Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứt Đái Lưỡng Nghi Nhãn

Tiểu thuyết gốc · 2219 chữ

Sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, chúng nữ ai về nhà nấy. Nam từ miệng Chu Trúc Thanh cũng biết được hành động của ba tên Đái Mộc Bạch lúc hắn đi vắng. Nam khẽ nhếch miệng hướng phòng y tế đi tới. Trên đường gặp ngay Ngọc Tiểu Cương

- "Hoàng Nam, ngươi...ngươi rốt cuộc đã đưa Tiểu Tam đi đâu?"

Nam nở nụ cười tà ác:

- "Ngươi yên tâm, hắn vẫn sống rất tốt! Nếu muốn lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi gặp hắn."

- "Hừ! Ngươi rốt cuộc là có mục đích gì?"

Nam không thèm trả lời, thẳng đến nơi ba tên Đái Mộc Bạch đang dưỡng thương. Mà khi ba tên này vừa thấy Nam bước vào, lập tức hoảng loạn tới cực điểm:

- "Viện trưởng, cứu ta!"

Phất Lan Đức thở dài một hơi, không dám nói một lời nào từ từ bước ra ngoài. Xem ra lần này ba tên này khó mà qua khỏi. Cũng tốt, dù sao như vậy vẫn hơn làm một phế nhân cả đời nằm trên giường.

Ba tên này nhìn thấy vậy cực kỳ tuyệt vọng, la hét cầu xin:

- "Hoàng Lão Sư, chúng ta sai rồi, cầu xin ngươi tha cho chúng ta lần này!"

Nam cười một cách âm hiểm:

- "Các ngươi yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi!"

Rồi hắn lôi ba người bọn hắn bay đi, sẵn tiện xách cổ luôn Ngọc Tiểu Cương theo.

- "AAA Hoàng Nam, ngươi định đưa ta đi đâu?"

- "Không phải ngươi muốn đi gặp Đường Tam sao, ta dẫn ngươi đi gặp hắn..."

Chứng kiến nụ cười của Nam, Ngọc Tiểu Cương buốt hết cả sống lưng. Ngay cả ba người Đái Mộc Bạch chỉ biết âm thầm cầu nguyện.

Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.

Nam đứng bên ngoài đeo mặt nạ phòng độc cùng trang phục bảo hộ vào. Tiện tay ném bốn tên Ngọc Tiểu Cương, Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp vào bên trong. Mà bên trong là Đường Tam cùng Đường Hạo đang ngồi trông chừng một cây Lam Ngân Thảo, hiển nhiên cây Lam Ngân Thảo này chính là Đường Khiếu.

- "Lão sư, Đái Lão Đại, Mập Mạp, Tiểu Áo, sao các ngươi lại ở đây. Còn nữa, Đái Lão Đại, tứ chi của các ngươi đâu."

Khi vừa vào bên trong, bốn tên này chưa nói được gì đã lập tức nôn thốc nôn tháo. Cùng lúc Nam tiến vào. Đường Tam cùng Đường Hạo gương mặt hoảng hốt:

- "Hoàng Nam, ngươi tới đây làm gì?"

- "Yên tâm, ta tới là có ý tốt!

Rồi hắn chỉ tay về phía cây Lam Ngân Thảo. Ngay lập tức, bằng mắt thường cũng có thể thấy cây Lam Ngân Thảo này sinh trưởng một cách nhanh tới chóng mặt, chỉ chưa đầy 2 phú đã hóa hình, biến thành một nam nhân, không là một nữ nhân có gương mặt nam nhân trông vừa tởm lợm vừa hèn mọn.

Đường Hạo nhìn thấy người này lập tức vui mừng như điên, ôm chầm lấy hắn:

- "A Khiếu...!"

Đường Khiếu nước mắt rưng rưng:

- "A Hạo, đây là con trai của chúng ta sao?"

