Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 21

Tiểu thuyết gốc · 1600 chữ

Trở lại lên mặt đất, nơi Xích Văn Cung, Ngãi Bà và Bách Việt trấn giữ cánh cổng đi xuống di chỉ thì họ lại chuẩn bị cho một đợt tấn công của đám pháp sư tà đạo, biến chất. Chúng là các pháp sư tu tà, luôn lấy tiền tài, quyền lực ở xã hội là thứ truy cầu, không biết từ đâu mà chúng biết được di chỉ kho tàng Ung Châu mở ra, thế là chúng vội liên lạc với nhau và kéo hội tới chỗ cánh cổng. Xích Văn Cung đang ngồi uống nước trà thì từ phía xa xa một đám người hơn 20 người kéo đến. Có nam có nữ, tuổi tác rơi vào độ 40, 50 tuổi. Dẫn đầu là hai người một nam một nữ, gã đàn ông râu đen, có khuôn mặt dài và tóc buộc lại phía sau. Hắn ta đi về trước rồi nói:

- Ái chà chà, đạo hữu cũng dư thời giờ mà ngồi đây uống nước sao?

Xích Văn Cung đáp:

- Không dám giấu gì, ta đang chờ những người như ông tới. Nào cùng ngồi xuống uống chén trà đi.

Người đi cùng ông ta là một mụ đàn bà trạc 45 tuổi, mụ ta trắng, và khuôn mặt lại dùng khá nhiều đồ mỹ phẩm nên tạo cảm giác chán ghét, nhàm chán. Mụ cất tiếng:

- Dẹp đi, chúng ta đến đây là để đi vào di chỉ kia. Tụi bây lấy quyền gì ngăn không cho chúng ta đi vào hả?

Ngãi Bà cười nói:

- Mụ đừng có quát lớn như vậy, coi ta khâu miệng mụ lại đó.

Những tên phía sau kia nhao nhao đòi đi vào bên trong di chỉ, chúng quát lớn, hăm dọa, khiêu khích:

- Đi, chúng ta kéo nhau đi vào một lượt, coi thử chúng làm gì được.

- Chúng ta có hơn 20 người cơ mà, việc gì phải sợ chúng nó.

Gã đàn ông kia nở nụ cười nham hiểm, hắn ta đưa tay ra hiệu cho đám pháp sư kia chuẩn bị tiến vào thì Xích Văn Cung cầm chén trà đập mạnh xuống bàn. Chén trà không vỡ nhưng lại hằn sâu vào bàn gỗ, Xích Văn Cung trầm giọng nói:

- Đám biến chất, tà đạo các ngươi không được vào. Nếu đi thêm một bước nữa thì đừng có trách.

Ngãi Bà cũng lấy ra một cây kim, xâu chỉ tím, bà ấy nói:

- Tên nào bước lên thì ta khâu hồn phách hắn vào thân gia súc, lúc đó thì biết cảnh khổ sợ lăn trì như thế nào.

Một gã tóc bạc, tay có đeo chuỗi lớn tiếng:

- Hừ, để ta đi trước. Coi chúng dám mạnh mồm không.

Hắn mạnh chân đi về phía hai người, nhưng khi chỉ cách chỗ ngồi của họ vài bước chân thì Xích Văn Cung đưa tay lên, ông ta cầm lấy chén trà hất vào mặt của gã rồi chỉ vào đó:

- Phá pháp

Gã ta ngã lăn ra đất, miệng thổ huyết, khuôn mặt dần già đi vài tuổi, hắn sững người rồi gào lên:

- Pháp lực, pháp lực của ta đâu hết rồi?

Xích Văn Cung dùng tay chấm chén trà rồi lấy một tờ giấy do viết lên đó rồi ném nó về phía gã, tờ giấy bay tới dính lên mặt gã rồi rơi xuống đất. Những dòng chữ trên giấy viết bằng nước trà in lên mặt gã rồi biến mất, Xích Văn Cung nói:

- Từ nay trở về sau, mày sẽ không bao giờ khôi phục lại pháp lực. Và nhân quả cũng sẽ tự tìm đến mày tính nợ.

Hắn phút chốc tái mặt rồi chết sững người, pháp sư như hắn vì tiền tài mà làm nhiều điều ác, hại người vô số, nhưng hắn luôn tự tin khi nào người còn pháp lực thì vẫn không sao, nhưng hôm nay đã khác, hắn ta sắp phải gánh chịu nhân quả mà mình gây ra, nghiệp lực gõ cửa. Tên râu đen nói:

- Tổ sư nhà nó, dám ngang nhiên phá pháp lực của đồng đạo chúng ta. Không dạy cho nó một bài học thì nó vẫn còn khinh thường.

Bọn chúng rút ra pháp khí, rồi lấy một con hình nhân chỉ về phía Xích Văn Cung, một lá bùa màu đỏ dán lên đó rồi châm lửa đốt. Ngãi Bà lắc đầu:

- Đúng là một lũ ngu, dùng hình nhân để yếm hại ông ta.

