Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Kinh

Tiểu thuyết gốc · 1954 chữ

Vô Kỵ bị bỏ lại cũng không có nói gì, nhưng tỷ tỷ của hắn vừa cướp mất linh căn và thiên phú của hắn thì có cái rắm dùng à.

Đau lòng không thôi, hắn chỉ có thể mặc niệm kêu gọi hệ thống.

"Hệ thống, ngươi có cách nào giúp ta khôi phục như cũ không".

"Tinh! Thiếu chủ còn phần quà chưa có mở".

Lúc này Vô Kỵ mới nhớ tới phần quà tân thủ của mình, mải suy nghĩ xem tương lai phát triển thế nào mà hắn quên luôn cả nó.

"Mở. Mở luôn cho ta".

Lời nói vừa dứt, hộp quà từ ô hành tranh bay đến giữa màn hình, một luồn ánh sáng hoàng kim phát sáng từ hộp quà tuôn ra theo chuyển động rung lắc dữ dội của nó.

Tâm hồn của Vô Kỵ cũng theo từng nhịp dung lắc của hộp quà mà phập phồng, đây chính là cái thứ quyết định tương lai của hắn một đời phong vân hay kiếp bần hèn.

Nói thì chậm nhưng diễn biến lại nhanh, chưa đầy ba hơi thởi hệ thống đã hồi báo.

"Tinh! Chúc mừng thiếu chủ mở hộp quà tân thủ nhận được, một lần lật thẻ công pháp, một lần lật thẻ vũ khí huyền cấp, một lần lật thẻ dị vật, lật thẻ vũ kỹ x1, Kích Huyết đan x1, 100 linh thạch hạ phẩm".

Nghe từng đợt từng đợt phần quà, tâm hồn Vô Kỵ đã là kích động vô cùng, tuy không biết những thứ đó sẽ thế nào nhưng hắn cũng đoán hệ thống cũng sẽ ra sức một phần cho sự phát triển của hắn sau này.

"Hệ thống, ngươi tên là gì, tai gọi ngươi như vậy cứ kỳ kỳ".

Hiện tại Vô Kỵ cũng thấy cảm giác hơi kỳ khi gọi một tinh linh nhỏ bé đáng yêu này là hệ thống.

"Xin thiếu chủ ban tên".

Giọng nói líu lo vang vẳng bên tai của hắn càng khiến hắn vui sướng.

"Ta tên Vô Kỵ, em gái ta tên Vô Tuyết. Vậy ngươi lấy họ Vô đi, trên lưng ngươi là đôi cánh Hồ Điệp hoàng kim rực rỡ vậy lấy tên là Vô Điệp đi".

Tuy nói Vô Kỵ không có học quá lớp 10, vấn đề đặt một cái tên cũng không hề giỏi nhưng nghĩ ra một cái tên đẹp cũng không có gì khó cả.

"Cảm ơn thiếu chủ ban tên".

Bên trong lời nói của Điệp nhi Vô Kỵ có thể nghe giọng điệu của nàng có vẻ rất hài lòng với cái tên này.

"Điệp nhi, lật thẻ bài có chia đẳng cấp không".

Vô Kỵ cũng không lật luôn dù sao thời gian hắn vẫn còn dài, hắn phải hiểu hết các thứ đẳng cấp chức năng của hệ thống đã, cộng với công pháp phân chia ở đây như thế nào.

"Có, nếu như thiếu chủ lật được thẻ trắng tương đương là hoàng cấp, thể lục là huyền cấp, thẻ lam là địa cấp, thẻ tử là thiên cấp".

"Công pháp ở đây cũng chia làm 4 loại, hoàng huyền địa thiên, mỗi cấp bậc lại có 5 cấp nhỏ từ nhất tinh đến ngũ tinh".

"Phía trên còn có phẩm chất cao hơn nhưng thiếu chủ cần phải nâng cấp hệ thống, Điệp nhi mới có quyền hạn nói cho ngài để biết".

Nghe đến đây Vô Kỵ cũng phần nào hiểu được đẳng cấp của thế giới này.

"Được. Vậy cho bổn thiếu chủ mở thẻ công pháp trước đi".

Dứt lời trước mặt Vô Kỵ đã xuất hiện 9 ô thẻ, mỗi ô thẻ đều lật úp, phía sau là một con mắt đang nhắm lại vô cùng kỳ bí.

