Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 67

Phiên bản Dịch · 2352 chữ

Quán quân đấu rồng

Rất nhanh, Hogwarts nghênh đón trận thi đấu thứ nhất.

Hermione ôm một cái ba lô cẩn thận không làm Hagrid đụng phải nó. Trên khán đài có rất nhiều người, thậm chí có rất nhiều người ngoài, phần lớn là thân nhân của quán quân hoặc là người bộ pháp thuật — ngay cả cha Draco cũng đến, Hermione thấy. Về Malfoy, Hermione cảm thấy ông ta rất kỳ quái, đầu óc cũng không quá bình thường vì cha Draco rất cũ kỹ và cay nghiệt, nhưng là căn cứ một ít tin trên báo, Lucius Malfoy là một người có lực ảnh hưởng lớn — có lẽ quý tộc đều như vậy? Não Gryffindor cho là như vậy, cô cảm thấy để có quan hệ tốt với Malfoy này tương đối khó khăn, nhưng là cho phép cô nghĩ một ít phương pháp tránh tiếp xúc người này trước.

20′ sau Ron mới đến, cậu đặt mông ngồi cạnh Hagrid, thần sắc khẩn trương thở hổn hển. Ron biết rõ trận đấu, giống Hagrid, hai người đều rất khẩn trương.

Còn nửa giờ mới bắt đầu trận đấu nhưng khán đài đã đầy người. Hermione nhìn Hagrid rồi lại nhìn Ron, quay đầu giao túi sách của mình cho Neville, bảo cậu không được nhúc nhích, Neville nghe xong rất khẩn trương, sợ bên trong có cái gì quan trọng.

Ba vị quán quân đã được mang vào lều, Hermione tính toán nhìn bạn tốt nhưng khi đi đến cửa thì gặp Draco cũng tới định an ủi Harry — Ha, không thể nói Ron không quan tâm Harry, chỉ có điều cậu ta tùy tiện quen, còn ngồi ở trên khán đài quan sát trận đấu kích thích cũng hấp dẫn cậu — Ron thật sự rất lo lắng, từ khi Charlie nói cho cậu biết nội dung Ron vẫn lo lắng.

Trong lều 3 quán quân ngồi rất xa nhau, ngoại trừ Harry nắm chắc thắng lợi trong tay, hai người khác nhìn cũng không khỏe. Fluer Delacour mặt trắng bệch, miệng không ngừng lầm bầm cái gì đó, nhìn như sắp ngất, Victor Krum vốn âm trầm lại càng thêm âm trầm — cũng may khi thấy Hermione sắc mặt anh hơi chút hòa hoãn nhưng nhìn thấy Draco bên cạnh thì mặt lại đen.

Hermione ôm Harry, Draco ôm hai người, nhìn như Draco muốn làm chủ gia đình mà Harry chính là con bọn họ? Thật buồn cười! Harry đẩy Draco ra rồi nhẹ nhàng kéo tay Hermione, cậu còn thể mỉm cười:“Yên tâm đi, mình không sao.”

“Thật hy vọng cậu nói thật sự,” Draco nhếch miệng, kỳ thật cậu rất muốn trở thành quán quân nhưng là biết được trận đấu nguy hiểm, Draco thấy may mắn khi mình chưa 17 tuổi, mà Harry hấp dẫn phiền toái,“Nếu như não cậu không lớn hơn hạt hạch đào bao nhiêu có thể làm việc suốt ngày, Potter, tôi nghĩ cậu phải biết cam đoan an toàn của mình như thế nào.”

“Đương nhiên, tôi nghĩ bộ não nhân loại nhỏ như hạt hạch đào của tôi sẽ bảo trì liên tục làm việc, cám ơn Draco.” Harry đã quen phương thức quan tâm không được tự nhiên này, hơn nữa khi Draco nói hai má đều hồng hồng cho nên Harry cũng không thấy xúc phạm mình, ngược lại Hermione lại liếc Draco.

