Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bước Nhảy Tới H2

Tiểu thuyết gốc · 3188 chữ

Tỉnh dậy ở nơi lạ lẫm, Long ôm đầu, từ từ đứng dậy. Một cơn choáng xuyên qua đại não khiến Long khuỵu người xuống, nhưng rồi cậu lại đứng dậy. Dùng tay kiểm tra cơ thể, không thấy bị thương, đồ đạc cũng không có gì mất. Chỉ là hồi nãy dùng nhiều đạn xả vào lũ chuột quá, giờ chẳng còn bao nhiêu nữa, chưa tới ba băng đạn. Long thở dài, nghĩ về thứ mình đã thấy. Nó quá đáng sợ đến nỗi cậu không muốn nhớ tới nó nữa. Cảm giác giống như vừa chạm mặt thiên địch của mình vậy, một cái liếc cũng đủ ớn lạnh, khi sinh vật đó tới gần thì mọi kí ức của cuộc đời cứ trào ra. Long lắc đầu, xóa bỏ những suy nghĩ đó khỏi đầu. Quay lại mục tiêu cũ, tìm cách ra khỏi đây. Nhưng rồi Long lại đưa tay lên cằm suy nghĩ “Đây là đâu?”

Một khu vực lạ lẫm, được gia cố vững chãi bằng kim loại. Nó được làm một cách chắt vá, dựng chồng lên nhau giống như những bức tường ở trại. Thế nhưng là ai đã làm điều đó? Long bật đèn pin lên và bắt đầu di chuyển trong đường hầm tối tăm. Thỉnh thoảng có những tiếng lách tách của giọt nước rơi xuống vũng nước đọng dưới chân. Giờ thì nơi này giống cái ống nước kim loại khổng lồ. Nhưng không biết bằng cách nào mà Long lại lạc ra tận đây, một khu vực kì lạ không xuất hiện trong bản đồ.

“Hay có lẽ nào là sinh vật đó…?” Long thầm nghĩ.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh để cậu có thể thích nghi. Từ giờ Long quyết không để bản thân lơ đễnh một giây nào cả. Cậu biết, ở những khu vực gọi là “vùng tự do” này, dù có người sống hay không cũng vô cùng nguy hiểm. Có người thì lại càng nguy hiểm hơn. Mà trong bóng tối, ta chẳng biết được có gì từ đó sẽ xông ra cả. Đó có thể là một con quái vật kinh khủng mà chưa ai biết tới, hoặc một đám ăn mày nhảy ra xâu xé cơ thể mình. Một chiếc hộp pandora kinh hoàng mà Long buộc phải mở nó.

Đi sâu thêm, đèn pin bắt đầu chập chờn. Long tuột nó xuống khỏi đầu, đập vài nhát cho chiếc đèn chạy lại bình thường. Tiếp tục đi thêm, tới một ngã rẽ. Cậu lấy tai lắng nghe, có tiếng gió ở bên phải, vậy chắc đó là đường ra bên ngoài. Long lập tức xoay người đi về bên phải. Bỗng có tiếng “Chít” vang lên khiến Long giật mình. Cậu quay người, phát hiện một con gián ở đó.

“Gián sữa à…? Phải không?”

Gián sữa là một trong những loài đột biến hiếm hoi có ích, sau một vài loại cá và gia súc, gia cầm, loại gián này có khả năng tiết sữa theo dạng tinh thể nằm ở trong cơ thể đồ sộ do bị đột biến. Mổ bụng chúng và lấy tinh thể trong đó, đun nóng lên là có một ly sữa nóng hổi đầy dinh dưỡng mà chắc chắn không thể thiếu cho những bà mẹ. Nhưng chúng có một thứ vô cùng khó chịu, giống như những loài côn trùng khác, chúng kêu rất to. Và việc một giống loài đần độn như gián sữa ở đây, có lẽ là có một thứ gì đó đang nuôi chúng. Một loại sinh vật có trí tuệ.

