Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 33

Tiểu thuyết gốc · 2395 chữ

Về phía người con Huy, thuyền anh ta vừa cập bến vừa mới bước xuống thì một vật cứng đập vào người, anh ta lăn ra bất tỉnh, lúc ấy một đám người xuất hiện là đám người Thái hôm trước đi theo người đàn ông trọc đầu là tám người đàn ông to lớn, hung dữ, một người nói :

- Sư phụ, đúng là cái thuyền này. Chính mắt con thấy chúng lên tàu này rồi đi vào đêm qua.

Người đàn ông kia trầm ngâm rồi nói :

- Để lại tiền coi như đền cho anh ta. Đi thôi.

Bọn hắn lấy ra một bọc tiền trong ni lông rồi nhét vào trong người anh thanh niên rồi chúng lên thuyền, nhưng không hễ biết rằng chúng đang đi vào buổi sáng. Thuyền vẫn chạy, nhưng chợt tên đàn ông nói :

- Khốn nạn, khoang thuyền bị hỏng rồi. Bây giờ phải làm sao đây?

- Cho chạy hết tốc độ đi.

Nhưng đường chúng đi lại là một hướng khác, vẫn sẽ đi tới đảo nhưng sẽ là đường vô cùng nguy hiểm. Sau một hồi chật vật thì chúng cũng nhìn thấy hòn đào đó nhưng không có mái vòm đá mà là một bãi đá " ĐÙNG " con thuyền bị nổ tung do máy bị hỏng, và bọn người kia văng ra khỏi thuyền, chúng cố gắng bơi vào bờ, nhưng bỗng một tên hét lớn đầy đau đớn, những tên khác quay lại thì thấy hắn ta đang bị một con cá lớn nuốt vào người. Bọn chúng vô cùng hoảng sợ, mạnh ai nấy bơi nhanh vào bờ. " A A A" lại một tên nữa bị con cá kia ăn mất. Khi lên tới trên bờ thì chỉ còn lại sáu người, người đầu trọc nhìn lên đảo rồi trầm ngâm lại :

- Sao ta thấy bất an quá vậy.

Đúng là vậy, hòn đảo này âm dương nghịch đảo, ngày là đêm, mà đêm là ngày, thật giả lẫn lộn, chúng đã đi vào sai cách và những điều khủng khiếp đang chờ đón chúng.

Bấy giờ cả nhóm của bác mới bắt đầu di chuyển đi sâu vào cái thôn kia, nhà cửa trong thôn đều rất thô sơ nhìn đã cũ, nhưng vào trong thì chẳng có lấy một bóng người, đồ đạc đã cũ nhưng không có một hạt bụi nào, quá ư sạch sẽ. Cả nhóm đành ở lại tạm một ngôi nhà , khi đêm xuống khi cả nhóm đang ăn ít lương khô thì chợt có một người đi ra nhìn thấy cả nhóm thì hỏi :

- Mấy người từ đâu mà đến đấy?

Ông Tường liền nói :

- Thưa ông anh, chả là thuyền của chúng tôi bị đắm, tôi với mấy đứa cháu dạt vào đây. Muốn xin ở lại qua đêm nay, khi nào có thuyền qua lại thì chúng tôi đi ngay.

Người đàn ông đó nhìn rồi nói :

- Vậy thì cứ ở đi.

Bác ra dấu gật đầu với ông Tường rồi cả nhóm đi theo người đàn ông này, cả thôn này chỉ hơn chục hộ, gần ba mười người có già, có trẻ. Vào tới sân nhà người này, bác mới để ý người vợ đang rửa rau trước cái giếng, khi về tới phòng thì bác mới nói với ba người kia :

- Có lẽ chúng ta không nên ở đây lâu.

Ông Tường cũng nói :

- Đúng vậy, bác cũng bắt đầu thấy nghi ngờ thôn này có gì đó không bình thường.

Bảy Ếch nói :

- Sao, có chuyên gì vậy. Không lẽ những người này đều là yêu ma hết sao?

Tuệ Linh nói:

- Không phải vậy ,mà là có cảm giác không bình thường.

Ông Tường nói :

- Nếu để ý thì trang phục của họ rất giống với người thời phong kiến, thứ hai là ánh mắt của họ vô hồn và gần như không chú ý tới chúng ta

Bác nói :

- Muốn biết sao không?. Mày lại đây anh chỉ cho xem.

Bảy Ếch nhìn theo bác chỉ thì thấy bên ngoài những người này đang vác cuốc, bộ dạng đi làm đồng, nhưng nhìn kỹ thì chẳng thấy gì khác biệt :

- Họ có gì đâu mà lạ anh?

Tuệ Linh nói:

- Thế anh không để ý họ lặp đi lặp lại một hành động à?

Nghe tới đây thì Bảy Ếch giật mình rồi nhìn qua cửa sổ. Đúng thật đoàn người đó cứ lặp đi lặp lại một hành động, người rửa rau xong thì đi vào nhà rồi lại đem ra rửa tiếp. Tất cả cứ lặp đi lặp lại không dứt, bác nhìn thấy nhưng nói :

- Có lẽ đây là gọi là tàn niệm, người đã chết, linh hồn đã đi đầu thai. Nhưng tàn niệm vẫn còn sót lại, vẫn còn có thể hiện hình, hành động như người thật.

