Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 3 :Tranh Đoạt Huyết Liễu 57

Tiểu thuyết gốc · 1613 chữ

Khi người đội nón đi mất thì ngay sau đó cả ba người kia giật mình tỉnh dậy, đầu toát mồ hôi và nhìn nhau, sau đó ông Tường thở dài, sắc mặt tươi lên nhiều., chú Tư và Bảy Ếch thì cũng hết sức vui mừng. Khi trời sáng thì ông Tường với chú tư cấp tốc đi lên chỗ đang giữ cái thi thể mà mọi người nghĩ là của bác, còn Bảy Ếch thì ở lại trông coi hàng hóa và vẫn buôn bán như mọi khi. Còn xác của con nưa đã được một ông người Hoa mua với giá cực cao, coi như là có món hời rồi. Trong khu rừng Dakrong, tại một cái hốc đá vừa đủ người lớn chui vào thì xuất hiện một cây liễu nhỏ ngang hông người. Toàn thân nó tỏa ra mùi hương rất nhẹ và phảng phất dễ đưa người khác rơi vào mộng mị, từng cành liễu bắt đầu vươn ra rồi có từng đợt sương trắng là là cuộn vào rồi bị nó thu vào trong. Toàn thân cây liễu bắt đầu có những đường xanh thẫm nổi lên như mạch máu ở người rồi sau đó thì chìm đi. Ngoài trời bắt đầu tụ mây đen và có dấu hiệu muốn mưa. Lúc này, người đội nón lá đứng ở trên một chỗ vách đá lớn và nhìn lên trời, người này bắt đầu căng thẳng rồi hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu ngồi xuống, hai tay bắt đầu kết ấn rồi đặt lên mi tâm của bản thân rồi kéo từ đó ra một đoạn hơi sương đen đỏ đang cuồn cuộn hòa vào nhau rồi thả nó lên trời cao. Đoạn hơi sương đó bắt đầu bay lên trời rồi từ từ nhạt đi trong tầm mắt, sau một hồi lâu thì một tiếng sấm rền vang rõ to, cả bầu trời như sôi lên bởi những đám mây đen đang nối đuôi nhau kéo đến, ở trên đỉnh đầu của người đội nón là, một vòng xoáy bắt đầu hình thành, nếu nhìn kỹ thì nó giống như một con mắt khổng lồ, ở giữa là một loạt những tia sáng lóe lên liên hồi. Gió bắt đầu thổi lên, và giữa đất trời bắt đầu có những thứ âm thanh phát ra mà không rõ là từ đâu đến, như một sự tức giận và nguyền rủa đang diễn ra tại khu vực người đội nón lá. Tất cả đều rất hỗn loạn,như một cơn bão bất ngờ xuất hiện, những giọt mưa bắt đầu rơi rồi ào ào như nước đổ thác và những cơn gió dữ tợn hơn bao lần. Người đội nón lá nhìn rồi cười, sau đó thì bắt đầu chắp hai tay lại rồi bắt đầu đọc chú, những làn sương đen và đỏ dần dần thoát ra khỏi con người này, Chúng như vô tận, bao phủ lấy một khu vực nhỏ của rừng. Đùng,, đùng,,, đùng,... những tiếng sét rền vang cả nền trời tối đen như mực. Roẹt, một tia đáng thẳng xuống chỗ khu vực đang bị bao phủ lấy bởi đám sương đen và đỏ kia, tia sét đầu tiên đánh xuống nhanh chóng bị nuốt chửng trong biển sương mù kia. Lúc này những pháp sư tham gia vào lần tranh đoạt ngãi liễu lần này đều giật mình, nhìn về hướng khu rừng. Thành Dương nói :

- Là kiếp phạt, là thứ gì đang hứng kiếp đây. Phải đi xem xem thế nào

Rồi ông ta lấy cái áo mưa mặc vào trong người rồi đeo túi đồ chạy đi trong mưa. Bách Việt đang nằm giưỡng thương thì bỗng giật mình rồi nghiêm đôi mắt lại :

- Uy lực và mức độ của kiếp phạt xuất hiện có vẻ lớn hơn bình thường. Có nên đi tới đó không đây?

Sau một lúc đắn đo suy nghĩ thì anh ta chọn ở lại. Vì thương thế còn chưa khỏi thì tốt nhất là tránh va chạm với những tên pháp sư khác. Ngãi Bà cũng nhìn lên trời rồi đăm chiêu :

- Thứ gì mà khiến trời đất phải nổi giận hạ kiếp phạt xuống đây. Chắc là một thứ hay ho lắm đây

Rồi Ngãi Bà cũng đội lấy cái nón lá và mặc vào một cái áo mưa rồi đi về phía khu rừng. Đô Lương đang ngồi tránh mưa trong một cái hang cao trên núi thì cũng giật mình rồi cầm lấy một vật được cuốn trong lớp vải rồi bắt đầu suy nghĩ:

- Chuyện này mình không nên tham gia vào thì tốt hơn, thứ dám mở kiếp phạt thì không phải đơn giản, Tốt nhất là đến xem

