Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nụ hôn đầu tiên

Tiểu thuyết gốc · 2377 chữ

Ngày tiếp theo.

Nam và Bỉ Bỉ Đông đang chuẩn bị trở lại Tinh Đấu Sâm Lâm tiếp tục tu luyện.

Ngọc Tiểu Cương đã đứng đợi từ rất sớm, thấy hai người hắn liền đi tới chắp tay với nàng:

- "Thánh Nữ Điện Hạ, không biết người cùng Hoàng Nam công tử muốn đi đâu?"

- "Sao lại là ngươi nữa vậy? Ta cùng Tiểu Nam chuẩn bị rời khỏi Vũ Hồn Điện, tiếp tục ra bên ngoài tu luyện, ngươi có việc gì không?"

"Quả nhiên! cũng may mà ta tính trước điều này nên đã đứng đợi từ 12h đêm."- Ngọc Tiểu Cương thầm nghĩ. Rồi lập tức ra vẻ tự tin chắp tay:

- "Thánh Nữ Điện Hạ, theo ta thấy 6 tháng vừa qua ngài đã cùng Hoàng Nam công tử lịch luyện bên ngoài, tuy nhiên hồn lực lại không tăng trưởng chút nào, rõ ràng là rất không có hiệu quả.

Vì vậy ta có đề nghị Thánh Nữ Điện Hạ có thể tiếp tục ở lại Vũ Hồn Điện tu luyện, ta sẽ đích thân hướng dẫn cho ngài. Tài năng của ta có lẽ ngài đã nhìn thấy, kết hợp với thiên phú của ngài, ta tin chắc Thánh Nữ Điện Hạ sẽ tiến bộ thần tốc!"

Bỉ Bỉ Đông nghe xong còn không thèm suy nghĩ, lập tức trả lời:

- "Không cần! Ta vẫn muốn cùng Tiểu Nam tu luyện hơn!"

Ngọc Tiểu Cương thấy mình tốn bao nhiêu nước bọt khuyên nhủ mà nàng từ chối một cách thẳng thừng như vậy liền tức điên. Cmn! Nữ nhân này có vấn đề sao? Tu luyện không có tiến bộ vẫn muốn tiếp tục.

- "Thánh Nữ Điện Hạ, ngài là người có thân phận cao quý, là Giáo Hoàng tương lai, vì vậy không nên vì kẻ khác mà làm chậm trễ việc tu luyện!"

- "Ngươi đầu óc có vấn đề sao? Vì sao Tiểu Nam lại làm chậm trễ ta? Tiểu Nam hắn còn giúp đỡ ta rất nhiều đâu!"

Ngọc Tiểu Cương thấy nàng vẫn cố chấp bảo vệ tên phế vật này, không nhịn được nữa:

- "Ha ha! Thánh Nữ đừng chọc cười ta, hắn chỉ là một tên phế vật 10 cấp hồn lực thì làm sao có thể giúp được ngài, chỉ có ta cùng với sự thông minh và tài trí của mình mới có thể giúp được ngài mà thôi!"

- "Câm miệng!"

Nàng thấy hắn dám sỉ nhục Nam liền tức giận quát lên, đồng thời bộc phát khí thế của mình.

Ngọc Tiểu Cương sắc mặt trắng bệch, vội vội vàng vàng quỳ xuống cực kỳ hèn mọn, giọng điệu run rẩy:

- "Thánh Nữ Điện Hạ! Ta đây chỉ là lo lắng cho tương lai của ngài, với thân phận của ngài đáng lẽ không nên tiếp xúc với những kẻ như hắn mới đúng!"

- "Hừ! Xem ra ta thật sự đã nhìn lầm ngươi, để ta nói cho ngươi biết, Tiểu Nam tốt hơn ngươi gấp vạn lần, so với Tiểu Nam, ngươi còn không bằng cả rác rưởi! Bây giờ ngươi xin lỗi hắn cho ta, nếu không đừng trách ta không nể mặt."

Ngọc Tiểu Cương thấy nàng gọi mình là rác rưởi mà trong lòng phẫn nộ tới cực điểm, nhưng vì biết nàng thực sự đã tức giận nên chỉ còn cách làm theo lời nàng, quay sang xin lỗi Nam.

