Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 4

Tiểu thuyết gốc · 1612 chữ

Thạch Ma nhìn mọi người rồi bắt đầu phát ra những tiếng động ma sát và khắp người hắn ta là các hoa văn đang từ từ tỏa ra từng đợt dao động. Từ nhìn Thạch Ma rồi nói:

- Tên này vẫn còn chưa hồi phục lại nhiều, chúng ta chỉ cần cẩn thận chút là được.

Thạch Ma nhìn về hướng của Xích Văn Vũ rồi đưa bàn tay về phía trước, hắn ta gầm lên rồi nhảy bổ xuống. Xích Văn Vũ nhìn thấy thì mắng:

- Cục đá chết dẫm này, có bao nhiêu đứa cớ sao lại nhảy vào ông?

Nhưng miệng nói là vậy, ông ta đưa hai bàn tay lên trước, động tác kết ấn thoăn thoắt, nhìn đã hiểu là một pháp sư tu vi cao thâm. Ông ta ngừng kết ấn lại, hai ngón tay cái cặp lấy nhau, ngón trỏ tay trái và ngón trỏ phải bắt chéo lên nhau, các ngón còn lại ép sát khum lại vào nhau. Xích Văn Vũ nhìn Thạch Ma rồi quát:

- Tổ thiệu ấn, đè ép bách tà.

Hai bàn tay to lớn, các ngón tay khum vào nhau rồi bắt chéo dần xuất hiện, nó đập mạnh vào người Thạch Ma. Thạch Ma vươn bàn tay ra rồi tạo thành một tảng đá lớn màu xanh lục rồi đập mạnh xuống. Hai bên va chạm rồi âm thanh nổ to xuất hiện, chấn động cả không gian khu vực này, Xích Văn Vũ nói:

- Mấy người đứng nhìn đã mắt chưa? Còn đứng đó mau lo phụ ta một tay đi chứ.

Đô Lương bắt đầu di chuyển, rất nhanh chóng anh ta lao tới rồi bàn tay kết thành trảo, vỗ vào sau người Thạch Ma. Bàn tay quỷ được cấy vào người của anh ta nhanh chóng phát ra uy lực. Đô Lương cắn răng thật chặt rồi đọc chú:

- Quỷ chốn cõi ngục, trôi nổi trần gian, ta ăn ta nuốt,,.. phá huyết

Từ chỗ các ngón tay đầy móng và đen xì, hàng loạt các quỷ hồn xuất hiện chúng lơ lửng rồi đâm sầm vào người Thạch Ma. Thạch Ma bị trúng đòn đau hét lên một âm thanh khàn khàn:

- Á á á,

Hắn ta quay lại nhìn Đô Lương:

- Dưỡng quỷ sư, thứ như mày còn tồn tại sao?

Nhưng chưa kịp nói thì từ bàn tay của Đô Lương xuất hiện một luồng quỷ khí màu đen, anh ta bóp lại rồi miết mạnh lên thân hình của Thạch Ma. Lần này một vết nứt xuất hiện trên thân hình của Thạch Ma, từ chỗ đó chảy ra một thứ chất lỏng như lòng trắng của trứng. Xích Văn Vũ nhìn thấy thì nói:

- Đó là máu huyết của Thạch Ma, là thứ tốt đó. Cậu mau lấy nhanh.

Đô Lương cũng biết được, anh ta đưa bàn tay ra rồi vơ lấy, nhưng bàn tay của Thạch Ma bỗng xoay lại đấm thẳng vào người của Đô Lương, Anh ta văng ra xa. Bác đỡ lấy anh ta:

- Cậu có sao không?

Đô Lương đứng dậy, xoa tay nói:

- Không sao, cảm ơn anh.

Đô Lương mở bàn tay ra thì trong đó là máu của Thạch Ma, anh ta lấy một cái lọ nhỏ rồi hứng lấy. Xich Văn Vũ chạy lại nói:

- Thế nào, lấy được nhiều không?

Đô Lương giơ cái lọ lên rồi nói:

- Chỉ được bấy nhiêu đây thôi.

Xích Văn Vũ nhìn cái lọ rồi quay sang nhìn Thạch Ma với ánh mắt thèm thuồng. Bảy Ếch lại nói nhỏ với Từ:

- Này anh, cái thứ như lòng trắng trứng gà đó là gì vậy?

Từ nghe vậy thì nói:

- Đó là thứ cực kỳ quý hiếm trong giới huyền pháp, một tảng đá khi tu luyện và trở thành dạng như Thạch Ma thì máu của nó rất quý, có thể nói là thứ đại bổ. Người bị thương sắp chết chỉ cần dùng một ít là có thể cầm cự thêm một năm nữa để sống, còn đối với người tu luyện huyền pháp thì càng quan trọng. Nó là thứ có thể khiến cho lúc luyện pháp khí và uống vào có thể tăng thêm tu vi, lúc tu luyện cũng nhanh hơn.

Bảy Ếch nghe vậy thì liền hiểu ra, anh ta vỗ cái túi trước bụng, thì Thiềm Thừ chui ra, lộ ra cái đầu của nó. Bảy Ếch nói:

- Anh cóc có thấy cái cục đá to xác đằng kia không, trong nó có đồ quý đó, anh với em bắt tay xẻ nó ra đi.

Nhưng Xích Văn Vũ nói:

- Hai đứa chúng mày đừng hòng đụng tới nó, nó là của ta.