Nói rồi anh ta cúi người ném một cành cây vào đống lửa rồi mở ra một bọc lương khô rồi ăn. Tại khu vực đang tràn ngập và chìm trong một biển sương mù đen đỏ thì những tia sét bắt đầu đánh xuống dữ dội hơn.Ở giữa khu vực đó là một bóng người đang ngồi thấp thoáng, trên mặt đất là những hoa văn trải dài, chúng đỏ tươi như máu và đang luân phiên trôi nổi qua lại, phía trên những hoa văn đó là các ký tự màu đen đang lở lửng, rồi hứng lấy những đợt sét đánh xuống. Kiếp phạt như nổi giận thêm, những tia sét to lớn lần lượt hạ xuống,rồi những đợt gió lốc như muốn thổi bay người phía dưới. Nhưng biển sương mù kia như vô tận, đánh mãi không hết, thổi mãi không tan. Vân nhãn trên trời bắt đầu nhìn xuống rồi từ trên đó, lóe lên một tia sét màu vàng kim và đỏ thẫm. Khi tia sét bắt đầu hình thành thì Thành Dương và Ngãi Bà đều ngừng lại rồi thầm nghĩ :" Kiếp phạt đang đến khúc cao trào nhất rồi. Phải đi nhanh hơn mới được ". Nhưng cả hai đi tới gần thì nhíu mắt lại khi nhận ra khu vực này đã bị che lại, làm rối phương hướng của người đi vào. Thành Dương nhìn quanh rồi lấy ra thanh kiếm rồi cắm nó xuống đất, rồi kẻ dọc một đường thẳng đủ sâu, nhưng nước mưa nhanh chóng che mất. Ông ta làu bàu :

- Thật là biết làm khó người mà

Không hễ lo lắng, Thành Dương dùng cây kiếm đưa lên trời rồi lấy một lá bùa dán lên một cái cây gần đó sau đó thì lui ra, vung thanh kiếm đâm vào lá bùa rồi lẩm nhẩm đọc chú. Thân cây gỗ bỗng chốc xì khói đen rồi sụp đổ như chưa từng có gì ở đây. Thành Dương cười đắc ý rồi tiếp tục đi. Ngãi Bà đang dùng một vật như lưỡi hái đồng rồi khắc lên những thân cây dọc đường các văn tự Champa rồi kết pháp quyết đặt lên, sau đó thì đi tiếp. Người ngồi ở giữa vẫn chưa làm gì cả, nhưng khi vân nhãn trên trời bắt đầu thu hẹp lại người này ngước lên nhìn rồi nở một nụ cười đầy bí hiểm. Lúc này Thành Dương và Ngãi Bà chỉ còn cách nơi xảy ra kiếp phạt còn hơn 1km thi một hiện tượng làm cả hai phải thoát tim, không tin vào mắt mình, ở phía xa. Một cái miệng lớn đỏ như máu, với lưỡi và hàm răng đen như mực đang dần dần xuất hiện, nó to lớn đang từ từ há rộng cái miệng đưa lên vân nhãn kia. Thành Dương nhìn thấy thì sống lưng lạnh toát :

- Dám nuốt cả vân nhãn đang hạ lôi phạt, thứ này quá tà dị

Ngãi Bà cũng nheo đôi mắt nhìn rồi cẩn thận suy nghĩ :

- Rốt cục nó là thứ gì đây. Không có chính khí cũng tà khí, lại không hề cảm nhận được sinh mệnh. Thật kỳ lạ

Cái miệng lớn đó chầm chậm nuốt lấy vân nhãn, bỗng một tia sét vàng kim và đỏ kia lóe lên, một âm thanh điếc óc vang lên dữ dội, Cái miệng kia phồng ra như nuốt phải vật lớn, cả bầu trời như đang nổi cơn thịnh nộ vì sự xúc phạm. Nhưng cái miệng kia vẫn chốc chốc, không nhả ra vân nhãn rồi từ từ hạ xuống lại cái biển sương mù kia. Khi dị tượng đang diễn ra, khi Thành Dương và Ngãi Bà chạy đến thì một âm thanh trầm trầm, nặng nề xuất hiện rồi " BÙNG " tiếng đổ vỡ, như thủy tinh bị vỡ ra thành mảnh. Một biển sương mù bỗng chốc biến mất, không để lại một dấu vết. Hai người kia đến nơi thì đã không nhìn thấy thứ gì đang tồn tại hay dấu vết đáng lưu ý. Nước mưa và gió lớn nhanh chóng xóa đi mặt đất. Thành Dương lắc đầu rồi nói :

- Hầy, nó đã đi mất rồi.

Ngãi bà cũng nhìn thấy rồi thở dài :

- Đúng là dị tượng khó gặp, tiếc là không rõ thứ gì gây ra

Do cả hai đều đứng cách xa nhau và trong thời tiết cực xấu nên cả hai không thể nhìn thấy nhau được. Rồi không thu thập được thứ gì, cả hai đều bỏ về. Một lúc sau, một dáng người xuất hiện trên một cành cây cao. Người này nhìn lên trời rồi lại nhìn về hướng hai người kia, một nụ cười bí hiểm vang lên giữa đêm giông bão.:" hì hì hì"

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.