lấp ló sau công ten nơ nhìn ra.

"Không...Không có lính trinh sát nào mà lại mang giáp nặng đến thế cả. Là các thợ săn..."

Những người kia bị đánh động bởi tiếng gió đập cửa của container, lập tức chĩa súng vào chỗ Long và Minh. Bất ngờ, Long chỉ đành vội vã lên tiếng:

"Đợi chút đã, tôi là người, không phải quái vật!" Long hét lớn, giơ hai tay lên.

"Các cậu ở trại nào?" Người mặc giáp lớn nhất hỏi, có vẻ là đội trưởng.

"Chúng tôi ở trại Ruồng Bỏ, khu T5."

"Là ở gần cái hồ phóng xạ đó sao? Thật sự có người sống ở đó à?" Bọn họ cười. "Được rồi, các cậu có thể đi. Nhưng tôi khuyên hai người đừng quay trở lại nơi này."

"Có chuyện gì sao? Là giao tranh của Tam Thần và Hồng Huyết?"

"Không. Các cậu đã nghe về "người tiến hóa" chưa?"

Long và Minh đưa mắt ếch nhìn nhau, lắc đầu. Người kia giải thích:

"Tôi cũng không rõ, cũng chưa nhìn thấy bao giờ. Nhưng bọn họ tuyệt đối không hề thân thiện. Nhiều người lính trinh sát sau khi trở về liền mất trí. Họ thường xuyên nhìn lên trời, ca tụng thứ gì đó. Có lẽ đó cũng là mục đích của Tam Thần khi chúng muốn lấm xân tới cầu E2 để dễ dàng thấy được thần của bọn chúng."

"Tam Thần biết về sự tồn tại của "người tiến hóa" sao?"

"Cái đó thì tôi không rõ. Nhưng từ trước khi thiên thạch rơi xuống trái đất, Tam Thần dường như đoán được trước điều này, nếu không bọn họ đã không phát triển mạnh mẽ tới vậy. Thôi, không còn nhiều thời gian nữa. Đám dơi quỷ sắp sửa rời tổ rồi, các cậu mau di chuyển đi."

"Được rồi, bọn tôi cảm ơn anh. Vậy, chúng tôi lấy đồ ở mấy cái xác được không?"

"Cứ lấy thoải mái, dù gì bọn tôi cũng không có ai mang được họ đi đâu." Người đó vỗ vào bộ giáp cồng kềnh của mình.

Long và Minh chào tạm biệt rồi đi tới cầu. Quả thật nơi này giống một bãi chiến trường vô cùng khốc liệt. Cái mùi bốc lên ở đó thật khó tả. Xác chết phân hủy nhưng lại có tuyết che phủ. Thân xác khô khoắt lại, con mắt của những người đã chết lờ đờ vô hồn. Thỉnh thoảng gió đẩy nhẹ đầu họ đi như thể đang dẫn đường, bảo hai người tiến về phía bên kia cầu. Long và Minh cố gắng nhặt nhiều vật tư nhất có thể, bỏ vào trong ba lô mang về. Phải nhanh lên, vì nơi này toàn mùi của cái chết.

"Đống này bán ở trại Vũ Khí là hơi bị nhiều tiền đấy!" Long vui sướng.

"Tha hồ mua đồ ăn, chúng ta không phải lo chết đói nữa rồi!"

Hai người vui sướng đập tay nhau. Nhưng chưa vui mừng được bao lâu, đột nhiên có tiếng vút từ trên cao. Rồi một bóng đen to đại vút qua, để lại một quả "bom" rơi sầm xuống. Long lao tới đẩy Minh ra, may mắn tránh được một kiếp nạn.

"Cái quái gì... Mẹ kiếp, là dơi quỷ."

"Này người đó..." Long chỉ vào quả "bom" vừa suýt rơi vào người. "Chẳng phải là người hồi nãy sao?"

"Mẹ kiếp, nấp vào thành cầu nhanh!"

Cả hai người luống cuống tránh khỏi nanh vuốt của con dơi, tới sát thành cầu vừa chạy vừa bắn. Bắn để con dơi khó tiếp cận, cơ hội sống sót càng cao, cộng thêm việc có vật cản là thành cầu càng khó cho con dơi xà xuống cắp mồi.

Bỗng có thứ gì đó vút qua mặt Minh làm cậu xước một đường dài bên má. Cậu ta liền nhấn đầu Long xuống. Đó là đạn, một viên đạn vừa sượt qua đầu.

"Có mai phục!"

Long ngẩng đầu lên kiểm tra, vừa ló chùm tóc, một loạt đạn đã tỉa túi bụi, mù mịt cả bao cát đặt ở trước.

"Mẹ kiếp, là Tam Thần. Chúng chiếm được bên kia cầu rồi."

"Cẩn thận!" Long bật ngửa ra sau, cầm súng săn bắn thẳng vào ngực con dơi quỷ vừa định xà xuống.

Trúng đạn, nhưng lớp da dày dường như không làm con dơi hề hấn gì. Nhưng nó chuyển tới mục tiêu dễ ăn hơn – lính Tam Thần. Chúng đang ở vị trí tương đối trống. Ngoài cái ụ súng đặt giữa đường, chẳng còn gì cản trở con quỷ dữ lao tới cả. Nó xà xuống, dùng móng vuốt và răng nanh của mình bắt đầu cuộc tàn sát. Nhân thời cơ hỗn loạn, Long và Minh cúi đầu, lén lút chạy qua khu vực giao tranh ác liệt.

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, đi qua bờ kè, gặp ngay một tên lính đang đứng trực sẵn.

"Mẹ kiếp!" Long giật mình, cậu bóp cò.

Tên lính trúng đạn ở khoảng cách gần. Chúa cũng không cứu nổi dung nhan của hắn. Giờ không còn thằng lính nào nữa, chỉ còn đống thịt bấy nhầy mà thôi.

"Lần sau đừng làm vậy nữa, Long à..." Minh nhăn mặt, lấy tay ôm miệng, nhưng rồi vẫn nôn ra.

Hai người tiếp tục di chuyển vào sâu trong H4. Từ H4 đi lên phía bắc và vào được T5 rồi, cố gắng lên!

Bạn đang đọc B26: Miền Đất Hứa sáng tác bởi ManaKojo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ManaKojo
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.