Một lát sau Bagman mang theo một cái túi đi đến, Hermione và Draco vừa vặn đi ra ngoài, hai người bọn họ lo lắng quay đầu lại nhìn nhưng không biết nên giúp Harry như thế nào nên đành phải đi về khán đài trước.

Trong lều, Fluer là người thăm đầu tiên rồi đến Harry, cuối cùng là Krum. Fluer cầm rồng xứ Wales, cô biết rõ là đối phó rồng cho nên cũng không kinh ngạc, chỉ là mặt vẫn trắng bệch, thoạt nhìn rất sợ hãi. Krum đối phó là rồng Trung Quốc, loại này lửa rất mãnh liệt. Mà Harry là người thứ nhất xuất hiện, cậu phải đối phó một con rồng mũi cụt Thụy Điển.

“A, Harry, cậu đi theo tôi.” Bagman hiển nhiên không quá hài lòng với kết quả này vì người thứ nhất đi ra thật sự là quá nguy hiểm, hơn nữa Harry lại là tuyển thủ nhỏ nhất. Lão gọi Harry đến gần rồi ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng hỏi,“Cần giúp sao Harry? Ý tôi…… Tôi có thể cung cấp một ít trợ giúp hoặc là tiện lợi…… Cậu biết…… Cậu……”

“A cháu nghĩ cháu có thể ứng phó được.” Harry rất tự tin cười cười,“Rất cảm ơn.”

“Được rồi, được rồi, cẩn thận.” Bagman thở dài, lão cũng không tin Harry chỉ có 14 tuổi có thể chiến thắng một con rồng — nhưng là lão đã quên, Harry cũng không cần chiến thắng nó.

Đi ra hỏi lều, Harry nắm chặt đũa phép của mình – cậu cẩn thận cho mình thêm nhiều chú ngữ bảo vệ và bắn ngược, lại dùng đủ loại chú ngữ cách ly, hy vọng con rồng kia không cần phát hiện cậu quá sớm. Quả nhiên, con rồng kia không cẩn thận đi kiểm tra khe hở từng tảng đá — Harry dùng chú ngữ ảo ảnh và xem nhẹ, đương nhiên là chất chồng, cậu biết rõ tính kháng pháp thuật của rồng rất mạnh nên từng chú ngữ đều dùng 5 lần.

Bởi vì rồng không phát hiện hành tung của Harry nên Harry rất thuận lợi gọi cái túi lớn Hermione mang tới cho mình — bên trong có rất nhiều thứ để lung tung lộn xộn, đương nhiên, chỉ là biểu hiện lộn xộn nhưng trên thực tế những vật kia đều rất hữu ích.

Ba lô bay đến chân Harry nhưng nó cũng làm bại lộ hành tung của cậu. Con rồng kia phát hiện một thứ nhỏ bé định làm cái gì mờ ám dưới chân nó, điều này làm cho tôn nghiêm của rồng bị khiêu khích — nó phẫn nộ phun ra một ngọn lửa nhưng là cái thứ kia vẫn không nhúc nhích, thật kỳ quái! Trong tư duy của rồng, rồng phun lửa thì người sẽ chạy, nhưng cái thứ này lại không chạy! Chẳng lẽ…… không phải người?

Con rồng cúi đầu xuống muốn nhìn kỹ nhìn cái thứ kia là cái gì…… Đột nhiên, một làn khói đen bay đến trước mặt nó, sau đó khói đen bao nó lại — thật sự là quá kỳ cục! Rồng phẫn nộ rồi! Nó gầm thét phun lửa muốn giết chết khói đen quay chung quanh nó.

Nhưng khói đen không phải là làn khói đen bình thường.

Khi rồng phun lửa thời điểm, khói đen tản ra rồi biến thành một con rồng Thụy điển mũi cụt con — có lẽ là trứng nở? Con rồng nhìn trái nhìn phải, khi muốn cúi đầu xem trứng, con rồng con run rẩy rồi rơi xuống!

