Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 16

Tiểu thuyết gốc · 1975 chữ

Toàn thân con rối đầy những văn tự kia lại phát sáng, nhưng có vẻ như đang giằng co với nhau, nó lách cách nói:

- Khốn kiếp là vu độc, mày là người nhánh nào,

Bác nhếch mép cười:

- Tây Cương nhỏ thôi

Chợt dưới sàn bắt đầu có thứ gì đó dần hình thành, là một vũng lầy màu xanh lam, từ đó bắt đầu phát ra những khuôn mặt kỳ dị, chúng như hơi nước sôi hiện lên rồi tan biến.Bác nhìn nó rồi cười, sau đó từ trong tay áo,lấy ra những mẫu khô quéo, như lá cây khô ném vào vũng lầy đó. Ngay lập tức chúng dần dần nở ra, thành những con trùng nhỏ như sâu, to bằng đốt tay út, đủ hình loại và hình dạng cũng bắt đầu bò nhanh về phía con rối. Nó cũng không phải dạng vừa khi đã loại khỏi vu độc ra khỏi trên người nó, bắt đầu đưa hai cánh tay lại rồi bắt đầu chắp lại, miệng lách cách đọc chú, từ người nó xuất hiện những mũi nhọn như châm, nhìn bằng mắt thường thì rất khó để phát hiện, sau đó nó đưa cánh tay ra rồi như làm động tác gõ bàn, lập tức các mũi châm phóng về phía những con trùng. Hai bên gần như ngang sức, lũ trùng vừa mới sống lại thì bị mũi châm đâm chết, nhưng bên kia con rối đã không có nhiều mũi châm để dùng nữa rồi. Bác nhìn nó rồi bắt đầu có suy nghĩ:

- Bắt mày về làm bạn với con Hạnh vậy, nó rất thích chơi búp bê

Nhưng con rối không dạng vừa, nó có cả các pháp khí hộ thân, bên ngoài là một tấm giáp, tay có vòng kim khí, mỗi ngón tay nó là những sợi tơ mỏng, đặc biệt trên trán nó là một chấm đỏ, thỉnh thoảng lại rực lên,. Bác nhanh chóng kết thúc, không cho nó cơ hội trổ tài. Bác cắt một đường ở ngón cái rồi chấm lên cây sáo xương, kéo dài,làm cho máu chạy dọc theo sống cây sáo. Sau đó bác đặt tay xuống đất rồi vẽ hai ký tự nhỏ trên đó, Sau đó bác bắt đầu đưa cây sáo lên miệng thổi, hai ký tự trên đất bắt đầu rực lên, rồi loang ra to hơn. Bên kia con rối cũng nhận ra bác muốn kết thúc sớm:

- Tên chó chết, muốn dốc toàn lực à,. Tao chơi tới với mày

Nó bắt đầu rung lên, từ trong người nó, những luồng khí đa sắc bắt đầu tỏa ra,từ người nó xuất hiện một cái vòng tay nhỏ bằng kim khí, kèm theo đó là xuất hiện ba văn tự mà bác nhận ra là Lỗ Ban Xuyên dần dần hiện ra, người nó lách cách các âm thanh đọc chú nhanh hơn. Ba chữ đó cũng bắt đầu rực lên, bác cũng bắt đầu đọc chú nhanh hơn, từ 2 văn tự dưới đất, bắt đầu chuyển động, hai cánh tay to lớn,, đỏ và đen lẫn lộn, ngón tay có vuốt bò lên và bắt đầu thoát ra khỏi hai chữ đó. Cả hai nhìn nhau rồi cùng thi triển pháp thuật về nhau. Cái vòng Lỗ Ban xuyên kia vụt về phía bác, hai cánh tay sau bác cũng vươn ra, vồ lấy. " ĐÙNG..OÀNG" Một tiếng động rung chuyển khiến cho một số vách tường bị thổi bay, những bộ bài vị kia cũng bị thổi bay đi mất. Hai bên pháp thuật va chạm vào nhau, sau một hồi khi khói bụi đã dần dần bớt đi thì bác nhận ra phía đối diện là một lỗ hỏng trống, đồng nghĩa là bác đã thông ải thành công. Bác thở phào rồi tìm kiếm con rối đó, thì nhận ra nó nằm dưới một tảng đất đè lên, bác cầm lấy nó rồi dùng hai lá bùa dán lên thân, sau đó thì nói:

- Nếu mày ở thời kỳ pháp lực cao nhất, thì có lẽ cũng đã khó khăn cho tao nhiều,có thể đánh cho tao bị thương cũng nên. Nhưng đáng tiếc, mày bị giam lại dưới này, không có đủ tu luyện nên thụt lùi. tao sẽ đem mày về, không thể để một bí thuật như mày bị chôn vùi dưới đây được

Bác mới nhận ra, càng lúc các ải càng khó khăn, các tà vật đặt dưới đây, càng lúc càng mạnh dần, chỉ đến ải thứ 4 đã khiến bác phải đồ môi hôi hột khi nhận ra lai lịch của nó. Bác nghĩ:

- Kệ đi, mạng thằng ếch nằm trong tay mình mà

Bước vào ải thứ 5, thì bác nhận ra chỉ là một cỗ quan tài bằng đồng, hoa văn bên ngoài mô tả những trận mạc kinh thiên động địa từ thời phong kiến, bác nhìn cái quan tài rồi hít một hơi thở sâu rồi lui về phía sau. Cái nắp quan tài bỗng rục rịch rồi một bàn tay khô héo, nhọn hoắt đẩy nó lên cao, đùng, cái nắp quan tài rơi xuống đất, để lại một vết hằn sâu, chứng tỏ nó rất nặng, từ từ một thân người gầy và cao ngồi dậy, hắn ta đầu đội mũ trụ, khuôn mặt chỉ còn da bọc xương, hai cái răng nanh lớn lòi ra khỏi miệng, bác lui lại và nhìn hắn, khẽ nói:

- Khỉ thật, là cương thi à

Hắn ta lao ra khỏi cái quan tài rồi nhìn bác, toàn thân bộ giáp phục bao phủ toàn thân,, ánh mắt có vẻ đang dần dần tối đen lại, hắn truyền âm cho bác:

- Ngươi đi đi, ta không muốn đánh nhau. Ngươi đã đến được ải thứ 5 này thì coi như đã là pháp sư cao cường. Nhưng với ta thì khác.Ngươi biết lai lịch của ta chứ?

Bác nhìn hắn rồi lại nhìn lên hoa văn ở quan tài, thì nhớ ra điều gì liền mở to mắt rồi lui lại nói:

- Có phải khi còn sống, ông là Phạm Bỉnh Di, là chủ của tướng Quách Bộc, từng nổi loạn đánh Thăng Long phải không?

- Ngươi cũng am hiểu sử Việt đó, chính xác ta là Phạm Bỉnh Di, khi còn dương thế bị tên hôn quân Lý Cao Tông nghe lời Phạm Du mà bị giết. Nhưng sau khi chết thì được một vị pháp sư là Thường Hạ, dòng dõi pháp sư Tích Hư, dùng thuật cải biến ta thành cương thi. Lúc đó ông ta đưa ta vào một huyệt tụ khí cực mạnh, nằm gần sông Như Nguyệt ( đây là nơi diễn ra trận ác chiến giữa quân Lý và Tống, mạng người nằm lại không dưới 50 vạn ) ta nhờ vào đó mà tu luyện vượt xa lẽ thường, nhưng sau đó khi ta ngủ say thì bị người đem xuống đây, hạ nguyền chú phải ở lại đây canh gác. Còn tên dám hạ nguyền chú thì ta chắc chắn là tên pháp sư Thường Hạ đó,......

Bác nghe vậy thì giật mình:

- Vậy ông hiện giờ đã là ...

- Ngụy Thi Thần, mặc dù ta chỉ có 750 năm tu vi nhưng ta e ngươi không đánh lại ta đâu. Chưa kể ta có các món khí mệnh của mình từ khi còn sống. Chắc ngươi cũng biết cương thi khi hơn trăm năm tuổi sẽ có thể biến háo vạn hình, thần thông chấn kinh cả quỷ thần

Bác nghe vậy thì giật mình, liền suy nghĩ trong đầu:

- Không ngờ lại có một thứ kinh khủng dưới này, phải tìm cách mới được.

