Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 3 :Tranh Đoạt Huyết Liễu 60

Tiểu thuyết gốc · 1442 chữ

Ngày hôm sau, tất cả những pháp sư tranh đoạt trong lần này đều chuẩn bị thật kỹ lưỡng vì họ biết lần này chỉ có duy nhất 1 người có được cây ngãi liễu này. Những pháp sư bắt đầu luyện chế những thứ cần thiết cho lần này. Khi màn đêm buông xuống thì tất cả đều biết, giờ tranh đoạt đã đến. Thành Dương đừng ngoài bìa rừng, tay cầm một bó hương đang cháy, nghi ngút khói, luân phiên ném lá bùa nhỏ lên trên trời rồi đọc:

- Ma quỷ đầy chốn nhân gian, tới đây mà nhận phần lộc của ta,...

Ngãi Bà cũng bắt đầu, bà ta cầm một cái giỏ tre đan bằng tre, bên trong là một bát nước xanh đen, tay kia nhúng vào rồi rắc lên ven đường, miệng cười cười, thỉnh thoảng lại ném về phía sau một lá bùa. Đô Lương một tay cầm một cái đèn lồng nhỏ, bên trong là một ngọn lửa đang cháy nho nhỏ, thỉnh thoảng lại nổ lên tiếng tanh tách, tay kia kết ấn đưa lên trước miệng rồi niệm chú. Lúc này đã hơn 12h khuya, khung cảnh xung quanh bắt đầu trở nên sinh động đến lạ, từng tán cây xào xạt, những tiếng động vật về đêm bắt đầu bủa vây tứ phía. Trên một cành cây cao chót vót và có thể nhìn bao quát hết tất cả, một bóng người đang đung đưa và lắc đầu cười:

- Cuối cùng cũng tụ hợp đầy đủ rồi à, hay lắm. Một mẻ hốt sạch các người. Khà khà. Không chỉ cần cây ngãi đó, mà ta cũng muốn các người nữa. Khà khà

Tiếng cười bí hiểm vang lên, người đội nón lá từ từ đứng lên, rồi mờ nhạt dần dần. Khi Thành Dương đang rải những lá bùa trên đường đi thì ông ta dừng lại nhìn về phía sau rồi hồ nghi:

- Kỳ lạ, sao mình thấy có ai đang nhìn mình vậy.

Để chắc chắn, ông ta cầm lấy thanh kiếm rồi huơ nhẹ lên đám khói đang bốc lên rồi đọc chú, từng làn khói cuộn cuồn ảm vào lưỡi kiếm. Thành Dương cầm lấy nó chém mạnh vào phía sau, nhưng phát trảm đó chỉ chém vào không trung vô định, không có một thứ gì xuất hiện. Thành Dương nhíu đôi mắt lại:

- Vẫn phải chuẩn bị vẫn hơn.

Rồi ông ta đi tiếp về phía trước, rồi sau lưng ông ta, người đội nón lá từ phía sau một thân cây xuất hiện rồi cười nhạt. Bó hương của Thành Dương mải cháy rồi bắt đầu những làn khói đưa theo không khí mà dẫn lối cho ông ta. Khi đi sâu vào trong rừng thì Thành Dương chợt dừng lại nhìn về phía bên phải, ông ta nheo đôi mắt lại rồi nói:

- Ngãi Bà à, bà cũng đến sớm thật đấy. Sợ mất phần à

Từ trong bóng tối, Ngãi Bà đi ra, đôi mắt bà ta như cú vọ trong đêm nhìn Thành Dương:

- Ta chỉ sợ có người không nhịn được mà xuống tay với già thôi. Tên pháp sư kia cũng bị ngươi hại chết mà, đúng không?

- Haha, bà đừng có nói oan cho ta.

Sau đó, Thành Dương bỏ qua Ngãi Bà rồi đi về phía trước, Ngãi Bà cũng ầm thầm đi theo, nhưng giãn cách một khoảng với lão ta. Khi bó hương phụt tắt thì lão ta dừng lại rồi nhìn về phía trước, là một khu đất trống, có địa hình như một cái xoắn ốc chũi lên trời, bên dưới là một đám sương trắng xám, nhàn nhạt, lượn lờ khắp nơi. Thành Dương và Ngãi Bà nhìn thấy đều khẽ nở nụ cười:

- Chính xác là nơi này rồi, âm khí và tà khí rất nhiều, chúng đã tụ lại thành huyệt khí rồi. Thảo nào, cây ngãi chui đến đây. Hay lắm

Nói rồi Thành Dương lao xuống, tay kia cầm lấy một con hình nhân bằng vải rồi dán lên nó một tấm bùa vàng, sau đó ông ta dùng máu chấm hai mắt cho nó rồi ném về phía Ngãi Bà.:

- Phiền bà canh chừng con hình nhân của ta một thời gian vậy

Ngãi Bà nhìn thấy cũng cười:

- Đúng thật là một con cáo già, được lắm. Ông nghĩ có được cây ngãi liễu này dễ vậy sao

Con hình nhân bay vụt đến, cái mồm rộng toang toác của nó mở ra, bên trong có thể nhìn thấy màu máu đỏ lòm và bông gòn nhét bên trong.Nó vươn hai cánh tay ra, bàn tay bao trùm một lớp khí đỏ nhạt nhàn. Ngãi Bà nhìn thấy cũng nghiêm mắt lại:

- Là huyết hình nhân, đúng là xấu mặt một con cháu nối dõi nhà Mạc

Thành Dương đang lao xuống thì cũng bật cười:

- Thôi đi, đừng có giả lương thiện

Huyết hình nhân là cấm thuật trong giới huyền pháp, nó quá độc ác và tàn độc, muốn luyện huyết hình nhân thì cần dùng đồng nam đồng nữ, rồi lột da chúng, nam lấy phần da trên, nữ lấy phần dưới, nam là dương, nữ là âm, vậy mới có đủ âm dương, uy lực đủ mạnh.Hồn phách của đôi nam nữ đó cũng bị lấy dùng vật hiến tế cho ngày huyết hình nhân khai mở linh trí. Cách luyện thì mỗi người, mỗi pháp sư có một cách riêng. ............ Ngãi Bà cũng không dám khinh thường con huyết nhân này, bà ta cầm lấy lấy một túi hạt cây nhỏ có màu đỏ, nhỏ li ti rồi ném về phía huyết hình nhân. Những tiếng nổ lách tách vang lên, tiếng kêu rú gào len thảm thiết, Ngãi Bà lao nhanh đến, vung cây gậy lên rồi đánh mạnh vào người của nó. Huyết hình nhân bị đánh bật ra xa, Ngãi Bà cầm lấy một cây kim luồn sẵn chỉ tím rồi làm động tác thêu vá vào không trung, Con huyết hình nhân toàn thân nó xuất hiện những luồn sáng tím nhàn nhạt, chúng xuyên qua người của nó rồi chui qua bên kia, luân phiên như vậy đến khi nó bị đóng chặc vào dưới đất. Thành Dương nhìn thấy thì cũng nhíu mày:

- Là thuật khâu hồn, Ngãi bà không đơn giản như lời đồn bấy lâu nay

Thuật khâu hồn là thuật của người Champa cổ và được truyền cho một số tán tu vào thời Trịnh Nguyễn phân tranh. Nó có thể khâu vá hồn phách của vạn vật, tất cả những gì có hồn phách đều có thể dùng được. Người luyện thường là nữ vì họ khéo léo, muốn luyện thì trước tiên cần bắt nhốt 14 vong hồn vào một tấm vải bị trù yếm rồi dùng tấm vải đó may thành một cái khăn, rồi tặng nó cho người mình yêu thương,........Sau đó thì được các tán tu của người Kinh và hoa cải biến lại chút ít so với truyền thống. Khi Thành Dương đang lao xuống thì một ngọn lửa xanh lè lè, bay vụt đến, Ông ta vội lấy ra thanh mộc kiếm, đưa lên trước đỡ lấy. Những âm thanh va chạm vang lên, khiến ông ta dừng lại rồi nhìn về đối diện, từ trong lớp âm khí mờ nhạt, đi ra một người thanh niên:

- Đô Lương, cậu cũng định cản ta à

Anh ta cũng nhếch mép:

- Lắm lời, ai mạnh người đó có được cây ngãi liễu này

Thành Dương biết không thể đàm phán với người thanh niên Đô Lương này, ông ta thoáng chốc lui lại rồi cầm lấy thanh mộc kiếm rồi vung lên, miết nhẹ thanh kiếm:

- Trảm sát ngoại pháp, tru tà là bổn phận

Rồi chém mạnh về Đô Lương, anh ta cũng lao người đến, trong tay anh ta là một đôi bao tay đã cũ nhưng vẫn còn thấy rõ những đường vân chú trên đó, bằng đôi tay anh ta đỡ lấy thanh mộc kiếm rồi cười:

- Ông nghĩ chỉ có ông mới có pháp khí mạnh à, bớt ngu si đi

Rồi Đô Lương hất mạnh thanh kiếm ra rồi vung nấm đấm lên, Thành Dương nhìn thấy cũng hơi tái mặt lại. Vì khoảng cách quá gần, ông ta ăn trọn một đấm của Đô Lương. Văng bật ra phía sau, ông ta ngã trên đất,, bên kia Đô Lương từ ngọn đèn lồng của mình lấy ra một lá bùa rồi đưa lên ngọn lửa đang cháy.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.