Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 3 :Tranh Đoạt Huyết Liễu 51

Tiểu thuyết gốc · 1372 chữ

Sáng hôm sau, cái xác của con nưa được đem ra để mọi người chiêm ngưỡng. Ai nấy đều há hốc vì kích thước của nó:

- Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con nưa to vậy đó,

- Công nhận mấy chú này ghê thật, gặp tôi cho cũng không dám tới gần chứ nói gì săn nó

Trưa hôm đó có mấy ông thương lái người Hoa ghé vào rồi trả giá cao muốn mua con nưa đó. Nhưng mọi người vẫn chưa bán. Đứng đằng xa là cô Dung đang hằn học đôi mắt đầy tức giận rồi bỏ đi. Lúc này tại dưới vách đá, Tuệ Linh đang tìm kiếm manh mối từ vụ tai nạn của bác. Cô cẩn thận quan sát, rồi lần theo những vết cháy, mảnh vụn còn sót lại nhưng vẫn không có tiến triển:

- Không lẽ nào hắn ta lại chết một cách vô lý đến vậy

Khi định trở lên lại trên vách đá lần nữa thì một âm thanh vang lên:

- Con rắn kia, không ngờ mày cũng vượt qua lôi kiếp mà thành hình người đấy

Tuệ Linh quay lại thì nhìn thấy Thành Dương đang đi chầm chậm về phía cô. Tuệ Linh nói:

- Tưởng ai, thì ra tên cặn bã nhà ngươi. Luôn đâm sau người khác

Thành Dương cười cợt nhã:

- Cô đừng nói vậy chứ, dù gì ta cũng từng là chủ của cô

- Câm mồm đi, có phải ngươi đứng sau cái chết của hắn không – Rồi đưa lên một mảnh vải áo của bác

Thành Dương ôm bụng cười rồi gằn giọng:

- Cô nghĩ sao thì tùy, nhưng bây giờ ta phải bắt cô lại thôi. Lần này coi cô chạy đi đâu

Rồi ông ta lấy ra hai cây cọc nhỏ bằng gỗ, có khắc họa chú trên đó rồi cắm xuống, cầm một lá phù dài rồi niệm chú tung nó lên trên trời.Tuệ Linh thấy vậy thì thầm hô:

- Không ổn rồi,ông ta đang cố định nơi này không cho mình chạy, phải thoát thôi

Tuệ Linh vung lên yêu trảo rồi vỗ mạnh về phía của lá phù, Thành Dương nhìn thấy thì nhếch mép, lấy ra cây kiếm của mình rồi miết nhẹ lên nó. Rồi một tay kết lại chỉ kiếm ấn rồi đọc chú, cây kiếm rực lên trông thấy. Thành Dương chém mạnh nó về phía của Tuệ Linh, Lúc Tuệ Linh đang sắp đánh vỡ được tấm phù thì nhát chém chứa pháp lực của Thành Dương vụt đến, buộc cô phải ngưng lại, hai tay đổi thành yêu ấn đỡ lấy. Tuệ Linh bị đập mạnh xuống đất, cô đứng dậy nhìn Thành Dương đầy thù hận:

- Ta không dễ để ngươi bắt nạt đâu.

Rồi cô vung lên yêu trảo rồi lao đến Thành Dương, cặp yêu trảo to và có màu xanh đen chực bao phủ lấy ông ta. Nhưng Thành Dương có vẻ không thèm đếm xỉa đến, ông ta lấy ra một tấm bùa vàng, văn chú được thêu bằng chỉ vàng kim, rồi tung nó về phía Tuệ Linh. Lá bùa vàng óng ánh đập mạnh vào yêu trảo rồi phá nát chúng. Tiếng va chạm nổ ra, hất văng Tuệ Linh ra xa. Cô đứng dậy rồi hộc ra một ngụm máu:

- Mau ngoan ngoãn chịu trói đi con rắn kia, đừng để ta phải nặng tay thêm lần nữa

Tuệ Linh nói:

- Nằm mơ đi, tên cặn bã

Rồi cô ngồi xuống, một tay cắn lấy ngón cái rồi đặt xuống đất, họa lên đất những yêu ngữ kỳ bí. Sau đó cô thực hiện các hành động kỳ lạ, hai tay duỗi thẳng lên cao rồi uốn lượn như sóng, sau đó dừng lại rồi bung ra. Thành Dương nhìn Tuệ Linh cười nhếch mép:

- Cũng có chút bản lĩnh đấy

Mặt đất bắt đầu xuất hiện những con rắn nhỏ, chúng từ khắp nơi trong hang đá, bụi rậm bò về phía của Thành Dương. Đủ muôn vàn loại rắn độc khác nhau, thi nhau bò đến. Ông ta hơi cau mày lại rồi nhìn Tuệ Linh:

- Định mượn bọn này thế mạng rồi chạy à. Không dễ đâu. Để ta gọi vật nuôi đến cho đủ mặt

Sau đó, ông ta lấy ra một lá bùa nhỏ hình một con rắn đang cuộn mình rồi chỉ ấn vào nó, lá bùa rã ra tan vào đất nhưng chưa cười thì Thành Dương đã sửng sốt khi chỗ lá bùa rơi xuống đã biến thành màu đỏ máu.:

- ÔI không, vật nuôi của ta,Là kẻ nào dám giết vật nuôi của ta.