Hắn cũng không phải lão tàn mà cái gì cũng hỏi Điệp nhi, đây như một dạng chơi game vậy, vừa vào đầu nó sẽ cho bạn một may mắn để bước tiếp cuộc chơi.

Tâm hồn của Vô Kỵ hiện tại cũng đang kích động vô cùng, nếu hắn may mắn có thể chọn được thiên cấp công pháp hoặc siêu việt thiên cấp, nếu đen thì chọn phải hoàng cấp công pháp thậm chí là hoàng cấp nhất tinh công pháp.

Ngón tay hắn đang vô định muốn như muốn ấn lại thôi, cuối cùng hắn nhắm lại và ấn chọn một ô. Tiếng "tinh" vang lên, lập tức hắn mở mắt, tấm thẻ bài hắn chọn lấy một hình ảnh bị một vòng soáy kéo đi sau đó là lại xuất hiện trước mặt hắn.

Tấm thẻ màu trắng mang theo hình ảnh có có một quyển sách ở bên trong, phía trên quyển sách lại là ngũ tinh sáng chói toả hoà quang, trên quyển công pháp lại cũng không có chữ.

Nhìn đến quyển này, tâm hồn bé nhỏ Điệp nhi nhảy dựng. Vậy mà thiếu chủ mở ra lại là nó, cuốn công pháp đã tuyệt tích theo thiên địa đã hàng tỷ năm trời, vậy mà giờ đây xuất hiện, lại còn bị thiếu chủ mở ra được.

Quyển công pháp này cũng có chút đặc biệt, chỉ cần có đủ tư chất tu luyện được nó, nó sẽ tự diễn hóa ra cuốn công pháp phù hợp nhất cho bản thân của người tu luyện.

Quyển công pháp này người ta gọi là "Vô Kinh".

Nhìn đến thiếu chủ mặt buồn rầu rĩ vì nghĩ đã xuất hiện một quyển công pháp hạng soàng, Điệp nhi lập tức cấp trở lại cho hắn nụ cười.

"Thiếu chủ, ngươi ăn phải cái gì may mắn vậy, đến nó cũng có thể lật được".

Nghe đến đây mặt hắn lập tức rạng rỡ trở lại, hắn biết Điệp nhi không để làm cho hắn thất vọng đâu. "Sao vậy, quyển công pháp này có gì đặc biệt?"

"Công tử có lẽ ngài không để ý kĩ, màu sắc của thẻ bài. Nó rất giống với màu trắng, nhưng nhìn kỹ đây là ánh bạc. Là thẻ bài cao nhất hệ thống có a".

Nghe đến đây thôi hắn đã biết mình triệu hoán không phải vật phàm rồi, ngay lập tức Vô Kỵ hỏi lại Điệp nhi.

"Vậy Điệp nhi, đây là công pháp cấp bậc gì?"

"Đây là công pháp xa xa thiếu chủ mới biết được. Nhưng nó đã xuất hiện vậy Điệp nhi liền nói cho ngài biết".

"Vậy còn không mau nói".

"Đẳng cấp của nó ký chủ không thể biết được, thiếu chủ chỉ cần biết nó siêu việt mọi công pháp ở hành tinh này. Đặc biệt cuốn kinh thư này là loại vô số người mong muốn có được, chưa dừng lại ở đó, cuốn kinh thư này càng là thứ người ta mong muốn có hơn. Nó gọi là "Vô Kinh"".

"Vô Kinh là loại kinh thư đến cả đại đạo cũng không thể kiểm soát được nó. Chỉ cần thiếu chủ luyện hóa thành công nó, nó sẽ tự hiện ra một bản công pháp hoàn hảo nhất dành cho ngài."

Bất quá Điệp nhi còn một điều không nói cho Vô Kỵ biết để tránh ảnh hưởng cho hắn nhụt trí là. Muốn Vô Kinh nhận chủ, còn khó hơn lên trời, thậm chí hắn còn phải đối mặt với cái chết.

Điệp nhi vừa dứt lời, tâm của của Vô Kỵ đã nhảy ra khỏi lòng ngực lâu rồi. Hắn cảm thấy hôm nay vô cùng may mắn khi mà có được thứ này. Hắn phải suy nghĩ thật kỹ trước khi sử dụng nó.

"Điệp nhi, ngươi giới thiệu về các thứ khác cho ta xem".