Con rồng mẹ vội vàng bay qua đỡ rồng con!

Thừa cơ hội này!

Harry lại ném ra một làn rồi một làn khói đen…… Tổng cộng là 6 lần!

Sáu làn khói đen làm cho con rồng hỗn loạn, không phân rõ thứ trước mắt là cái gì! Có hơn một con rồng con, có hơn một khối băng lớn, còn có một con rồng to…… Còn có rất nhiều nhân loại khốn kiếp!

Con rồng mẹ không phân rõ phương hướng, nó muốn phun lửa a, đối diện là rồng con, nó muốn sờ nhưng rồng con lại biến thành băng nó ghét nhất, nó muốn đập nát khối băng a nhưng đối diện lại là nhân loại không có chuyện luôn tìm phiền toái!

Khi con rồng mơ mơ màng màng, Harry lại tăng thêm vô số chú ngữ xem nhẹ và cách ly bảo vệ cho mình rồi mười phần tự tin đi ôm trứng vàng. Khi Harry đi tới gần ổ trứng, rồng đã nổi giận nhưng không liên quan đến cậu nha.

Harry vui thích giơ trứng vàng, tiếng mọi người hoan hô và tiếng con rồng Thụy Sĩ xui xẻo ngã xuống đất, cậu chờ điểm.

Những người nghiên cứu rồng đi vào chuyển rồng ra ngoài, bọn họ bắt đầu nghiên cứu chiến thuật của Harry, lúc sau một người chuyển đạt cho ban giám khảo.

“Vừa rồi quán quân nhỏ tuổi nhất của chúng ta dùng một phương pháp rất thần kỳ — cậu ấy gọi về ba lô của mình, trong ba lô có rất nhiều boggart đạo sư của cậu dùng để huấn luyện cậu, đúng vậy, quán quân Harry Potter lợi dụng boggart đánh bại rồng! Thật thần kỳ, phải hết sức cẩn thận chiến thắng rồng lấy được trứng vàng!” Bagman lớn tiếng miêu tả sau đó chấm điểm cho Harry. Tiếng hoan hô to đến mức có thể làm khán đài sụp!

Kỳ thật Harry biết rõ boggart nếu như bị thả sẽ không thành thật như vậy, trước đó cậu đã đổ lên boggart độc dược đặc thù của Snape làm chúng nó thành thật nghe lời. Nhưng là không có người sẽ biết bí mật này, Harry tự tin.

Ban giám khảo đều cho điểm cao, ngay cả Karkaroff bất công nhất cũng cho Harry 10 điểm, vì Harry biểu hiện không sai lầm nên Maxime cho cậu 8 điểm. Nhưng là bọn họ cũng biết, Karkaroff cho 10 điểm là bất thường — lão cần Harry đi đến cuối cùng rồi trở thành quán quân.

Harry cũng ngồi trên khán đài quan sát hai đối thủ, tuy lúc trước cậu đã chuẩn bị nhưng vẫn là có chút kích động, Harry không cho rằng đi nghỉ ngơi hoặc là làm chuyện gì khác là một chuyện chính xác — nếu như hiện tại đi tìm Sev, cậu không biết mình có thể lập tức ôm lấy người yêu yêu cầu an ủi không, đương nhiên nếu như hiện tại đi nghỉ ngơi cậu khẳng định sẽ không có cách nào an tĩnh lại, không bằng lên khán đài tiếp tục phát huy tinh lực quá thừa của mình.

Người thứ 2 là Fluer Delacour, cô thôi miên không quá tốt, rồng thiếu chút nữa thiêu chân cô, mà cô cũng chưa lấy được trứng.

Sau đó là Krum, công kích không tồi nhưng làm cho rồng đạp vỡ hơn nửa trứng rồng, bị trừ điểm.

Cho nên cuối cùng thành tích của Harry là tốt nhất, cậu được 46 điểm mà Victor Krum được 40, điểm Fluer tương đối thấp vì cô không thành công.

