Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 22

Tiểu thuyết gốc · 2183 chữ

Bác lao về phía thần giữ của, một tay cầm lá bùa đưa về hướng của ả, thần giữ của cũng không vừa, ả ta từ trong người lấy ra một cái vòng ngọc đánh vào tấm bùa, lập tức lá bùa của bác bị bốc cháy rồi rơi xuống đất. Bác lui lại nhìn ả ta :

- Mày đã có mấy trăm năm tu luyện , đạo hạnh không vừa đâu

Ả ta ,vuốt mái tóc rồi nói:

- Ta cả đời không sát sinh, khi chết vẫn là nguyên âm. Ta cũng sắp thành dạ thần rồi đấy

Nói rồi ả ta ngồi xuống, hai tay chống lên cao rồi bắt đầu lẩm nhẩm đọc chú . từng đợt sợi dây xích dài tụ lại từ quỷ khí , lao về phía bác. Bác lui lại pháp đàn rồi kết ấn , đặt xuống , mắt trừng lên , miệng trầm :

- Hồn

Rồi tay kia bắt đầu kia bắt đầu kết ấn pháp, từ lòng bàn tay xuất hiện một loại chất lỏng xanh đen, bác cầm lấy rồi tung nó về phía trước , dùng ngón tay vẽ lên không trung thành vu ngữ, rồi từ trong người lấy ra một cuộn chỉ đỏ, quần vào ngón trỏ, bác đưa lên rồi lẩm nhẩm đọc di chú. Từ từ một lớp màn xanh đen xuất hiện, chặn lại các sợi quỷ xích . Bác chích máu ở ngón tay chấm lên hai cây trụ rồi vẽ những văn tự lớn bằng máu trên đó. Bác cười lạnh :

- Tao cho mày biết thế nào là lễ độ

Hai tay bác dang ra, rồi vùng lại chắp lại chĩa về phía trước, giọng trầm định :

- Vu Cương giới . Mở

Hai cây cọc tre rung lên rồi từng văn tự trên nó bắt đầu rực lên , từ từ một loại kết giới hiện ra , trên kết giới là hình một cánh cổng cổ xưa đầy ma mi , từng đợt vu ngữ và độc trùng dịch chuyển liên hồi trên đó . Bác lại dang hai tay ra xa, cánh cổng đó bắt đầu dịch động rồi hé ra một khe nhỏ , từ trong đó bắt đầu tỏa ra các luồng khí tức tà dị , bác đặt ấn lên miệng rồi bắt đầu hả miệng ra , hút lấy những luồng khí đó , thần giữ của nhìn thấy thì hơi tái mặt lại :

- Mày mày không phải đạo sĩ, cũng không phải là hòa thượng, sao ngươi mở được dị giới?

Bác hút xong luồng khí đó rồi quay mặt lại , cười lớn :

- Tao thuộc trường phái Vu Thuật nên không phải hai trường phái như mày đã nói.

Bác từ từ đưa tay vào trong dị giới vừa mới mở được, bác nhăn mặt lại vì đau đớn, cánh tay bác như đang nhúng vào axit thì phải. Bác kết ấn đặt lên tay rồi từ từ chặn lại ,không cho dị khí xâm nhập vào thân xác, tránh làm hại về sau. Thần giữ của nhận thấy, đây là cơ hội của mình. Ả ta dùng tay bắt đầu đưa vào nhau rồi phun ra một vật tròn nhưng khuyết như mặt trăng, bác nhìn thấy thì nghiêm đôi mắt lại :

- Là thần thông của ả đây sao?

Thần giữ của là một phương thức mà người xưa tạo ra để canh gác của cải của mình, đầu tiên họ chọn một bé gái nguyên âm, rồi chọn một khu đất để dấu của rồi xây trên đó một ngôi nhà và cất châu báu vào đó. Đầu tiên là cho đứa bé ở trong ngôi nhà đó, cho nó hưởng thụ sự vinh hoa của vật chất, làm nó chìm trong sung sướng khi là người có tiền. Rồi khi nhận thấy thời cơ chín muội, họ sẽ cho trộm lấy dần của cải trong ngôi nhà đó, tạo ra sự bi phẫn của nó. Rồi cái kết là pháp sư sẽ đốt ngôi nhà đó, thiêu sống đứa bé trong đó, khi đó họ sẽ lấy tro rắc lên châu báu rồi đem chôn. Đây là phương thức mà bị coi là mất nhân đạo và bị các pháp sư chân chính khinh thường. Thần giữ của bắt đầu dùng tay vỗ mạnh vào vật tròn đó, vật đó lao về phía bác, xé vụn không gian trên đường nó đi. Khi càng tới gần thì bác đưa tay ra khỏi dị giới, trên tay bác là một loại chất lỏng đặc, trôi nổi như làn sương. Bác tung làn chất sương lỏng đó về phía vật tròn rồi dùng tay kéo nó về lại trong dị giới. Thần giữ của nhận thấy bất ổn liền phun ra một ngụm quỷ huyết rồi định dùng đó làm vật dẫn kéo lại vật trấn mệnh của mình. Cả hai bắt đầu dằn co rồi, cả hai đều đánh cược vào lần này. Chợt thần giữ của hét lên :