- "Hừ! Nể tình những cống hiến của ngươi đối với Vũ Hồn Điện, lần này ta sẽ không tính toán. Nhưng nếu còn để ta thấy ngươi dám xúc phạm Tiểu Nam một lần nữa thì đừng trách ta không khách khí!"

Rồi nàng quay sang Nam, ánh mắt lại trở về sự vui vẻ trước đó, xen lẫn bên trong là những tình cảm khác:

- "Tiểu Nam, chúng ta đi thôi!"

Nam gật đầu, rồi nắm lấy tay nàng bước đi.

Ngọc Tiểu Cương nhìn cảnh này mà sắc mặt trở nên vặn vẹo:

- "Bỉ Bỉ Đông! Vì sao nàng lại chọn một tên phế vật như hắn thay vì ta! Nếu đã vậy ta sẽ chứng minh cho nàng thấy lựa chọn của mình là sai lầm. Đợi đến khi ta chứng minh cho thế giới biết tài năng của mình cũng là lúc hắn phải xuống địa ngục, còn nàng sẽ trở phải thần phục dưới chân ta, mặc ta chơi đùa! Ha ha ha!"

Trên đường, Nam buồn cười trêu chọc Bỉ Bỉ Đông:

- "Đây là lần đầu tiên ta thấy Đông Nhi tức giận như vậy a!"

- "Hừ! Hắn dám gọi ngươi là phế vật, ta làm sao có thể nhịn?"

- "Ồ! Vậy Đông Nhi tức giận là vì ta sao?"

Nàng xấu hổ:

- "Ngươi...đáng ghét! Có cần phải nói ra hết như thế?"

- "Hắc hắc!"

Hắn cười tà một tiếng rồi thơm lên má nàng một cái khiến cho gương mặt của nàng đỏ bừng.

Nàng tiện tay cho hắn một cái nhéo hông:

- "Đông người như vậy, lỡ có ai nhìn thấy thì sao?"

Phải biết mặc dù trước đây ở Tinh Đấu Sâm Lâm hắn cũng thơm má nàng không ít lần, nhưng lần này là đang trên đường a!

- "Khà khà, vậy ý Đông Nhi là nếu không có ai thì có thể sao?"

- "Đáng ghét, không thèm nói với dâm tặc ngươi!"

Trở lại Tinh Đấu.

Nàng chạy vào trong nhà nhảy lên chiếc giường

- "Hì hì! Ở đây vẫn thoải mái nhất"

Nam lắc đầu cười. Mặc dù nơi này hắn làm rất đầy đủ, không thiếu thốn thứ gì, nhưng làm sao có thể so sánh với điều kiện ở Vũ Hồn Điện chứ.

Nàng cảm nhận được như vậy chỉ bởi vì nơi này có hắn, là nơi mà hắn và nàng sống cùng nhau. Ở đây nàng được thoả thích làm chính mình, không cần để ý đến ánh mắt của người xung quanh. Và vẫn là một điều quan trọng nhất, nơi này chỉ có hắn và nàng.

- "Tiểu Nam, ngươi nghĩ ta luyện thể thêm bao lâu thì mới có thể bắt đầu tu luyện hồn lực."

- "Cái này ta sẽ không trả lời cho nàng, nàng phải tự cảm nhận được cơ thể mình!"

Nàng nghe vậy bĩu môi một cái, xong nhớ tới điều gì liền đứng bật dậy, vui vẻ:

- "Tiểu Nam, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử tay nghề nấu ăn của ta!"

- "Ha ha, được. Vậy hôm nay ta sẽ để Đông Nhi vào bếp."

Vậy là nàng lấy ra một đống nguyên liệu chuẩn bị từ Võ Hồn Điện. Nàng vẫn nhớ nửa năm trước đây đã từng nói sẽ cho hắn nếm thử tay nghề của mình, vì vậy chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu.

Khoảng hai canh giờ sau, nàng bày biện ra một bàn đầy thức ăn.

- "Tiểu Nam, mau tới đây!"

Nam nhìn nàng gương mặt nhuốc nhem lấn tấm mồ hồi mà có chút buồn cười, lấy ra chiếc khăn giúp nàng lau sạch sẽ, trả lại gương mặt trắng nõn xinh đẹp.

- "Tiểu Nam, mau nếm thử!"

Hắn gật đầu cười, ngồi xuống:

- "Được rồi!"