Ludo Bagman lúc kết thúc hoan hỉ, biểu tình xa cách khi đối diện Karkaroff cũng hơi chút ấm lại, lão thân thiết nói chuyện với Harry rồi tuyên bố thời gian, địa điểm và nội dung trận đấu tiếp theo – tìm ra bí mật của trứng vàng.

Khi mọi người kích động đi về tòa thành, Harry bị mọi người vây quanh trở lại phòng nghỉ Gryffindor cuồng hoan chúc mừng – cậu không ở tháp Gryffindor đã hơn một năm, lúc ấy vẫn có chút lưu luyến và do dự nhưng bây giờ cảm giác mình không quá thích hợp như vậy, quá mức chói mắt làm cậu có chút không thích ứng được.

Cha đỡ đầu Harry cũng chờ ở phòng nghỉ Gryffindor làm cho Harry an tâm, tuy Sirius bình thường không thể tín nhiệm nhưng không thể không nói Sirius là một người cha đỡ đầu tốt.

“Làm tốt lắm Harry, không hổ là con Gạc Nai!” Sirius ôm lấy Harry quơ quơ,“Chú – Harry, con là kiêu ngạo của chúng ta.”

“Cám ơn, con…… Đúng vậy, Sirius.” Harry nghĩ tới ba mẹ chết đi, tâm tình cũng kích động, dù là trực diện Voldemort nhưng khi đó cậu cũng không có trí nhớ, mà trên thực tế chân chính đối mặt chúa tể hắc ám cũng không phải cậu,“Nếu như bọn họ còn sống…… con cũng nghĩ thế Sirius!” Harry lớn tiếng nói, mặt chôn ở trong ngực cha đỡ đầu mình.

Lúc này, không ai cười Harry.

Khi chúc mừng chấm dứt, Harry kéo thân thể mềm nhũn về hầm, vừa vào phòng ngủ cậu đã nằm xuống, đầu ngón tay cũng không nguyện ý động đậy. Đương nhiên cũng không trách Harry, cho dù cậu đã chuẩn bị nhưng trực diện một con rồng, tuyệt đối không phải một chuyện thoải mái! Tuy Harry biểu hiện rất nhẹ nhàng nhưng trên thực tế vừa tham gia xong trận đấu Harry còn kém co quắp!

“Mệt?” Snape đi ra phòng tắm — từ năm trước bị con mình rống, Snape dưỡng thành thói quen vệ sinh cá nhân tốt đẹp làm anh hết sức hài lòng trên phương diện sinh hoạt nào đó gần đây.

“Ân.” Harry cũng không muốn động,“Sev…… Con rồng kia thật đáng sợ.”

“Ta nhớ có người ở năm nhất đã đối mặt với rồng?” Snape nhướng mày chuẩn bị kéo thiếu niên dậy ném vào phòng tắm.

“A đừng động em……” Harry giống như một con sâu nhúc nhích,“Em không có chút khí lực nào!” Harry lại uốn éo,“Còn mệt hơn cả khi làm cả đêm.”

Khóe miệng Snape giật giật, cúi người ôm tiểu sư tử.

Hoàn mỹ! Harry nghĩ trong lòng, cậu muốn người yêu tắm cho mình! Harry cười toe toét, vươn tay ra ôm cổ Snape:“Có sữa tắm táo không? Em thích mùi đó.”

“Nhưng ta cho rằng……” Snape đá cửa phòng tắm rồi thả Harry vào trong bồn tắm — anh vừa mới tắm rửa xong, nước trên người còn chưa khô, đồ ngủ cũng chưa cài nút, rất hấp dẫn,“Em có thể thử ô mai.”

Harry nuốt nuốt nước miếng, mắt chớp cũng không chớp nhìn ngực Snape: “Được, ô mai …… ô mai, em cũng vậy thích ô mai…… A, có cần thử hương cỏ một chút không?”

Bạn đang đọc Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử của Cadore của Night
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.