- Ra tay được rồi đó

Chợt từ trong không trung hiện ra một đoàn gồm 6 người, ăn bận đồ đen của bần nông, hướng thẳng về bác. Bác nhìn thấy cười khinh bỉ :

- Thật hèn hạ.

Một người mặc đồ đen lấy ra một cái ấn nhỏ bằng đồng ,hạ mạnh vào người bác . Đồng thời 5 người kia lấy ra cây côn đồng thời đâm mạnh vào người bác . Bị tập kích bất ngờ , bác bị đánh văng về phía cánh cổng, do lực hút mà bác bị hút vào trong, và vật trấn mệnh của thần giữ của cũng bị hút vào bên trong. Ả ta phun ra quỷ huyết, khuỵu xuống, có lẽ đã bị trọng thương nặng, ả ta nhìn về phía đoàn người đó, gắt gỏng :

- Các ngươi cố ý đúng không ?

Người cầm ấn trong tay nói :

- Ta chỉ làm đúng như những gì ngươi và ta thỏa thuận thôi

Cả hai bên đứng nhìn về phía cánh cổng đó, nó đang dần dần bị thu hẹp lại rồi có lẽ chỉ trong chưa đầy một phút nữa nó sẽ đóng lại. Trên mặt đất, trận chiến giữa hai bên vô cùng ác liệt, đã có người bị oán vong làm bị thương, oán khí và quỷ khí của chúng nhập thể làm họ mất khả năng chiến đấu, rơi vào mê man. Tuệ Linh vung trảo xé nát một đám này thì lại có một đám khác lao đến, chúng gần như bất diệt, Tuệ Linh cắn răng định hiện nguyên hình để dùng thân cuộn lại bảo vệ cho đám người nhưng cô nhìn về phía Bình đang cầm súng bắn về phía đám oán vong . Tâm trí cô dằn co, nhưng sau khi suy nghĩ thì cô định hóa hình thì một tiếng hét lớn vang ra :

- Đại ca cóc đến, tất cả chúng bay chết hết rồi.

Lúc sau Bảy Ếch chạy nhanh về phía khu trại , trên tay là một con cóc trắng muốt, chỉ có ba chân, có hai đường ánh kim chạy dọc theo thân, môi nó có một cái vòng nhỏ dính vào như sỏ khuyên. Bảy Ếch thả nó xuống đất rồi nói :

- Đấy đến nơi rồi, anh mau ra tay đi. Coi họ bị đám ma quỷ này hại sắp chết đến nơi rồi.

Thiềm thừ gật gù rồi nhìn về phía Bảy Ếch , bên tai Bảy Ếch lại có tiếng nói ngọng :

- Đi sát theo ta,

Nói rồi nó nhảy nhanh về phía khu trại , người thường chỉ nhìn thấy một đám sương mù trắng toát như mưa tuyết đang dịch chuyển về phía họ. Thiềm thừ há miệng rồi cái lưỡi của nó đưa ra bắt dính một đám oán vong rồi nuốt vào người , thiềm thừ bắt đầu lao vào giữa đám oán vong , nó không bắt từng đợt mà há miệng ra rồi hút mạnh vào miệng, cái bụng nó phình to ra rồi xẹp xuống .Chợt nó nhìn Bảy Ếch :

- Châm cho thiềm thừ điếu thuốc, rồi ta lại ra tay tiếp

Bảy Ếch vội chạy lại châm cho nó điếu thuốc rồi từ trong ba lo lấy ra một cái chén nhỏ, đổ ít nước vào rồi đặt trước thiềm thừ. Nó gật gù rồi phì phèo điếu thuốc, mặt có vẻ tâm đắc , đám oán vong gào lên giận dữ nhìn thiềm thừ, chúng định lao lên nhưng sợ bị ăn mất, cứ thập thò thập thụt, không dám vào. Làm xong hơi thuốc, thiềm thừ lại chúi mặt vô chén nước, rồi dùng hai chân lau đi nước trên mặt. Nó từ từ há miệng ra, từ trong miệng một đàm trùng nhỏ như sâu cải bắt đầu bò ra khỏi đó, Bảy Ếch trố mắt nhìn nó .