- "Mẫu...mẫu thân..." - Đường Tam run run lên tiếng, hai kiếp người, đây là lần đầu tiên hắn được gọi hai tiếng mẫu thân này.

Nam đứng ngoài vỗ tay bôm bốp:

- "Cảnh tượng đoàn tụ thật cảm động! Để ta giúp tình cảm giữa các ngươi càng thêm gắn kết!"

Hắn khẽ động ý niệm, lập tức trói Đường Hạo lại một chỗ.

- "Ngươi, ngươi muốn làm gì, mau thả ta ra!"

Nam nhếch miệng cười tà ác, phất tay một cái, một luồng bụi phấn màu tím nhạt bay thẳng đến vị trí của Đường Tam.

- "Thứ này gọi là Liệt Tình Hương, một khi trúng phải sẽ động tình dữ dội liên tục trong ba ngày ba đêm."

Đường Hạo nghe vậy gương mặt lập tức biến sắc:

- "Cái gì!!!"

Lúc này hắn nhìn sang Đường Tam, đã thấy đôi mắt hắn đỏ ngầu thèm thuồng nhìn Đường Khiếu, sau đó liền đè Đường Khiếu xuống, mà Đường Khiếu vừa mới hóa hình, trạng thái đang cực kỳ yếu ớt. Không thể phản kháng trước sức mạnh của Đường Tam, chỉ liên tục khàn khàn lên tiếng:

- "Tiểu Tam, mau tỉnh lại..."

- "Mẫu...mẫu thân...ta khó chịu..."

Ngọc Tiểu Cương thầm hô không ổn, đang định bỏ đi thì bị Nam chặn lại:

- "Đi đâu?"

Nói xong Nam lập tức cắt đứt tứ chi của hắn, sẵn tiện móc mắt luôn hai con mắt của hắn. Ngọc Tiểu Cương đau đớn gào thét. Nhưng nhanh chóng được Nam cho uống một viên đan dược trị thương rồi ném vào nằm chung với ba tên Đái Mộc Bạch.

Xoẹt!!

Đường Tam mạnh bạo đem quần áo của Đường Khiếu xé ra.

- "AAA! Tiểu Tam, dừng lại, không được! Nàng là mẫu thân của ngươi!!!" Cùng với đó là tiếng hét trong sự bất lực của Đường Hạo.

Và cảnh tượng tiếp theo, Nam nghĩ đến đã rợn tóc gáy, cũng không muốn chứng kiến, liền quay người bỏ đi trở về học viện. Đợi ba ngày sau quay lại.

Về tới học viện. Hắn đi tới thăm hai mẫu nữ Tiểu Vũ một chút.

Tiểu Vũ chạy tới nắm tay hắn, sụt sùi:

- "Lão sư! Cảm ơn ngươi!"

Nam mỉm cười xoa đầu nàng:

- "Được rồi! Đây một phần cũng là lỗi của ta."

Tiểu Vũ lắc đầu:

- "Không phải, nếu không có lão sư ta đã không thể gặp lại mẫu thân!"

- "Tiểu Vũ nói đúng, thật sự đa tạ công tử đã giúp chúng ta đoàn tụ!" - Mỹ nhân phía sau cũng lên tiếng. Nàng tên là Khinh Nhu, mẫu thân của Tiểu Vũ.

Nam lắc đầu cười:

- "Được rồi! Hai người sống ở đây thế nào, nếu muốn ta có thể đưa hai người về Tinh Đấu Sâm Lâm."

Hai nàng nhìn nhau, gật đầu. Dù sao các nàng cũng không còn lý do ở lại đây. Tinh Đấu Sâm Lâm mới là nhà của hai người.

- "Vậy xin đa tạ công tử!" - Khinh Nhu lên tiếng.

- "Tốt! Hai người chuẩn bị một chút, khi nào xong hãy nói với ta!"

- "Vâng!"

Tiểu Vũ sang kéo tay Khinh Nhu, ngập ngừng:

- "Mẫu thân, người ra ngoài một chút, ta có chuyện muốn nói với lão sư!"