Từ trong bóng tối của cái ngách bên trái đầy mùi hôi nồng nặc, một sinh vật bắt đầu nhúc nhích bước ra. Nó đem hai cái râu nguây nguẩy ra trước, đem ánh mắt sắc máu nhìn Long. Một con kiến. Một con kiến nhưng nó to bằng nửa người trưởng thành. Lũ kiến có khả năng thích nghi rất tốt, nhưng không ngờ chúng lại tiến hóa tới mức này mà tới giờ vẫn không chịu ló mặt lên mặt đất…

Long từ từ lùi lại, cố gắng không kích động lũ kiến, nhưng con gián kia cứ kêu không ngừng. Nếu không nhầm thì loài này không có nguy hiểm, không chủ động tấn công trước. Nhưng đó là khi chúng chưa đột biến. Ở thời đại này chẳng có ghi chép nào về các chủng đột biến mới cả, phải chăng phải chạy qua bảo tàng mới có. Họ vẫn sẵn lòng ghi chép lại kiến thức để lại cho thế hệ sau. Cơ mà giờ thì không được, không chạy được ấy chứ. Nếu chẳng may chúng gọi cả đàn ra, thì lúc đó có mà chết, làm thành thức ăn dự trữ cho cả bầy cả họ nhà chúng nó. Cậu càng không phải là nhà sinh vật học, không hiểu tập tính của nó, làm bừa là vào tổ của chúng nhưng tính theo cân.

Con kiến dẫm nát con gián, nó vẫn đưa mắt nhìn Long chằm chằm như đang soi sét. Rồi bất chợt nó lao vào tấn công. Long rút súng bắn đoàng một nhát, viên đạn xuyên qua sọ não, máu bay tung tóe cùng não và nội tạng ra xung quanh. Một mùi hôi bốc lên nồng nặc.

“Mẹ…kiếp…!” Long nôn thốc nôn tháo.

Vừa lau người xong, cậu bắt đầu xoay người chạy. Mặt đất bắt đầu rung động những tiếng ruỳnh khiến cả cơ thể rung lắc. Quay đầu liếc nhìn lại, một đội quân kiến đang đuổi theo Long. Cái mùi vừa nãy là dấu hiệu của việc bị tấn công, là một con mồi ngu xuẩn vừa tới nộp mạng. Thử nghĩ đi, bị một con kiến to bằng nửa người bê lên, nó sẽ xé xác ta dễ dàng tới thế nào. Quyết không để bị bắt, Long dùng hết mọi thứ có thể, xả súng vào chúng. Nhưng cũng chỉ có thể cản được một ít những con hàng đầu. Những cái xác cũng chỉ cản chân chúng một chút. Giống như bầy côn trùng lúc trước, đám này không biết sợ là gì. Chúng chỉ là đang săn mồi. Và có vẻ việc này cũng làm giảm gánh nặng dân số cho chúng, vì bọn kiến này đông tới nỗi sắp làm sập cái đường cống này rồi. Chúng tràn tới như nước đê vừa vỡ, ồ ạt lao tới không khoan nhượng, dường như chỉ trực chờ nhấn chìm cả con đường kín kẽ.

Long, vẫn như mọi khi, chỉ còn cách cố gắng chạy. Có lẽ cả cuộc đời này cậu cũng không nghĩ rằng mình có tài năng chạy ma ra thon đến đẳng cấp này. Nhưng sức người có hạn, còn một con kiến có thể nâng gấp năm mươi lần trọng lượng của mình. Không rõ khi chúng đột biến thì sẽ thế nào, nhưng rõ ràng là không hay ho gì. Và điều quan trọng là không biết được điểm yếu của nó.

Bỗng trước mặt có tiếng hét lớn, át đi những tiếng kêu chói tai của đội quân thiện chiến kia:

“Lại đây nhanh lên! Chúng tôi yểm trợ cậu!”

Một làn đạn súng máy bắn dạt sang hai bên cống. Long cúi dốc người xuống, hai tay vung mạnh cố hết tốc lực chạy về phía trước.

“Yểm trợ cho cậu ta! Lấy súng lửa ra đây!”

Có hai người mặc bộ giáp hạng nặng, cầm theo khẩu súng phun lửa nặng chình ình ra, lao huỳnh huỵch về phía Long. Cậu chạy vút qua hai người, xuyên qua hàng rào súng máy. Những người kia xả lửa về đám kiến. Chúng gào lên thống thiết, chìm vào ngọn lửa.

“Cậu kia, đưa tôi cái thùng gỗ dưới chân!”