- Anh Cóc cũng biết dùng chiêu này à?

- Sao lại không ,bây giờ thiềm thừ đã là mẫu cổ. Có thể thông linh truyền âm, dùng được một số pháp thuật của chủ nhân. Ngươi thấy ta có lợi hại không?

Đám oán vong bị đám trùng nhỏ gặm và cắn nuốt như sâu ăn lá ,chúng sợ hãi rồi bắt đầu bỏ chạy tán loạn. nhận thấy kẻ địch đã vỡ trận, Tuệ Linh cũng thở ra một hơi, đã tránh được mối lo. Cô không dám dùng yêu thuật của mình, sợ Bình phát hiện cô là yêu tinh thì khi đó ……. Lúc này dưới lòng đất , khi hai bên đang đứng nhìn cánh cổng kia đang kép lại , người mặc đồ đen nói :

- Hắn dám mở dị giới, bị đưa vào trong thì kết cục đã kết định rồi .

Thần giữ của bắt đầu ngồi xuống, điều hòa khí tức sau trận chiến. Nhưng khi cả hai bên không để ý thì một luồng khí từ trong cánh cổng bay ra nắm lấy một tên cầm côn rồi kéo vào , rồi lại có bốn luồng dị khí bay ra nắm lấy đám người kéo vào trong. Người cầm ấn và thần giữ của tái mặt khi nhìn thấy cảnh đó :

- Không thể nào, sao lại có chuyện như vậy được?

Một bàn tay dính đầy máu tươi nắm láy cánh cổng rồi đẩy ra, một người trong đó bắt đầu chui ra, là bác nhưng toàn thân bác giống như bị ăn mòn, một số chỗ trên người đã bị ăn mòn, giống như một tờ giấy bị bắt lửa, lộ ra bên trong cơ thể bác. Khuôn mặt bác cũng bị vỡ đi một số mảnh trên mặt. Toàn thân bác bây giờ như một bức tượng gốm bị sứt mẻ. Bác nhìn bọn chúng rồi khều khào kêu :

- Chúng mày chọc giận tao rồi đó biết không?

Bác lao ra, một tay cầm lấy một vật như móc câu, vung lên hướng thẳng về phía họ . Đây là một thứ mà bác có được khi bị rơi vào trong dị giới, nó là một món đồ khá kỳ lạ . Đầu của nó là một hình móc câu , nối với nó là một sợi dây xích khá dài . Bác vung lên rồi từ trong người đẩy ra một đám sương mù, hướng thẳng về phía hai người kia. Người mặc đồ đen tung ấn lên, định đối chọi lấy với cái móc câu nhưng bị nó kéo giật về phía bác, đôi mắt bác lúc này đã tràn đầy sự căm giận :

- Đồ tốt , đồ tốt. Coi như đây là phần chuộc lỗi của ngươi. Thành Hoàng Gia, mau cút đi cho tao

Thành Hoàng bỏ khăn che mặt ra ,nhìn bác :

- Ta sẽ tâu chuyện này lên bề trên để trị tội ngươi .

Bác cười khẩy :

- Tao không sợ đâu. Nếu ngươi có gan thì thử đi, rồi xem lúc đó tao sẽ nuốt chửng mày như thế nào.

Bác rút từ trong túi ra một tấm bùa rồi quăng nó về phía thần giữ của, ả ta dù đã bị thương nhưng vẫn cố chống lại Ả há miệng, thổi ra một cái đầu lâu xám ngắt, nhưng nó nhanh chóng bị lá bùa đánh vỡ, văng thẳng vào người ả. Một tiếng hét dài thảm thiết vang lên, ả bị đánh văng ra đất, đồng thời bác ném lưỡi câu về phía ả, lưỡi móc câu móc vào người ả rồi thu lại về phía bác. Bác cầm lấy ả ta rồi nhìn về phía Thành Hoàng, ông ta nói :

- Ả này đã sắp thành dạ thần rồi, vậy mà ngươi cũng dám giết sao?

Bác liếm mép :

- Là ăn chứ không phải giết

Trên cái tường, ánh đèn leo lắt từ lửa cháy, hằn lằn lên thấy rõ một người cầm lấy một thân người rồi cho vào miệng từ từ nuốt vào người. Bác chùi mép rồi nói :

- Đi đi, đi mà tâu chuyện này lên bề trên của ngươi đi.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.