Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 64

Tiểu thuyết gốc · 1558 chữ

Bác cầm lấy một lá bùa rồi ném nó về trước sau đó bác lấy một lọ thuốc rải nó dưới nền đất rồi dùng máu nhỏ vào đó. Vũng thuốc bỗng chốc thấm vào đất rồi tan biến, lá bùa rơi xuống đất thì ngay lập tức tan ra. Bác thu lại hải nhãn châu rồi chạy đi, đám nhện nhìn thấy thì vội đuổi theo bác. Mụ nhện hét lớn:

- Tất cả dừng lại cho mẹ.

Nhưng đám nhện ham mồi không nghe, chúng bò qua chỗ vũng thuốc thì ngay lập tức cả người cứng đỡ rồi nằm bệch xuống, ngay sau đó chúng từ từ tan thành một vũng máu đen, thấy vậy những con khác cũng không dám đuổi theo nữa. Mụ nhện nhìn theo bóng bác rồi nói:

- Mày giết nhiều con cháu tao như vậy thì tao nhất định giết mày.

Bác chạy đi được một quãng thì quay lại không nhìn thấy đám nhện đó đuổi theo, bác giảm tốc độ lại rồi nói thầm:

- Thương bệnh của mình đang dần có chuyển biến xấu, nên giờ chỉ dùng được mấy pháp thuật thấp, nếu không đã làm thịt được con nhện đó, không để lại hậu hoạn về sau

Phía trước bỗng có tiếng nói:

- Là anh Cổ phải không?

Ánh đèn pin chiếu tới chỗ bác làm bác đưa tay lên che mắt, bác nói:

- Ừ anh đây.

Bảy Ếch vui mừng chạy tới:

- Anh không sao là tốt, mà đám nhện đó sao rồi anh?

- Chúng không đuổi theo nữa đâu.

Cả nhóm lại bắt đầu đi dọc theo hang động, chợt phía trước có ánh sáng, ai nấy mừng rỡ vì nghĩ rằng đã lên mặt đất. Ra khỏi cửa hang thì mọi người nhìn thấy khung cảnh quả thật như y đúc mặt đất, Bảy Ếch giang đôi tay lên:

- Cuối cùng cũng thoát, ôi, khụ khụ.

Bác hít một vài hơi thở rồi nói:

- Không đúng, sao nơi này âm khí lại thịnh như vậy chứ?

Cô Nhi nhìn lên bầu trời thì nói lớn,:

- Sao sao bầu trời lại khác thế này?

Ba người kia nhìn lên trời thì thấy một màu xám xịt và có từng làn sương bay chầm chậm, Bảy Ếch cầm lấy khẩu súng rồi thử bắn lên nó," đoàng" tiếng súng nổ chát chúa, và một tiếng va chạm đạn và vách đá vang lên, viên đạn làm một lỗ hổng giữa đám sương lộ ra một màu quen thuộc. Cô Nhi nói thất thanh:

- Không phải chứ, chúng ta vẫn còn ở dưới lòng đất

Bác suy tư một hồi rồi quay người lấy trong túi mấy lá bùa rồi nói ba người kia đeo vào người tránh cho âm khí nhập thể làm hại. Bác nói tiếp:

- Cứ đi đi rồi tính tiếp.

Chợt Bảy Ếch nói:

- Có ai nghe thấy tiếng của người đang gọi không?

Bác cau mày rồi lắng tai nghe, hai người kia cũng lắng tai nghe thử thì nghe có tiếng gọi thật. Bác nói:

- Tất cả chú ý, tôi đi trước, ba người theo sau, có gì thì cũng đừng lên tiếng.

Ba người kia gật đầu vì đều hiểu rằng ở dưới lòng đất này sao có người nào lên tiếng gọi được, không quỷ cũng là yêu, cẩn thận vẫn hơn. Theo tiếng gọi đó cả nhóm tới một dòng sông, nhìn sang bờ bên kia cũng hơn 1km, tiếng gọi xuất phát từ giữa sông, cả nhóm đưa mắt nhìn ra thì thấy một ông lão đang chèo giữa sông:

- Mấy cô mấy cậu định qua sông sao, ơi, mấy cô cậu ơi?

Tất cả đều bất ngờ và lấy làm lạ sao có người xuất hiện ở dưới đây. Khi thuyền ông ta cập bên thì ông ấy lên tới bờ rồi nói:

- Định đi qua sông thì mỗi người một sợi tóc làm lộ phí qua sông.

Bác nhìn ông ta dưới pháp nhãn thì rõ ràng là một con người nhưng có điều làm bác nghi ngờ:

- Tại sao ông lại xuống dưới này

Vừa nói xong thì dưới sông một trận sóng dữ ào ào, từ lòng sông một con quái thú rẽ sóng xuất hiện, nó mào đỏ, thân dài như rắn, có bốn chân và rất lớn, có hai kỳ như cá kéo dài từ đầu tới lưng, ông lão nói:

- Đừng đừng, họ có ý xấu gì đâu con.

Con quái thú đó lên tới bờ rồi nhìn sang bốn người kia:

- Có đi thì đi lẹ lên, hỏi gì mà hỏi, tin ông nhai tụi mày không? Cha cứ để con nói chuyện với bọn này.