"Các thẻ lật có lẽ thiếu chủ đã biết. Kích Huyết đan, đây là loại đan dược ăn vào sẽ kích phát huyết mạch trong cơ thể của người. Linh thạch là thứ dùng để tu luyện và mua bán trong thế giới này. Giá cả là 100 linh thạch hạ phẩm bằng 1 linh thạch trung phẩm, cứ thế mà lên đến thượng phẩm, cực phẩm".

Điệp nhi giải thích song, lập tức Vô Kỵ cũng đã thấy được lúc sử dụng Vô Kinh.

"Điệp nhi, cho ta sử dụng Kích Huyết đan".

Ngay tức khắc, không chờ Điệp Nhi trả lời thì một viên đỏ như máu đan dược đã hoá thành một dòng khí lưu màu đỏ rồi chui vào huyết nhục của Vô Kỵ.

Tức khắc, dòng máu bỗng sôi sục lên, cơn đau ập đến nhanh chóng, như là cơ thể đang ngâm mình trong nham thạch nóng bỏng, chưa kể dòng máu sôi sục trong cơ thể trẻ em của hắn càng khiến cho hắn quằn quại đau hơn nữa.

Thời gian từng phút trôi qua, dòng máu vẫn sôi sục trong cơ thể của Vô Kỵ vẫn chưa có dấu hiệu ngưng lại, có thể thấy Kích Huyết đan cũng không phải vật phàm và cũng không dễ sử dụng như vậy, đây cũng là cái giá phải trả khi mà Vô Kỵ ăn tầm bậy tầm bạ.

Tuy đau nhưng ý chí Vô Kỵ càng là kiên định hơn nhiều, dù chỉ là thân thể trẻ con, hắn cũng không chịu kêu một tiếng. Có thì chỉ thấy trong đấy phát ra vài tiếng "hừ .. hừ" mà thôi. Hắn biết, con đường trở thành cường giả thì chỉ có nghịch thiên mà đi, mà hắn muốn trở thành cường giả nhanh chóng, muốn vượt qua không gian tìm về Trái Đất để gặp lại Tiểu Tuyết thì phải bỏ ra cái giá vô cùng lớn, cũng phải chịu khổ càng nhiều.

Thời gian cũng không biết qua bao lâu, Vô Kỵ cuối cùng đã ngất đi không biết gì nữa.

Trong thức hải của hắn, một dòng khí bàng bạc như có như không đang xoa dịu nỗi đau mà cơ thể nhỏ bé này phải chịu đựng, điều này đến cả Điệp nhi và hắn cũng không biết.

Sau khi xoa dịu nỗi đau xong, dòng khí bàng bạc đó phô thiên cái địa tìm đến linh hồn mỏng manh nhỏ bé của Vô Kỵ.

Từng đạo từng đạo khí lưu chải chuốt tu bổ cho linh hồn của hắn khiến linh hồn càng thêm cường đại hơn.

Diệp nhi cũng không hề hay biết có một đoàn khí đang ở trong trấn áp Kích Huyết đan và tu bổ linh hồn của Vô Kỵ. Đây cũng là thể hiện Điệp nhi cũng chưa phải sự xuất hiện đạt tới Vô Thượng, trên thông kinh văn, dưới tường lý.

Chưa dừng lại ở đó, dòng khí lưu lại tán loạn khắp cơ thể của Vô Kỵ bắt đầu tạo ra Linh căn mới cho hắn, rồi lại tiếp tục khắc chế thiên phú cho hắn.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu nữa, sau khi đoàn khí lưu hoàn thành công việc của mình lại càng phô thiên cái địa hơn, lần này nó mang nặng khí tức của sự hủy diệt, lại có cả khí tức của sinh mệnh mãnh liệt tiến đến linh hồn vừa được tu bổ xong của Vô Kỵ.

Khí tức đó cũng dần dần tạo thành từng chữ từng chữ huyền ảo, mỗi một chữ như có thể hủy diệt vũ trụ, trấn áp sinh linh, nhưng cũng mang theo luồng sinh mệnh mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Khi kết thúc màn phô diễn sức mạnh thiên khôn địa ám vừa rồi, cũng là lúc ánh sáng trên những chữ đó tán lạn đi để lộ ra hàng chữ kinh khủng đó.

BẤT HỦ DUNG HỒN VẠN CHỦ TÂM KINH.

Bạn đang đọc Bá Chủ Vĩnh Hằng sáng tác bởi AuLacNhan

Truyện Bá Chủ Vĩnh Hằng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AuLacNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 12
Lượt đọc 252

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.