Rồi hắn xé một miếng gà quay cho vào miệng. Hương vị có chút nhạt nhẽo nhưng cũng không đến nỗi khó ăn, chỉ là bên trong vẫn chưa chín hết.

Rồi hắn lại thử sang món khác, có món thì nhạt có món thì mặn nhưng cũng không đến nỗi nào.

Nàng dùng ánh mắt mong đợi nhìn hắn:

- "Tiểu Nam, vị thế nào?"

Nàng muốn hắn là người đầu tiên nếm thử món ăn do chính tay mình làm ra nên cũng chưa tự mình thử. Nếu không thì vị cũng sẽ không lúc nhạt lúc mặn như vậy.

Hắn mỉm cười:

- "Đây là lần nấu ăn đầu tiên của nàng sao?"

- "Đúng...đúng vậy!"

- "Lần đầu mà nàng làm được như vậy đã rất tốt!"

Nàng nghe hắn nói vậy cũng tự mình nếm thử, xong liền phun ra:

- "Phi! Không ngon chút nào!"

Mặc dù không phải là khó nuốt nhưng so với thức ăn mà hắn làm cho nàng thì như một trời một vực vậy.

Hắn buồn cười:

- "Đâu đến mức khó ăn như vậy?

Nàng không nếm thử trong lúc nấu ăn sao?"

Nàng lắc đầu:

- "Ta...ta muốn ngươi là người đầu tiên nếm món ăn do ta làm!"

Nam mỉm cười ôm lấy nàng:

- "Ngốc, trong lúc nấu ăn phải thử thì mới biết được vị thế nào chứ!"

- "Ừm! Ta biết rồi!"

Rồi Nam tiếp tục gắp thức ăn, nàng thấy vậy cản hắn lại:

- "Ngươi đừng ăn nữa."

- "Ha ha! Không sao, đây là lần đầu tiên Đông Nhi nấu ăn cho ta, làm sao có thể lãng phí!"

Bỉ Bỉ Đông trái tim run lên, đôi mắt ngập nước:

- "Ừm...Vậy ta sẽ ăn cùng ngươi!"

Rồi hai người cùng ăn một cách vui vẻ. Xong xuôi, Bỉ Bỉ Đông nhìn hắn đầy nhu tình:

- "Tiểu Nam, lần sau ta sẽ làm tốt hơn, chắc chắn sẽ khiến ngươi hài lòng!"

Nam mỉm cười âu yếm:

- "Ngốc! Đông Nhi chỉ cần ở bên cạnh ta đã đủ.

Còn về đồ ăn, cho dù có ngon tới mức nào cũng không thể so sánh với một thứ, nàng biết đó là gì không?"

- "Là thứ gì?" Nàng cũng tò mò.

- "Đó chính là..."

Hắn nói được một nửa rồi cúi xuống, ngậm lấy đôi môi trơn bóng của nàng.

Gương mặt nàng đỏ bừng, trong lòng dâng từng đợt cảm xúc mãnh liệt.

Nàng cũng ôm lấy hắn, đáp trả lại nụ hôn đầu tiên của hai người. Nam cảm nhận được một vùi vị thanh mát, thơm tho từ miệng nhỏ của nàng, say sưa mút lấy hai cánh môi đỏ hồng.

Hai người hôn nhau ngấu nghiến, một lát sau, chiếc lưỡi của hắn từ từ tiến ra, tách nhẹ hai hàm răng trắng bóng của nàng, luồn vào bên trong, đảo khắp miệng.

Tham lam nuốt lấy đừng đợt hương tân ngọc dịch.

Nàng có chút bất ngờ, cảm nhận được thứ kỳ lạ đang ngọ nguậy bên trong miệng liền vô thức cắn xuống một cái, khiến lưỡi hắn rỉ máu.

Lúc này nàng mới nhận ra thứ đó là gì, rời môi ra thì thấy khóe miệng hắn còn vương chút máu, đôi mắt nàng đỏ hoe:

- "Tiểu Nam, ta xin lỗi! Hức!"

Hắn mỉm cười, cúi xuống hôn nàng thêm một cái:

- "Không sao, nụ hôn đầu của ta và Đông Nhi cũng nên để lại một dấu ấn!"

- "Ừm!"

Nàng khẽ ưm một tiếng rồi rướn lên hôn lại hắn, mút sạch phần máu dính ở khoé miệng. Trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Hồi lâu sau.

