Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 1

Tiểu thuyết gốc · 2127 chữ

Sau khi chú Tư được bác dùng vu thuật giữ lại mạng sống và kéo dài thêm 1 năm nữa thì bấy giờ bác định bắt tay vào dựng một nơi để tu luyện. Nơi bác chọn là một mảnh đất nằm sâu vào giữa hai ngọn núi linh thiêng là núi Bà có Linh Phong Thiền Tự tọa lạc và núi Nàng Cô có tượng đá Vọng Phu, nơi này nằm ở địa thế rất tốt. Muốn đi vào nơi này chỉ có duy nhất một con đường nhỏ. Trước cổng là một ngôi miếu nhỏ, một trụ chống chân, một ngôi nhà 4 gian, gian lớn thờ ông bà và một vườn rau nhỏ. Phía sau là những kiến trúc được xây dựng riêng cho tu luyện và tín ngưỡng. Một ngôi nhà được dựng lên thờ Phật tu luyện phật pháp, bên trong là các tượng gỗ của Phật chủ Tây Tạng bên trái là thờ Vu Tổ, tu luyện vu thuật, bên phải là một ngôi nhà có 3 tầng chứa những thư sách, ghi chép để lại, kế bên đó là một ngọn tháp xây dựng theo kiến trúc người Champa, bên trong là các tượng thần tín ngưỡng Champa của Tuệ Linh tu luyện. Đi ra phía sau, là một ngôi nhà được xích lại 4 hướng, trên cửa lớn có hình phong cấm, bên trong là nuôi cổ và trồng cây liễu ngãi. Cây liễu ngãi được đặt trung tâm, nó bị xích lại bởi 9 dây xích lớn, trên dây xích là những vu ngữ hằn lên bên trên đó còn, có thêm những là bùa trấn yểm lên phía trên,. Các dây xích đang được nối lại với nhau liên kết với các lọ chứa cổ của bác, từ trong đó là những tiếng động phát ra, chúng hừ hừ, ma mị nhưng đang thoát ra khỏi thân xác. Đây là thời gian cửu cổ của bác đang lột xác thành mẫu cổ. Bên cạnh ngôi nhà nuôi cổ là một dạng kiến trúc hình tháp cao, toàn bộ nó đều bằng đá ghép lại với nhau, đây là nơi bác nhốt những vong hồn, yêu ma mà lúc trước bác đã bắt được. Bác gọi nó là tháp Quả Ma, dùng để tịnh hóa những yêu khí,oán khí để cho chúng đi đầu thai chuyển kiếp, nhưng nếu vẫn cố chấp thì bác sẽ thôi động trận pháp trên tháp để luyện chúng thành chất bổ cho cổ của bác ăn. Và cuối cùng là ngôi mộ lớn, bên trong là hài cốt của vợ bác. Bác đã nghe Đô Lương nói về việc có thể hồi sinh người chết. Bác cũng có từng tìm hiểu những cấm thuật trong chuyện hồi sinh người chết nhưng quá khó để thỏa mãn điều kiện và cái giá để đổi lấy. Lúc này, bác đang ở gian nhà chính, Nằm trên giường là chú Tư đang mê man vẫn chưa tỉnh giậy, sắc mặt đã ổn hơn trước, nhưng vẫn có chút nhợt nhạt. Bác mở miệng chú rồi đổ ít nước thuốc vào trong, rồi cẩn thận dùng một cây ngân châm châm vào người chú rồi bắt pháp ấn từ từ vào, sau một lúc thì rút ra, từ trong đó trào ra một ít nước như hồ dán. Bác lắc đầu đi ra ngoài, bên ngoài chờ sẵn là vợ chú và ông bà nội,, ông Tường, Bảy Ếch, Tuệ Linh đang chờ. Vợ chú và ông bà hỏi bác:

- Thế nào rồi Cổ, Tư nó có thuyên giảm được phần nào không?

- Chồng em thế nào rồi anh Cổ, bây giờ em với ba mẹ vô thăm được chưa?