Ông ta gào lên khủng khiếp rồi quay phắt về phía Tuệ Linh:

- Để ta lấy cô làm vật tế cho nó

Tuệ Linh biết không thể kéo dài thời gian với ông ta, bèn kết ấn lại rồi lẩm nhẩm yêu chú, từ phía sau người cô xuất hiện nhiều cái đầu rắn bò ra, chúng ngoe nguẩy tạo nên một lớp dày đặc phía sau cô. Tuệ Linh vung tay, tạo yêu pháp chỉ về phía Thành Dương,hàng loạt cái đầu rắn hung hổ lao về phía ông ta. Sau đó Tuệ Linh cũng rít lên tiếng rắn đặc trưng, bầy rắn dưới đất cũng tiến sát nhanh hơn. Thành Dương bị độc xà và yêu pháp vạn xà bao lấy nhưng vẫn không chuyển sắc. Ông Ta lấy ra cái tấm ngọc tỷ rồi nhỏ máu ngón tay lên đó, sau đó đọc thần chú. Ngọc tỷ dính máu bỗng chốc đỏ hằn lên một hình văn của đế gia. Nhìn thấy nó, Tuê Linh kinh ngạc:

- Sao có thể được chứ

- Ngạc nhiên lắm đúng không? Chịu trói đi con rắn nhỏ bé kia

Rồi ông ta dùng một cuộn vải tròn bằng lụa vàng óng ánh rồi tung nó lên trời.Ông ta cầm ngọc tỷ đưa lên rồi bắt đầu đọc chú. Từ giữa không trung xuất hiện một cánh tay lớn, tay cầm ngọc tỷ rồi chầm chậm hạ mạnh xuống. Tuệ Linh cố gắng chèo chống nhưng không được. Toàn bộ yêu pháp của cô và đám độc xà đều bị ngọc tỷ đập nát, hàng loạt tiếng nổ lớn nhỏ vang lên. Khi cánh tay đó mờ nhạt rồi biến mất thì Tuệ Linh đã nằm sóng soài trên mặt đất, cô khó khăn đứng dậy, bám vào một cành cây. Tay ôm ngực thở dốc, cố nuốt ngụm máu không cho nó phun ra ngoài. Thành Dương cầm ngọc tỷ cất đi rồi tiến về phía của Tuệ Linh. Ông ta nói:

- Ngay từ đầu chịu trói có phải hay không. Tội gì phải thế này

Sau đó ông ta lấy ra một cái ống tre và một lá phù nhỏ, đưa lên hướng về phía của Tuệ linh. Cô nhìn hắn ta rồi cười nhẹ:

- Ta không dễ bị bắt vậy đâu.

Rồi từ trong người cô lấy ra một phiến đá, đó là hôm trước Ngãi bà đã đưa cho cô. Tung nó về phía của Thành Dương rồi cô xoay hai lòng bàn tay rồi đọc yêu chú khởi lên uy lực của pháp khí. Phiến đá rực lên những hình văn trên đó. Hình cô vũ nữ đang múa, sau lưng là vô số cái đầu rắn dần dần hiện ra. Thành Dương hốt hoảng nói:

- Cụ khí của người Chăm, sao ngươi có được nó

Tuệ Linh chỉ yêu ấn về phía ông ta rồi hạ mạnh xuống. Phiến đá nhỏ cũng hạ mạnh về phía của Thành Dương.Ông ta kịp lấy ra ngọc tỷ của mình rồi đưa nó lên hứng lấy. Một tiếng nổ lớn vang ra,thổi bay mọi thứ xung quanh. Tuệ Linh bị hất văng, thân người đập vào một thân cây rồi rơi xuống. Còn Thành Dương đã không còn dáng vẻ đạo mạo của mình. Quần áo rách bươm, đầu tóc bù xù và miệng thổ ra máu. Khó khăn đứng lên, ông ta cười gằn:

- Nếu mày đủ pháp lực, phát huy tối đa món cụ khí này thì chuyện đã khác nhưng tao rất tiếc đã làm mày thất vọng.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.