Bác đi tới gần rồi vuốt ve đầu Thiềm Thừ, và quay sang nói với Bảy Ếch:

- Đừng, anh biết hai đứa định lấy chút máu của Thạch Ma cho anh. Nhưng nguy hiểm lắm, đừng có liều mạng.

Lúc này Thạch Ma bắt đầu hơi lúng túng, nó nhìn lên chỗ vết nứt trên người rổi quay sang nhìn Đô Lương, hắn ta nhìn Đô Lương với ánh mắt đầy căm phẫn và e dè. Đô Lương cất lọ nước vào trong người rồi quay sang lạnh giọng:

- Máu của mày đã quý, không biết tim và tủy mùi vị thế nào?

Từ đi lên phía trước, anh ta lấy chuỗi hạt của mình ra rồi bắt đầu lần, anh ta nói với Đô Lương:

- Anh cũng ghê gớm lắm, đến thạch xác của nó mà cũng phá vỡ. Mạnh

Từ giơ ngón tay cái lên, tỏ ý tán thưởng. Nhưng Đô Lương lại không hề quan tâm, Thạch Ma ban đầu chỉ có ý định là hút hết máu và hồn phách của đám người này. Hắn ta không nghĩ đám này đều là đám người có tu vi thâm sâu, chỉ với Xích Văn Vũ và Đô Lương, hai người này đã đánh cho hắn phải đổ máu, Thạch Ma có một lớp thạch xác vô cùng rắn chắc, không dễ mà bị đánh nứt đến vậy. Nếu tất cả đám người này cùng lên thì có lẽ hắn ta phải bỏ mạng tại đây. Thạch Ma nhìn mọi người rồi bắt đầu tính đường chạy, hắn ta mới thoát khỏi phong ấn, pháp lực vẫn chua khôi phục tới đỉnh, nên mới bị áp đảo như thế này. Thạch Ma nhìn quanh một lượt rồi gằn giọng nói:

- Tụi mày chờ tao khôi phục rồi tới vặn cổ từng đứa một.

Xích Văn Vũ cười mỉa mai:

- Hô Ha hô ha, mày muốn chạy?. Đâu có dễ thế được

Nói rồi ông ta từ trong túi lấy ra một vật, nhìn giống như một cái lồng chim hình tháp nhưng lại có một sợi lụa màu đỏ ở đỉnh. Ông ta cầm thứ này rồi đặt nó xuống đất, rồi niệm pháp khí quyết. Vật này nhanh chóng rung lắc rồi từng đợt âm thanh cộng hưởng từ nó vang ra, Thạch Ma lắc mình rồi từ từ cả người hắn bắt đầu chui xuống đất. Nhưng một luồng pháp lực từ vật của Xích Văn Vũ lan nhanh ra rồi thổi mạnh về phía của Thạch Ma. " ĐÙNG " Hắn ta bị đánh trúng rồi văng lên mặt đất, Xích Văn Vũ cười:

- Đây là thứ pháp khí có thể cố định cả một khu vực, nơi này đã bị pháp khí Tỏa Không Linh của ta giữ lại. Mày đừng hòng độn thổ mà chạy.

Thạch Ma nghe xong thì sững người đôi chút rồi bắt đầu tức giận:

- Hàààà. Thì ra là Tỏa Không Linh, mày là người của dòng tộc Xích. Năm đó tao cũng bị thứ pháp khí này giam lại, không còn đường thoát mới bị phong ấn tại đây. Tao còn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại, hay lắm.

Xích Văn Vũ nghe xong thì cũng nhíu mày lại, ông ta nghĩ thầm trong đầu:

- Khoan đã, trong thư tịch cổ của tổ tiên có ghi lại, vào thời nhà Lý. Một pháp sư thuộc dòng tộc đã nhập thế để giúp nhà Lý, và từng phong ấn một con Thạch Ma. KHông lẽ là lại là con này?

Xích Văn Vũ nhìn chằm chằm Thạch Ma rồi nói:

- Ta có thể tha cho mày chạy, nhưng với một điều kiện. Mà điều kiện gì thì mày cũng đã biết.

Thạch Ma nghe xong thì cười khặc khặc:

- Thì ra đám dòng tộc họ Xích chúng mày vẫn còn nhớ. Được, mày thả tao, thì tao cũng sẽ hoàn thành điều kiện này. Đây là cá cược, tao sẽ chấp nhận

Xích Văn Vũ đưa tay thu lại Tỏa Không Linh. Thạch Ma bắt đầu chìm dần vào trong lòng đất. Hắn ta có vẻ đắc ý nhưng lại lóe lên một chút không phục. Bảy Ếch chạy lại hỏi:

- Sao ông để nó chạy vậy?

Xích Văn Vũ thở dài:

- Hầy, chuyện này là giao kèo của tổ tiên ta với Thạch Ma này. Năm xưa tổ tiên đã dùng Tỏa Không Linh nhốt hắn, khiến hắn không thể chạy. Sau đó, tổ tiên đã nói rằng, hắn ta sau khi thoát ra vẫn sẽ bị Tỏa Không Linh nhốt lại. Nhưng hắn ta không tin, và hai người đã cá cược lại với nhau. Ta khi đọc cũng chỉ nghĩ đây là do hậu nhân thần thánh hóa tổ tiên, nhưng không ngờ lại đúng như vậy thật. Còn cá cược cái gì thì ta không thể nói, vì đây là bí mật của dòng tộc.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.