Bác lau mồ hôi trên trán rồi nói:

- Lần trước anh đã dùng thuật giữ mạng và kéo dài cho Tư nó, rồi trải qua những lần anh rút bớt oán khí từ con hình nhân yểm vào người. Con hình nhân này là một cách nguyền rủa rất thâm độc, không những gây nguy hiểm cho người dính mà còn ảnh hưởng tới những người xung quanh. Loại nguyền rủa này cần giải không phải một sớm một chiều. Mà bây giờ em với ba mẹ vô thăm nó được rồi, không còn sợ trù khí làm hại nữa đâu

Rồi ông bà nội và vợ chú Tư chạy vào thăm chú. Bác lừng thững đi về phía gian tiếp khách, rót một chén trà đưa cho ông Tường ,Bảy Ếch và Tuệ Linh:

- Thời gian không còn nhiều, trong tuần này tôi phải đi tìm ô nha kỳ nam để cứu thằng Tư

Tuệ Linh gõ ngón tay lên bàn rồi nói:

- Việc tìm ra ô nha kỳ nam e là rất khó, khác nào mò kim đáy bể. Không có manh mối nào thì liệu ông có tìm ra được không?

Bảy Ếch hớp ngụm trà rồi nói lớn:

- Kệ nó. dù có lật tung cả cái Việt Nam này lên thì cũng phải tìm ra, Ếch tôi xưa nay chưa nói ngoa bao giờ. Nhất định phải cứu anh Tư

Bác trầm ngâm rồi nói:

- Bây giờ, anh đang tìm manh mối. Mọi người theo anh, để cho anh xem cái này

Ông Tường cũng lên tiếng:

- Hay để bác thử liên hệ với những người bạn làm trong ngành khảo cổ xem sao. Mấy chuyện này họ rành lắm

Bác lắc đầu:

- Cháu e là không được, vì chuyện lần này có liên quan đến tính mạng của thẳng Tư, chưa kể dù có lấy được thì họ có chịu cho chúng ta lấy ô nha kỳ nam không?

- Chuyện này – Ông Tường thở dài

Bác nói tiếp:

- Mọi người qua nhà bên trái đi, cháu cho xem cái này

Bác dẫn mọi người qua ngôi nhà có 3 tầng, nơi chứa một lượng thư sách, ghi chép và tài liệu của bác. Phía ngoài ngôi nhà 3 tầng này là một cánh cổng, phía trước có hai pho tượng bằng gỗ và đá ghép lại, hai bức tượng là hai hình thù kỳ quái, có phần rùng rợn, bức bên trái thì ko có đầu, bụng lớn như cái trống, trên bụng là khuôn mặt của một người đàn ông dữ tợn, tay cầm một lưỡi rìu lớn, bên dưới là 4 cái chân người, bên phải là một bức tượng có phần quái gở hơn là một tượng của một con rết lớn, nhưng có đầu người, toàn thân mọc mắt và lưỡi, khuôn mặt là một người con gái trên bức tượng ko có chút cảm xúc, nhưng nhìn vào lại cho người ta cảm giác ớn lạnh. Bảy Ếch mới nói với bác:

- Anh để hai bức tượng này, không sợ bị trộn ôm mất sao. Thời buổi bây giờ, trộm cướp đầy ra

Bác dơ tay làm động tác chào với hai bức tượng rồi nói:

- Hai bức tượng này là anh lấy hình thể của hai hộ pháp trong Vu Thuật, người không có đầu, là Bà Nhĩ Đa Luân, khi còn sống, ông ta từng là thủ lĩnh, sau đó vì chống lại xâm lăng từ người Hán mà dùng vu thuật tế đầu làm pháp đẩy lui quân thù. Còn bức tượng hình rết kia là Các Ca Hĩ Quả, khi còn sống, bà ấy là một Vu Sư rất giỏi, nhưng cả bộ tộc gặp phải tai kiếp từ trời cao, bà ấy phải dùng thân thể làm vật hiến, ngôi nguôi trời cao. Còn chuyện có ai đủ bản lĩnh trộm hai bức tượng này không thì anh chưa chắc?Hahaha

Bác cười rồi đến trước hai cánh cửa khép kín, trước khi vào, bác vỗ vào cánh cửa 2 lần rồi chờ đợi, 5 giây sau, hai cánh cửa mở toang ra, bác dẫn mọi người đi vào trong.. Bên trong là những kệ sách và tủ đồ, đi lên tầng thứ 2, bác lấy từ trong tủ ra một cái hộp gỗ điêu khắc tinh xảo. Bác đặt xuống nói:

- Đây là manh mối mà tôi có thể lần ra được.