Bác nói với ông ta,:

- Nếu nói đánh nhau thì có lẽ tôi không đánh lại ông rồi, nhưng thật sự tôi bắt buộc phải qua, vì mạng của em tôi đang bị giữ lại trên ghế Phán quan, nếu tôi không qua nổi bảy ải thì tôi nào dám có mặt mũi mà gặp gia đình nó chứ

Bỉnh Di nhìn bác rồi thở ra một ngụm thi khí, chỉ với một ngụm thi khí nhỏ đã khiến bác phải nhăn mặt,cả người pháp lực rối loạn, không thể tụ lại được, bác vội lấy lại kiểm soát cơ thể và vô cùng không thể tin được, bác nghĩ thầm trong đầu:" Thật kinh khủng, chỉ với một hơi thở chứa thi khí đã khiến mình phải rối loạn pháp lực, quá mạnh ". Ông ta nhìn bác rồi nói:

- Nếu đỡ được một chiêu của ta thì ta sẽ cho ngươi qua, ta không cố chấp như những tên ở 4 ải trước đâu, ta coi trọng ngươi trọng tình trọng nghĩa như Quách Bộc năm xưa nên mở cho ngươi một đường đi. Nhưng ta nói, nếu không đỡ được thì ngươi phải thành thức ăn cho ta đấy

Bác nghe vậy liền hít một hơi lớn:

- Được rồi, tôi chấp nhận

Bỉnh Di liền đưa tay ra, cánh tay dần dần lớn lên bao phủ cả người bác, thi khí từ đó tuôn ra bao phủ lấy toàn bộ bàn tay ông ta. Những ngón tay co lại tạo thành trảo, các móng vuốt của ông ta bắt đầu đỏ rực lên trông thấy, một chữ Thi hiện rõ trong lòng bàn tay của ông ta, Bỉnh Di nhìn bác nói:

- Chuẩn bị đỡ đi phàm nhân kia

Bác hít một hơi thở lớn rồi ngồi xuống hai tay bắt ấn đan vào nhau rồi bắt đầu niệm chú, dần dần những luồng sương đen và đỏ bắt đầu tuôn ra bao phủ lấy bác. Chúng dần dần hình thành một hình dáng kỳ lạ, là hai người một nam một nữ lưng áp sát vào nhau, đôi mắt hai người một đen đỏ chồng chéo, bốn cánh tay vươn ra và bắt đầu xòe ra các món đồ, nữ cầm một đóa hoa nở tung, còn nam là một lưỡi hái trên tay. ông ta nhìn bác tấm tắc khen:

- Đây là pháp tướng, là vượt trên pháp thân. Xem ra ngươi không phải dạng tầm thường

Nhưng khi pháp tướng của bác hiện rõ hình thù thì ông ta ngạc nhiên rồi bắt đầu sợ hãi:

- hHông thể nào là pháp tướng Vu Tổ, ngươi ngươi thuộc nhánh Vu thuật nào

Bác chỉ đáp,:

- Tôi chỉ thuộc một nhánh nhỏ là Tây Cương, ít người biết đến

Bỉnh Di nhìn bác rồi nói:

- Thảo nào, vậy thì ta sẽ rút lại điều kiện, nếu ngươi thua thì có thể đi, ta không ăn ngươi

Bác nghe vậy liền hơi kỳ quái nhưng không nói gì. Bỉnh Di nhìn bác rồi từ từ hạ mạnh trảo của mình xuống, bác nhìn lên thì quả thật thi trảo của ông ta như một bầu trời nhỏ, bao phủ là trùng trùng điệp điệp thi khí, ở giữa là chữ thi to tướng, những khuôn mặt đầy đủ cảm xúc hiện ra, tất cả bao trùm lấy bác. Bác nhìn thấy thì hơi giật mình rồi hít một hơi thật sâu rồi, rồi từ từ thi triển pháp thuật của mình, một cái miệng há rộng, bên trong là một con mắt lớn đang dần dần hiện ra,và áp sát vào cái trảo kia, hai bên ma sát, đụng chạm vào nhau, những âm thanh điếc tai, đinh óc vang ra. Bác thì ở bên trong pháp tướng, miệng bắt đầu trào máu, hai chân bắt đầu khuỵu xuống vì sức nặng. Pháp thuật của bác đang dần dần bị đè xuống mà không thể nuốt hết được thi khí, bác gầm lên một tiếng nhưng vẫn bị thi trảo đè xuống. Bỉnh Di nhìn bác và nói:

- Kết thúc rồi.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.