Người đó nói với Long, cậu nhanh chóng bê thùng lên đặt cạnh ụ súng. Người đó mở hòm ra, một kho thuốc nổ được đặt trong đó.

“Kiệt, Trường, quay về! Tôi ném bom đây!”

“Đừng có làm sập cái đường hầm đấy!”

Người đó lấy điếu thuốc đang cháy dở, quệt vào ngòi nổ làm nó kêu xì xèo. Thế rồi anh ta ném quả bom vào thẳng ổ lũ kiến, còn hai người kia thì vừa bắn vừa lùi. Quả bom nổ đùng, thổi bay lũ kiến và hai người kia. Nhưng vì họ có mặc giáp nên không ảnh hưởng nhiều lắm. Còn lũ kiến thì dường như cũng biết sợ, chúng dừng lại rồi từ từ rút lui.

“Mẹ kiếp, Bình, ông làm cái mẹ gì thế?”

“Thôi nào, hai người có giáp cơ mà!”

“Chúng tôi vẫn là con người đấy nhé! Ông mà cà chớn thì tôi cho ông thành than hồng như lũ kiến kia” Nói rồi người đó quay sang nói với Long. “Còn cậu, cậu là ai? Sao lại xuất hiện ở đây? Còn dẫn theo một mớ hỗn độn nữa.”

“Tôi là người ở trại Ruồng Bỏ. Không may bị lạc ở dưới này.”

Những người đó đưa mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt thể hiện rõ sự ngạc nhiên pha chút khó tin.

“Cậu biết đây là đâu không?”

Long cau mày trả lời:

“Tôi rơi xuống cống…ở khu T5. Có chuyện gì sao?”

Những người đó thở dài, lắc đầu đầy khó hiểu. Người kia vỗ vai Long, nghiêm túc nói:

“Đây không phải T5 đâu. Tôi không biết cậu làm thế nào, nhưng cậu đã thành công chạy từ T5 tới H2 rồi đấy.”

Long ngạc nhiên, không tin vào những gì mình nghe thấy.

“Cái quái gì? Tôi chạy từ đó tới đây để thoát khỏi bầy kiến đó cũng đâu tới một tiếng đồng hồ? Thế quái nào mà tôi đi được từ T5 tới H2 được!?”

Người đó gật gù:

“Tôi hiểu, nhưng ở đây thực sự là H2. Tôi là Bình, thuộc Đặc Nhiệm Trị An. Còn hai khứa này là Kiệt và Trường. Cậu nói cậu tới từ trại Ruồng Bỏ? Ở đó gần khu B đúng không. Nghe nói tình hình ở đó không ổn lắm.”

Nghe thấy thế, trong lòng Long có chút sốt sắng:

“Không ổn ý ông là sao?” Long nắm lấy vai Bình, không kiềm chế được mà bóp mạnh.

“Bình tĩnh nào. Dù giờ có nói cậu cũng không làm gì được. Hơn nữa chúng tôi còn phải kiểm diện danh tính của cậu nữa. Bây giờ ở đâu cũng sợ gián điệp, phản bội. Mới hôm trước thôi, nhiều anh em chúng tôi đã bỏ mạng vì bọn tay sai chỉ điểm rồi.”

“Tôi không cần biết điều đó. Nói cho tôi những gì ông biết về tình hình T5. Tôi cần trở về nhà.”

Người đàn ông nhìn vào ánh mắt đầy lo lắng của Long, nhưng vẫn quyết định không nói. Ông lắc đầu, khua tay.

“Chúng tôi sẽ đưa cậu lên mặt đất. Lúc đó sẽ nói sau.”

Long không kiềm chế được, liền nhấc súng lên ngắm vào đầu Bình. Hai người kia cũng giật mình chĩa súng vào Long. Bình thở dài, quay người, nhìn thẳng vào mắt Long rồi nói:

“Cậu có gan thì cứ bắn đi. Dù gì thì cậu cũng sẽ chẳng quay về được T5 nữa đâu. Ngoan ngoãn nghe theo chúng tôi thì cậu sẽ được sống.”