Khinh Nhu liền dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn nàng khiến gương mặt nàng phiếm hồng. Rồi ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Tiểu Vũ thẹn thùng đi tới chỗ Nam, hạ quyết tâm, nhón chân lên chụt vào má hắn một cái.

- "Lão sư! Cảm ơn ngươi!" - Nàng nói thêm một câu rồi bỏ chạy mất dạng.

Nam cũng bị hành động của nàng làm cho có chút bất ngờ. Xong chỉ biết lắc đầu cười đưa tay vuốt vuốt má mình.

Ba ngày sau, trở lại Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.

Nam có chút rùng mình trước cảnh tượng trước mặt. Đường Khiếu quần áo xộc xệch rách rưới như vừa mới mặc vội vào, vô lực nằm trên mặt đất, gương mặt tràn ngập nước mắt ủy khuất. Bốn Tên Ngọc Tiểu Cương hai mắt trắng dã trợn ngược, y phục cũng không khác gì Đường Khiếu, hiển nhiên là cũng bị Đường Tam hành hạ không ít. Đường Tam thì cúi gằm mặt xuống gương mặt thống khổ tới cùng cực, thổ huyết liên tục ra mấy ngụm máu. Người duy nhất y phục còn nguyên vẹn là Đường Hạo, nhưng hai mắt hắn lúc này đỏ ngầu như máu, nước mắt nước mũi tùm lum. Chứng mình ba ngày qua hắn không thể chợp mắt được chút nào, chỉ có thể bất lực nhìn thê tử của mình bị làm gì thì chắc ai cũng hiểu. Khi thấy Nam xuất hiện, Đường Tam như lâm vào trạng thái điên cuồng:

- "Khốn khiếp! Súc Sinh Hoàng Nam, ta liều mạng với ngươi!!!!"

Nam phất tay một cái khiến hắn bay ngược về phía sau, rơi tõm xuống hồ.

- "Hắc hắc! Ngươi nên cảm ơn ta mới đúng! Ngươi xem, nơi này cảnh vật hữu tình, mùi hương ngào ngạt, đã vậy ta còn giúp tình cảm các ngươi càng thêm khăng khít không phải sao?"

Đường Tam bơi vào bờ, lúc này hắn đã không còn gì để mất, chất vấn một câu cuối cùng, trước khi tự vẫn:

- "Hoàng Nam, rốt cuộc là vì sao, vì sao ngươi lại đối xử với ta như thế? Ta chưa hề làm điều gì quá đáng tới mức khiến ngươi phải căm thù ta tới mức này!"

- "Ha ha! Vì sao ư? Ta đơn giản chỉ là chán ghét con người của ngươi, không chỉ ngươi mà là tất cả những kẻ ở đây! Tương lai của ngươi làm ta cực độ ghê tởm!"

Đường Tam hoang mang:

- "Tương lai của ta? Ý ngươi là gì?"

- "Khà khà! Tới lúc này thì ta cũng không ngại cho ngươi biết. Nếu thế giới này không có ta, tương lai ngươi sẽ trở thành Thần, hơn nữa còn là Thần mạnh nhất Đấu La Đại Lục. Mà Tiểu Vũ cũng trở thành thê tử của ngươi. Bất quá, hiện tại ngươi nghĩ khả năng này có thể xảy ra sao?" - Nam vừa nói vừa cười một cách hài hước.

Mà Đường Tam nghe xong phun ra một ngụm máu tươi "Phốc!"

- "AAAA! Hoàng Nam, Ta dù chết cũng sẽ vĩnh viễn nguyền rủa ngươi!"

Hắn hét lên một tiếng, xuất ra Hạo Thiên Chùy chuẩn bị đập vào đầu mình tự tử.