Bốn người tất cả đều không hiểu rốt cục có chuyện gì đang xảy ra, thấy ai nấy đều nghệch mặt ra, ông lão dường như hiểu thì liền lên tiếng ;

- À, già quên nói. Không nói mấy cô cậu lại nghĩ tôi thông đồng với nó định ăn bốn người cô cậu chứ gì. Tôi là người sống ở trên mặt đất, khi con trẻ lại xấu trai, gia tài không chỉ có cái thuyền này, nên không có gia đình con cái, có lần tôi đánh cá nhặt được cái trứng to như quả dừa, nghĩ là trứng quý định đi bán, tối đó có đứa nhỏ cứ kêu đừng bán nó. Tôi nghĩ là điềm nên không bán, giữ lại nuôi, đến khi nó nở là tròn 1 năm thì ra cái thứ này – ông lão vuốt con quái thú rồi nói tiếp – sau đó nó lớn nhanh như thổi, có cho gì cũng ăn, cơm cà, mắm muối cũng không đủ, có lần nó đói nên làm đắm thuyền chở đồ cúng của dân làng chở đi cúng thần nên nó bị quở phạt, đày xuống đây sống, mãi mãi không được lên mặt đất, tôi thương nó như con nên không nỡ, cam chịu xuống đây cùng nó. Xuống đây tôi làm người chèo đó cho đám yêu tinh ma quỷ, bởi cái sông này chỉ có con người mới vượt qua được thôi. Còn phí thì ông chỉ lấy tóc hoặc lông, móng bọn chúng, chỉ vì cho cái đứa con này tu luyện,

Nghe xong thì ai nấy há hốc vì lần đầu tiên nghe thấy câu chuyện ly kỳ hoang đường này, bác nhìn con quái thú rồi ồ lên một tiếng:

- Cho cháu hỏi, con của bác là thuồng luồng phải không?

Con quái thú nghe xong thì trợn mắt lên, nói tiếng người:

- Đúng thì sao, thuồng luồng đấy, có đụng tới miếng ăn nhà mày à?

Cô Nhi cũng ngạc nhiên lấy bút rồi vẽ lại sơ lược con quái thú vào sổ rồi nói:

- Ôi, lần đầu tiên tôi thấy thuồng luồng đó, hay quá đi.

Chợt Duy quay sang nói với ông lão:

- Vậy ông sống ở đây được mấy năm rồi? Có thấy buồn không, bình thường ông ăn uống thế nào?

Ông lão nói:

- Tính tới đây thì cũng ngót nghét 200 năm rồi.

Bảy Ếch trợn mắt lên:

- 200 trăm năm mà ngót nghét.

Ông lão cười:

- Là vị thần kia thấy thương tình nên cho ông sống lâu vậy đó, còn bình thường ông hái trái rừng với cá mà ăn, đủ sống qua ngày, mới đầu cũng buồn thật nhưng lâu dần thấy cũng bình thường

Bác nghe xong thì thở dài, đúng là trên đời đủ chuyện thần kỳ, người phàm lại là cha của thuồng luồng, nhưng chợt bác giật mình. Theo ghi chép thì thuồng luồng cũng coi như một loại giao long, chúng coi trứng như mạng, lý nào con thuồng luồng này lại lạc đến tay ông lão này, e là chuyện này không đơn giản. Bác nói:

- Vậy ông chèo cho chúng cháu qua sông, khi tới bờ kia sẽ trả đủ bốn sợi tóc.

- Được, được.

Con thuồng luồng nằm trên bờ nói:

- Sao hôm nay mụ nhện không tới nữa, mọi hôm là tới đưa con cháu kiếm ăn mà?

Bác ngồi trên thuyền nói:

- Bờ bên kia là gì vậy ông,

- À là một khu rừng sương mù, mà ông cũng chưa đi khỏi đó, nơi đó yêu ma quỷ quái nhiều vô kể, nên ông cũng chỉ lượn quanh bìa kiếm chút trái cây thôi

Bác nhìn ông lão rồi nhíu mày, dường như bác đã tờ mờ đoán ra được thứ gì. Khi qua tới bờ bên kia, mỗi người bứt lấy một cọng tóc rồi đưa cho ông lão, ông ta cảm ơn rồi quay sang chèo đò bên kia. Duy nhìn sang bóng ông lão rồi thở dài, bác nhìn anh ta rồi nói:

- Anh thấy tiếc cho ông ta sao?

- Đúng vậy, đời người kéo dài là bi thương, lại sống chui nhủi dưới này.

Chợt một tiếng gầm dữ dội vang lên, con thuồng luồng lao về thuyền ông lão rồi nuốt ông ta vào bụng rồi lặn mất, cả người và thuyền đều bị nó nuốt vào người. Bác nhìn nó rồi gật đầu:

- Có hiếu, quái thú như nó coi như là trời sinh đủ hình, người dạy đủ tính

Bảy Ếch khó hiểu:

- Nó ăn ông lão kia mà có hiếu cái nỗi gì?

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.