Bảy Ếch tò mò chạm vào thì thấy bàn tay buốt lạnh như chạm vào băng, rụt tay lại:

- Ui, sao nó lạnh thế này. Như chạm vào băng vậy

Bác mở miệng nói:

- Có lẽ nó làm bằng gỗ cây tích, một loại gỗ hấp thu tính âm rất tốt, có thể bảo quản đồ mà không sợ hư hại. Loại cây này có lẽ đã tuyệt tích rồi

Bác từ từ mở hộp gỗ ra, bên trong là một cái ấn đồng đen, trên là hình rồng thời Lý, bên dưới ấn là một tấm da đã cũ kỹ. Nhẹ nhàng lấy hai món đồ này ra, bác trải tấm da này ra bàn rồi nói:

- Mọi người xem đi

Cả ba người tụm lại xem, bức bản đồ được vẽ từ mực đã ngả màu sậm, trên nó có riêng một con dấu đỏ khắc lên trên, còn có 2 dòng chữ nhưng đã nhòe đi, không thể nhận diện được. Tuệ Linh nói:

- Đây là một tấm bản đồ cổ, nhưng nó có liên quan gì tới ô nha kỳ nam

Ông Tường trầm ngâm nói:

- Cái dấu ấn này, bác đã từng được nhìn thấy mấy lần rồi. Chính xác là ở triển lãm cổ vật, hình như là.. à đúng rồi là dấu ấn của hoàng tộc thời Lý

Bác nói:

- Đúng vậy, cháu nghĩ rằng. Đây là một tấm bản đồ có lên quan đến bí mật. Nhưng cháu dám chắc, thứ mà bản đồ ám chỉ và cất giấu liên quan đến hoàng tộc thời Lý. ĐÂY, - bác cầm lên long ấn rồi phân tích – Loại ấn này chỉ có 2 người được dùng là Hoàng đế và Thái Thượng Hoàng, loại rồng trên ấn là rồng thời Lý,. Chưa hết, những thứ mà chúng ta nhìn thấy có thể là địa điểm nào đó, và bây giờ là Bắc Bộ ngày nay.

Bảy Ếch gãi đầu:

- Bắc Bộ rộng lớn đến vậy, biết chỗ nào mà truy đây anh?

Bác cười,rồi từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, bác nói:

- Anh đã sao chép ra một bản tay. Tất nhiên, anh đã bỏ đi những thứ quan trọng, dù có người phát hiện được thì cũng không có cách mà tìm được những vị trí đã đánh dấu. Và – bác quay lại phía ông Tường rồi nói – Cháu đưa thứ này cho bác, bác giúp cháu tìm hiểu xem đây là nơi nào. Chẳng phải bác có nhiều người quen làm khảo cổ và văn hóa lịch sử sao

Ông Tường cầm lấy, rồi nói:

- À, vậy thì chuyện này cứ để bác lo.

Nói rồi ông Tường cầm lấy bản chép tay rồi đi về. Lúc này chỉ còn lại bác Tuệ Linh và Bảy Ếch. Bác lắc cái cổ rồi nói với Bảy Ếch:

-Bảy Ếch này, lát mày với anh qua nhà anh Mùi. Nhờ ảnh mua giúp mấy thứ đồ cho chuyến đi này,

- Được, sẵn qua nhà ảnh làm chút mồi với rượu luôn. Lâu rồi mấy anh em mình chưa lai rai.

Bác lắc đầu rồi nói với Tuệ Linh:

- Chuyến này chắc lại nhờ cô giúp thêm một lần nữa, hiện nay cửu cổ của tôi đang trong quá trình lột xác, phải hơn 3 tháng nữa thì mới hoàn tất. Mà thời gian thì không cho phép tôi chờ đến khi đó. Tuệ Linh bật cười rồi nói:

- Lần này coi như tôi đền công cho ông về lời hứa khi trước. Thôi, giờ tôi phải về nấu cơm rồi. Mẹ ông dạy tôi thêm mấy món mới nữa.

Bác lắc đầu,:

- Lần đầu tiên tôi thấy một yêu tinh thích nấu ăn đến vậy. Mà cô cẩn thận đừng cho người khác biết cô là xà tinh, chỉ cho ba mẹ tôi biết là đủ rồi..

Tuệ Linh phì cười rồi đi về. Lúc này chỉ còn lại bác đang đứng một mình. Từ trong một cái rương đồ,bác lấy ra một cái mặt nạ, chiếc mặt nạ được vẽ màu của người chuyên hát bội,cầm nó trong tay bác thì thầm:

- Phải luyện chiếc mặt nạ này làm pháp khí, chuẩn bị chắc chắn cho chuyến đi này không xảy ra sai sót mới được.

Nói rồi bác đi xuống lầu rồi đi về ngôi nhà thờ Vu Tổ, mở cửa đi vào. Bác đặt cái mặt nạ xuống rồi trước pho tượng Vu Tổ rồi ngồi xuống. Hai cánh cửa đóng lại từ từ, những chú ngữ lẩm nhẩm vang lên chầm chậm.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.