Tuệ Linh cũng gật đầu :

- Vì tàn niệm chỉ lưu lại chút hình ảnh và ký ức trước khi chết nên họ chỉ mãi lặp đi lặp lại một hành động đó.

Bác thở dài rồi nói :

- Ngày mai chúng ta rời khỏi đây đi

Lúc này, bọn người Thái đang chạy chật vật khi bị bốn con cương thi, người chúng mặc giáp phục đuổi đánh, Người chúng cứng như kim loại, súng đạn bắn vô dụng, mà pháp thuật của người đàn ông đầu trọc lại chỉ có thế đánh chúng bị thương, những lỗ thủng trên người cương thì sau đó lại nhanh chóng liền lại, quá quái dị, bọn chúng nhìn thấy một cái cửa hang rồi lao vào đó. Bọn cương thi nhìn thấy thì dừng lại rồi đi về, bọn người Thái thở hổn hển vì mệt, nhưng một tên bỗng hét lên đau đớn rồi gục xuống chết, thân xác hắn dần dần bị hút khô thành cái xác khô, người đàn ông đầu trọc lấy ra một sợi chuỗi ném về phía đó, một tiếng nổ và lóe lên ánh sáng hiện ra một đám đỉa, con nào con nấy to như cổ tay đang hút lấy xác người kia. Cả bọn rút súng ra và nã vào đó, nhưng khi ánh lửa từ nòng lóe lên thì chúng mới phát hiện khắp hang này đều là đỉa. Quá hoảng sợ chúng bắt đầu tháo chạy ra khỏi hang, nhưng khi chúng vừa chạy khỏi hang thì một tên bỗng dừng lại, mắt không thể tin được, những tên khác cũng nhìn hắn đầy sợ hãi, khi một con khỉ mặt người dùng tay đâm xuyên qua người hắn, nắm lấy quả tim đang đập. Tên pháp sư đầu trọc liền kết ấn, quăng một lá bùa về con khỉ, con khỉ dính phải lá bùa lập tức bốc cháy rơi xuống đất và dẫy dụa chết trong đau đớn. Pháp sư Thái Lan thở dốc nói :

- Pháp thuật của mình đang bị nơi quỷ quái này áp chế, đến một con tà vật nhỏ bé như thế kia mà cũng không phát hiện ra được? Hòn đảo này là nơi quỷ quái gì thế này?

Tên bên cạnh nói :

- Có khi nào do chúng ta đi vào buổi sáng nên vậy không sư phụ.

Người này nghe thì cũng hơi gật gù rồi nói :

- Bây giờ, tụi mày đi theo tao. Phải cẩn thận hơn nữa, mỗi đứa cầm lấy một lá bùa rồi phòng thân.

Về phía nhóm bác thì đã bắt đầu rời khỏi cái thôn đó rồi hướng về các kiến trúc hướng trung tâm, nhưng khi đi về gần thì một cảnh tượng hiện ra trong mắt mọi người. Là một cánh rừng chết, cây cối trơ trụi, đất thì một màu đen, lại có sương mờ nhạt bao phủ lấy. Bác nhìn rồi chau mày :

- Không nên đi qua khu rừng này, rừng này đã chết, mộc tử thì ứng hạn, đất đen thì có điềm, ố thổ thì là hung, Nên tìm đường vòng mà đi.

Ba người kia cũng đồng ý nhưng chợt một tiếng cười man rợ vang lên sau lưng mọi người, bác quay lại nhìn thì thấy là đám yêu ma hôm trước ở trên hồ nước, tên quỷ hồn cầm đầu nhìn cả nhóm rồi cười khằng khặc :

- Tụi mày cũng khá đó, thoát được cả hỏa ngục. Nhưng vẫn phải làm mồi cho tụi tao thôi. hà hà

Bác nhận ra đã bị bao vây, và chẩng con đường nào để chạy, bác nói :

- Tuệ Linh , cô và tôi mở đường máu rồi hai người đi sau yểm trợ, sau khi mở ra đường máu thì tôi sẽ bọc hậu cho mọi người chạy thoát

Nói rồi bác lao lên, một tay kết ấn Mật Trấn, một chữ "Vạn" đỏ hiện trong lòng bàn tay của bác, một cú vỗ xuống một tên quỷ hồn đang đứng gần làm nó rú lên rồi bị đập thành một đám tinh phách bay đi. Bác hét lớn :

- Diệt

Lần này là một lá phù chứa nghiệp hỏa bay ra, bác chỉ vào nó rồi đọc chú, lập tức một đám lửa đen lao xuống dính vào đám yêu ma kia, nhưng một bàn tay đầy quỷ khí tóm lấy rồi cố bóp chặt lấy đám nghiệp hỏa đó. Là tên quỷ hồn đầu đàn, bác nhìn hắn rồi hơi chùn lại vì nhận ra hắn ta không phải tầm thường như những tên kia. Tuệ Linh cũng lấy ra cụ khí Cham đưa lên rồi vô số đầu rắn lao ra cắn nuốt đám yêu ma, còn ông Tường và Bảy Ếch thì vừa lui vừa dùng vũ khí bôi chất lỏng mà bác đưa cho khi trước. Ông Tường vung lên con dao làm rơi nửa thân người của một con quỷ đang lao đến, Bảy Ếch cũng không vừa, anh ta đang cố một mình dùng lưỡi mác đâm xuyên qua ba con rồi chặt nó ra, càng đánh càng hăng máu :