Long cắn răng, tay dần hạ súng xuống. Hai người kia lập tức lao vào khống chế, tước vũ khí của cậu. Long đưa mắt nhìn Bình như một con thú sắp sửa cắn vào cổ ông ta. Họ dẫn Long lên mặt đất, qua một cầu thang dưới cống. Giờ đây Long mới thấy được mặt trời. Vẫn là khung cảnh âm u ấy, nhưng cái cảm giác lạ lẫm khác hẳn. Cậu ta chưa từng đi tới khu H2, và giờ thì lại ở đây trong hoàn cảnh thật trớ trêu. Long tự nghĩ: “Mẹ kiếp! Chẳng biết có thể về được không nữa!”. Những người đó đưa Long lên chiếc xe tải được gia cố vũ trang cực kì kiên cố. Kiệt ngồi lên xe, khởi động máy.

“Bật bài gì đó đi Bình. Tại ông mà tai tôi cứ ù ù mai đây này!”

“Được rồi, chờ tôi đem cu cậu này lên đã.”

Bình cứ thế đem súng của Long để vào hộp quân trang đặt ngay cạnh ghế. Còn Long và Trường ngồi trong thùng xe. Dường như Trường lúc nào cũng để mắt đến Long, giữa hai người cực kì căng thẳng, chẳng có lấy một chút tin tưởng. Nghĩ cũng phải, sao có thể dễ dàng tin một kẻ lạ mặt tự xưng là người ở T5, nơi mà phải chạy qua cả thành phố được cơ chứ. Trường nhìn Long trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, cả hai ngồi lấy tay ôm đùi, Long liên tục nhấp chân, rõ ràng đang rất nóng ruột.

“Câu thực sự là người ở T5?” Trường nhìn chằm chằm vào Long nói. Anh ta không hề để mất một giây cảnh giác nào.

Long gật đầu, quả quyết:

“Tôi nói dối một điều khó tin thế để được gì cơ chứ? Tôi chỉ muốn về T5 thôi.”

Trường vẫn chưa tin vào Long, anh ta tiếp tục dò hỏi:

“Cậu biết sao Tam Thần tấn công trại của cậu không?”

“Không rõ, nhưng chắc là muốn thống nhất các khu vực và mở rộng địa bàn hoạt động.”

“Khu vực B thì thế nào?”

“Chẳng phải các người biết nhiều hơn tôi sao?”

“Đúng là bọn tôi biết nhiều hơn cậu, nhưng đấy là hai ngày trước. Đã hai ngày chúng tôi mất liên lạc với trại Trị An ở khu B rồi.”

Long hoảng hốt, anh đứng phắt dậy:

“Anh nói gì? Hai ngày? Không thể nào! Tam Thần tấn công chúng tôi trước. Với cả trước đó tôi cũng gặp người của Đặc Nhiệm Trị An, không thể nào khu B bị tấn công trước được.”

“Được rồi…Chúng ta có hai vấn đề ở đây! Thứ nhất, cậu có lẽ đã bất tỉnh hơn hai ngày rồi. Thứ hai, người mà cậu gặp là ai?”

“Tôi không phải có nghĩa vụ trả lời anh.”

Trường cau mày, quay mặt không nói gì nữa, trong lòng chửi thầm Long. Long cũng vậy, giờ tâm trí cậu lại càng rối bời hơn. Cậu không tưởng tượng được những gì đã xảy ra với mình. Thế nào mà cậu lại sống sót được trong hai ngày đó mà không trở thành bữa ăn ngon miệng cho lũ quái vật. Chẳng lẽ…

Chiếc xe dừng ở một con phố, tiếng động cơ vẫn còn ồn ào. Trường xách cổ Long xuống xe, ném phịch cậu xuống đất.

“Thôi nào thôi nào, có gì cứ từ từ đã!” Bình vừa xuống xe, thấy hai người có xích mích thì liền vào can.

“Tôi đi cất xe vào kho trước, anh đưa cậu ta đi đi!” Kiệt nói rồi lái xe rời đi.

“Anh dẫn cậu ta về thì phải có trách nhiệm. Tôi còn phải làm nhiệm vụ của mình.” Trường lườm Long một cái nét sắc lạnh rồi rời đi.