Xích Văn Cung nhìn về phía đám người đang dùng hình nhân yếm hại mình nở nụ cười. Một gã lấy trong người một cái hộp rồi mở nó, gã cầm lấy một con rắn rồi dùng dao cắt nó ra, gã lấy máu của rắn bôi lên mặt rồi đọc chú, tay kia chỉ vào Xích Văn Cung. Nhưng ông ta vẫn bình thường, Xích Văn Cung mở miệng nói:

- Hôm nay, không ai được phép đi vào, nên mọi người về đi. Những hành động vừa rồi ta bỏ qua hết, đừng đi quá giới hạn mà ta cho phép.

Nhưng gã kia vẫn cắn răng gằng mạnh chỉ tay về phía người Xích Văn Cung. Ông ta nhìn thấy thì nhíu mày lại, Xích Văn Cung vung bàn tay lên, ông ta hạ mạnh nó xuống rồi nghiêm giọng:

- Tàn.

Tên kia phún ra một ngụm máu tươi, ngã ra đất, hắn ôm người, dùng tay cào lấy chỗ cổ họng ú ớ nói lên gì đó nhưng từ trong miệng hắn, những con rắn nhỏ liên tiếp chui ra khỏi người hắn ta, sau một hồi dẫy dụa thì hắn tắt thở. Xích Văn Cung nói:

- Nuôi rắn linh trong người thì phải chịu cảnh có ngày bị chúng phản mà hại chết.

Thuật nuôi rắn linh trong người là một phương thức mà người luyện sẽ dùng chính cơ thể mình để nuôi các rắn linh. Việc này vô cùng mạo hiểm, nhưng càng nuôi nhiều thì pháp lực càng tăng cao. Gã râu đen nhìn thấy thì vô cùng tức giận nhưng cũng có chút sợ hãi, hắn ta nuốt ngụm nước bọt rồi nói:

- Hừ, tên này đã dùng hết sức, bây giờ chúng ta cùng lên thì hắn cũng chỉ là cá trên thớt.

Nói rồi hắn ta cầm lấy một cái chuông rồi lắc mạnh, từ trong túi của hắn gào lên những tiếng gầm của hổ. Hắn cầm ra một bức tượng hổ, đắc ý nói:

- Thứ này là ta đã dày công luyện. Thứ này được ta luyện để nuôi hồn hổ tinh, để ta cho nó cắn chết gã ta.

Gã đưa nó lên trước mặt rồi khấn vái, sau đó gã dùng tay chỉ vào người Xích Văn Cung, từ bức tượng hổ đó, một luồng khí xuất hiện. Một con hổ lớn, lông cháy xám xuất hiện, nó nhảy bổ vào người của Xích Văn Cung, cái miệng há rộng, hai chi trước dang vuốt định một cú vồ sẽ cắn chết ông ta. Nhưng Xích Văn Cung nhìn thấy hồn hổ tinh thì không hề biến sắc, ông ấy cho tay vào túi rồi lấy ra cặp chiến rìu đưa lên:

- Thứ mèo bệnh này cũng dám ra oai.

Ông ta cầm chiến rìu rồi trầm giọng:

- Trảm.

Cánh tay cầm cây rìu của ông ta hạ xuống mạnh, lúc đó trên đầu của hồn hổ xuất hiện cặp chiến rìu, chúng đồng loạt bổ mạnh xuống, chặt bay đầu của nó. Xích Văn Cung đi tới rồi dùng một lá phù thu lại hồn phách của hồn hổ rồi tung nó về phía gã râu đen. Gã sợ hãi định chạy nhưng lá phù đã dính lên người gã, cả thân hình hắn ta run rẩy rồi lăn lộn dưới đất. Sau một hồi thì hắn ngồi dậy, rồi bò bằng bốn chân, hắn nhìn Xích Văn Cung đầy sợ hãi rồi miệng à uồm lên y như tiếng hổ gầm rồi co giò, chạy đi. Những tên kia nhìn thấy thì hiểu ra chuyện gì, lá phù kia đã đánh văng hồn phách của gã râu đen, còn hồn hổ thì chui vào người gã. Chứng kiến pháp lực của Xích Văn Cung thì chúng nhìn nhau rồi cùng bỏ chạy thục mạng, Ngãi Bà nói:

- Sao ông không phá hết pháp lực của chúng, để tránh chúng chạy đi hại người?

Xích Văn Cung chỉ mỉm cười, không nói gì rồi nói:

- Đó là sự cân bằng, tôi có thể giết chúng nhưng đó là chỉ ngọn cây, gốc rễ là ở tâm người. Dù giết đi đám này thì ngày mai lại có đám khác tới. Cứ để chúng sống sót, lan truyền đi thì ít nhất vẫn có người sợ mà không dám tới đây nữa.

Nói xong, ông ta lại ngồi xuống nhâm nhi chén trà nóng. Đám pháp sư khi nãy bỏ chạy tới chỗ một căn nhà, chúng gõ cửa đi vào trong rồi nói:

- Hỏng rồi, các ngươi không nói sớm là chỗ đó có một gã pháp lực cao lắm, chỉ với vài chiêu là hạ chết mấy người chúng tôi rồi.

Người trong nhà im lặng rồi nói:

- Coi như ta đã sai, được rồi, cứ như thỏa thuận, đây là tiền công cho các ngươi.

Một balo chứa tiền được ném ra, đám người này vội chạy tới nhận rồi làm lễ đi ra ngoài. Người trong nhà suy tư:

- Khó vậy à, không sao, vẫn còn cách khác mà.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.