- Tưởng là quỷ thì ông sợ mày chắc, chết hết đi

Thiềm Thừ thì lại càng hăng máu, nó nhìn thấy đám quỷ hồn thì sáng rực cả mắt, nó liếm mép rồi nhảy bồ vào chúng, Thiềm Thừ phun ra một đám khí độc rồi từ từ phun ra một đám trùng nhỏ rồi hung hăng lao đén. Tên quỷ hồn kia nhìn bác rồi lao đến, trong tay hắn là một cái cọc nhọn, ánh lên vẻ hung dữ. Bác nhận ra đấy là cọc diệt hồn chỉ có quỷ lâu năm mới luyện ra được thì vội lấy ra ấn đồng của mình ra rồi chặn lại, Một âm thanh khô khốc vang lên, bác trở tay dùng một pháp ấn nện thằng vào người hắn, nhưng bị hắn dùng quỷ khí chặn lại, bác há miệng phun ra một hơi thở về phía hắn ta, nhưng tên này quá ranh mãnh kịp bay về hướng khác, hơi thở trúng vào một đám tà vật thì ngay lập tức chúng bị ăn mòn lăn ra dẫy dụa. Bác lao về hướng đó định mở ra đường máu thì bị cọc diệt hồn lao đến chặn đường bác tên đó tung một quỷ trảo về phía Bảy Ếch làm anh ta văng sâu vào khu rừng độc kia, bác chỉ nhìn thấy miệng Bảy Ếch túa ra máu, bác nhìn tên này rồi gầm lên dữ tợn :

- Mày đi quá giới hạn của tao rồi đấy.

Hắn nhìn bác cười khinh bỉ :

- Thế thì đã làm sao?. Mày định làm gì tao?

Bác lấy ra hai cây châm châm vào cánh tay, máu bắt đầu chảy ra, bác dùng máu bôi lên một tờ giấy dùng vẽ phù, hai đường chú bằng máu được bác vẽ xong. Bác cầm nó tung lên trời rồi lẩm nhẩm đọc chú, lá phù như ngọn cờ trong gió. Bác hét lớn rồi kết cấm chỉ chĩa vào nó, tấm phù lập tức nổ tung thành những mảnh tro tàn, cả người bác xuất hiện những sợi sương mù đen đỏ, chúng dần tụ hình thành một cái miệng lớn, và có những cái xúc tu vươn dài ra. Đôi mắt bác đỏ hoe, hai tay bác đưa ra rồi bắt chéo lại sau đó từ từ tung ra trước. Ngay lập tức những sợi súc tu túm lấy đám yêu ma rồi ném nó vào cái miệng bao phủ người bác. Những tên nào bị dính tro của cấm vu thực phù thì đều bị nhắm đến. Chúng rơi vào miệng thì bị nhai ngấu nghiến, đến tinh phách cũng bị nuốt sạch. Tên quỷ đầu đàn mới ý thức được sự viêc nghiêm trọng, hắn cho đám yêu ma rút lui để bảo tồn số lượng :

- Rút thôi , tên này bị điên mất rồi.

Chúng nhanh chóng tháo chạy, tránh dây dưa với bác. Bác cũng thu lại phép nhưng khuôn mặt vặn vẹo, đau đớn, ông Tường nhìn bác, định tơi dìu thì bác nói :

- Đừng có chạm vào người cháu, đừng có tới gần

Tuệ Linh cũng ý thức bác đang bị mất kiểm soát, từng đợt gân nổi lên mặt nhu giun rất đáng sợ. Bác chỉ nói :

- Mau đi vào tìm thằng Ếch ,nó bị trúng đòn nặng vậy mà.

Rồi bác cố đi từng bước rồi nhanh dần vào cái đám sương mù kia. Hai người kia cũng bắt đầu đi theo, những tiếng gọi và cà đèn pin được dùng để làm tin hiệu cho Bảy Ếch nhưng không thấy tiếng ai trả lời :

- Ếch ơi, mày ở đâu. Lên tiếng đi Ếch ơi.

- Cháu có nghe bác không, dùng súng bắn chỉ thiên hoặc làm gì phát ra tiếng động đi Ếch

- Anh còn sống thì mau lên tiếng đi

Chợt bác nhìn thấy một người đang nằm dưới gốc cây thì chạy ngay tới, đúng là Ếch anh ta đã bị đánh bất tỉnh, miệng thổ huyết, bác vội cởi áo anh ta ra thì thấy một bàn tay in lên đó.

Bác gầm lên :

- EM TAO MÀ CHẾT THÌ TAO GIẾT SẠCH CẢ ĐẢO CHÚNG MÀY.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.