Bình choàng lấy vai Long, cười trừ:

“Trường nó hơi nóng tính một tí. Cậu ta hơi nhạy cảm sau vụ phản bội trước đây, giờ cậu ta không tin ai cả. Giờ tôi dẫn cậu tới chỗ chỉ huy, họ sẽ tra hỏi cậu. Cứ trả lời thành thật rồi chúng tôi sẽ đưa cậu về sớm.”

“Có chuyện tốt vậy sao?” Long nghi ngờ.

“Chúng tôi là Đặc Nhiệm Trị An. Vốn là cảnh sát và đặc nhiệm trong thành phố thành lập lên. Đó là trách nhiệm của bọn tôi, đừng lo. Khu H2 đặc biệt nhiều nước, phải đi xuồng mới tới. Xe cộ không vào được đây, nhưng cũng khó để thế lực khác tấn công vào. Trước đây thì khu này cũng không nhiều nước đến thế, nhưng một mảnh vỡ thiên thạch khiến cái đê bị vỡ, đổ nước ồ ạt xuống nơi này. Cậu chờ tí để tôi rung chuông.”

Bình kéo dây, chiếc chuông gắn trên cái cọc gỗ nối ròng rọc bắt đầu kêu leng keng. Bỗng một tiếng hú kéo dài ghê rợn chợt bùng lên. Bình hoảng hồn quay người lại, anh vứt cho Long một khẩu tiểu liên. Bình nói:

“Mẹ kiếp, là đám người biến dị!”

Long ngạc nhiên quay sang hỏi:

“Người biến dị? Người biến dị tấn công sao?”

“Phải, cậu chưa thấy người biến dị bao giờ à? Giờ thì thấy rồi đấy!”

Bình chỉ vào nơi tiếng hú hét phát ra. Xuất hiện trong lớp sương mù mở ảo là một bóng dáng gầy gọc toàn da bọc xương. Cơ thể cao lên tới hai đến ba mét cùng với cánh tay dài chạm tới đất. Khuôn mặt có cái hàm kéo dài ra, răng vàng khè lởm chởm cùng với đôi mắt mở to, trắng phớ như người bệnh sắp chết, lúc nào cũng nhấp nháy. Một số có quần áo thì đỡ, một số lại to quá, quần áo bị xé nát hết cả, để lộ những phần không lên nhìn thấy.

“Cậu biết không, đáng ra con người không thể bị đột biến như vậy. Chúng ta có bộ gen và hệ thần kinh quá phức tạp. Khác với các loài cấp thấp như sói, dơi quỷ, loài người lại không thể tiến hóa hay biến dị được. Giống như việc giao phối cận huyết, nghe thì dở người, nhưng sự thật là con người không thể tiến hóa mà chỉ có thể bị thoái hóa. Đó là thành quả của mấy trăm năm phát triển công nghiệp. Mẹ kiếp, nhưng cái thứ trước mặt ta đây là cái quái gì? Đó chắc chắn là người. Chúng tôi đã từng thấy một con như vậy, với khuôn mặt là người quen của tôi. Và sau đó tôi biết chúng không phải là tự nhiên mà sinh ra. Là đám Hồng Huyết làm. Chúng cố gắng cải tạo gen của con người, có lẽ là để phục vụ chúng chiến đấu với Tam Thần. Nhưng chắc đã thất bại. Chúng thả những cá thể đó vào thành phố. Cây cầu phía đông bị phá hủy cũng là một phần kế hoạch của chúng, ép chúng tôi phải rời từ H3 về H2. Nhưng không ngờ đám người biến dị này lại tới tận đây.”

Bình lấy bộ đàm, nhưng không sao liên lạc được. Ông chửi:

“Mẹ kiếp! Cái tháp liên lạc bị phá mẹ từ mấy ngày trước rồi! Không biết chỗ thằng Kiệt thằng Trường thế nào rồi!” Bình quay sang nói với Long. “Thủ chắc, chờ xuồng tới chúng ta sẽ có cứu viện!”

“Tôi sống đến bây giờ không chỉ nhờ may mắn thôi đâu.”

Long lên đạn cạch một nhát. Dồn hết căm hờn, khó chịu vào cò súng. Cậu đã sẵn sàng nghênh chiến.

Bạn đang đọc B26: Miền Đất Hứa sáng tác bởi ManaKojo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ManaKojo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.