Bỉ Bỉ Đông lúc này đang ngồi trong ngực Nam, đánh vào ngực hắn cái bụp:

- "Đáng ghét! Dám cướp nụ hôn đầu của ta!"

Nam buồn cười, rõ ràng cô nàng này đã hạnh phúc đến sắp điên lên rồi còn giả bộ. Liền cúi xuống hôn thêm một ngụm:

- "Hắc hắc, không chỉ là nụ hôn đầu mà nụ hôn thứ hai, thứ ba... rồi bất kể nụ hôn thứ bao nhiêu đi nữa của Đông Nhi đều thuộc về Hoàng Nam ta. Đôi môi xinh đẹp này của nàng vĩnh viễn thuộc về ta!"

Nàng nghe xong ôm hắn thật chặt, như muốn hoà tan vào cơ thể hắn:

- "Ừm...Đông Nhi vĩnh viễn thuộc về ngươi!"

Hai người cứ ôm nhau như vậy, rồi từ từ ngã xuống chìm vào giấc ngủ.

Trời tờ mờ sáng, Bỉ Bỉ Đông mở mắt. Nhận ra mình vẫn đang trong vòng tay của hắn liền xấu hổ tới đỏ bừng mặt. Rõ ràng còn chưa kết hôn mà đã ngủ với nhau thế này rồi!

Nhưng nàng lại không nhịn được cảm giác hạnh phúc lúc này, rúc vào ngực hắn, cảm nhận hơi ấm cùng tiếng tim đập, nhắm mắt lại tiếp tục chìm đắm trong tình yêu đầu đời.

Đến mãi khi trời sáng, Nam tỉnh dậy, thấy nàng như con mèo nhỏ rúc vào trong ngực mình, không nỡ đánh thức nàng, chỉ dùng ánh mắt nhu tình ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đang say giấc.

Cho đến khi nàng mở mắt ra, ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang nhìn mình đầy yêu thương, nàng vui vẻ hôn lên môi hắn một cái:

- "Tiểu Nam..."

Nam cũng khẽ vuốt tóc nàng:

- "Con mèo nhỏ, dậy thôi, hôm nay chúng ta lại tiếp tục tu luyện!"

- "Ừm!"

Thế là hắn lại bắt đầu dạy nàng luyện thể như trước đây, chỉ khác là lần này nàng vừa tu luyện vừa tận hưởng tình yêu mà hắn dành cho nàng. Hai người hôn nhau nhiều tới mức bờ môi có chút sưng đỏ.

Cứ như vậy, sáu tháng lại trôi qua.

Lúc này hắn và nàng vừa ăn xong bữa tối, chợt hắn nhận được tin tức của Cổ Nguyệt Na:

- "Tiểu Nam, ta thấy Lam Ngân Hoàng có động tĩnh, có vẻ nàng muốn đến thế giới loài người!

- " Ta biết rồi!"

Song giọng hắn có chút áy náy:

- "Đợi ta xử lý xong sẽ tới thăm nàng cùng Tử Cơ và Bích Cơ!"

Thời gian qua hắn dành nhiều thời gian cho Đông Nhi nên hơi ít tới thăm ba nàng.

- "Hừ! Không cần, ngươi cứ tiếp tục vui vẻ bên Đông Nhi của ngươi đi!" Cổ Nguyệt Na giọng có chút chua chua.

Hắn nghe vậy có chút xấu hổ, gãi đầu.

Rồi nghĩ tới anh em Đường Khiếu, Đường Hạo, khoé miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.

Bỉ Bỉ Đông thấy hắn bỗng nhiên không nói gì, liền lên tiếng:

- "Tiểu Nam, ngươi sao thế?"

Hắn hôn lên môi nàng một ngụm thật chặt:

- "Đông Nhi! Ta có chút chuyện bên ngoài cần xử lý, nàng ở lại đây đợi ta trở về."

Bỉ Bỉ Đông ngoan ngoãn gật đầu:

- "Ừm vậy ngươi đi nhanh chóng xử lý rồi trở lại với ta!"

- "Ừm! Ta sẽ cố gắng làm xong sớm."

Nói xong hắn quay người rời đi, miệng khẽ nhếch lên:

- "Đường Khiếu, Đường Hạo, Đường Tam...

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 68
Lượt đọc 2782

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.