- "Hắc hắc! Đáng tiếc, có ta ở đây ngươi muốn chết cũng không được." - Nam phất tay đánh bật Hạo Thiên Chùy

Xong Nam giọng chuyển sang trầm thấp, uy nghiêm:

- "Đấu La Tinh nghe lệnh, ban cho những kẻ này sự bất tử vĩnh hằng!"

Sau câu nói này, bầu trời Đấu La Đại Lục run rẩy, một luồng Quy Tắc Chi Lực từ trên trời giáng xuống từng tên một.

Đường Tam lắc đầu không tin tưởng, nhanh chóng nhặt lại Hạo Thiên Chùy đập vào đầu mình:

- "Ta không tin!"

Đầu hắn nứt ra làm đôi, hắn đau đớn hét lên, nhưng vết thương lại nhanh chóng khép lại như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ cơn đau kéo dài khiến hắn ôm đầu gào rống tới gần nửa tiếng sau mới dừng lại. Tuyệt vọng, phẫn nộ, bất lực. Nhưng hắn có thể làm gì được? Kẻ trước mặt này đã là một tồn tại mà hắn không thể tưởng tượng được.

Nam cũng thả Đường Hạo ra ngoài, hắn nhanh chóng chạy tới ôm lấy Đường Khiếu:

- "AAAAAA. A Khiếu! Ta xin lỗi!"

Nam quay người rời khỏi. Đường Tam miệng điên cuồng chửi bới:

- "Súc Sinh! Nghiệt Súc! Khốn Khiếp Hoàng Nam, ngươi có giỏi thì giết ta đi!"

Đáp lại, nam khẽ vung hai ngón tay, trực tiếp cắt luôn lưỡi hắn khiến hắn chỉ có thể phát ra những âm thanh ú ớ vô nghĩa.

Đứng bên ngoài Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, Nam vuốt vuốt cằm, phất tay bắt đầu cải tạo lại nơi này. Mãi tới gần một tiếng sau hắn mới hài lòng gật đầu với kiến trúc hiện tại. Xong hắn tiện tay vẽ thêm một tấm bảng: Cứt Đái Lưỡng Nghi Nhãn.

Đến khi trở về, hắn liền bàn với Đông Nhi cùng Tuyết Nhi, xây dựng các con đường dẫn tới nơi này. Các nàng không hiểu tên này định làm gì bất quá vẫn nghe theo.

Thế là sau khi các con đường hoàn thành xong, các nàng cực kỳ khó hiểu, không biết tên này lại muốn xây dựng các con đường tới cái nhà vệ sinh làm gì? Đúng vậy, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn đã bị hắn cải tạo bên ngoài nhìn không khác gì cái nhà về sinh công cộng.

Mà khi các con đường hoàn thành xong, liền có một luật mới được đưa ra ở Vũ Hồn Điện: Bất kể là ai, ở Cứt Đái Lưỡng Nghi Nhãn đái đủ ba lít nhận mười Ngân Hồn Tệ, ỉa đủ 5 cân nhận một Kim Hồn tệ với hệ thống cân đong và nhận tiền tự động khiến cho người dân vô cùng hào hứng. Cũng không biết Vũ Hồn Điện muốn làm gì, bất quá có cơ hội kiếm tiền thì cứ triển thôi. Có những tên thậm chí còn coi việc này như công việc chính, cắm trại ở đây chỉ ăn rồi ỉa. Không những thế, hàng năm còn có Đại Hội ỉa đái diễn ra ở đây với phần thưởng thập phần phong phú. Chúng nữ cực kỳ bất lực với những ý tưởng có phần gớm ghiếc của nam nhân này. Bất quá nếu hắn đã muốn thì các nàng cũng chỉ có thể chiều theo.

Mà phía bên dưới, đám người Đường Tam mặc dù nhận được sự bất tử, tuy nhiên cảm giác đói khát hay các nhu cầu cơ bản khác đều không mất đi. Mà bọn hắn ăn gì hay uống gì thì hẳn ở đây ai cũng biết hết rồi...

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 57
Lượt đọc 2419

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.