Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 47

Tiểu thuyết gốc · 2131 chữ

Quay trở lại với diễn biến dưới kho tàng. Bác và mọi người đổi hướng để tìm một lối đi khác tránh xa dòng chảy vào cái hang sâu kia, sau một hồi tìm kiếm thì cả nhóm phát hiện ra một thứ đáng lưu tâm. Bảy Ếch khi đang chú tâm dò tìm xem có món đồ nào giá trị không thì anh ta đi vào một góc đầy thạch nhũ và rêu, anh ta dùng đèn pin soi xuống đất thì nhìn thấy một thứ nước vàng đặc, lấp lánh như vàng nấu chảy, Bảy Ếch hô to:

- Ở đây có thứ gì này mọi người ơi!

Bảy Ếch cũng đã rút được nhiều bài học đánh đổi bằng mạng sống nên đã không hành động hay tự ý làm một mình, ba người nhanh chóng chạy tới nơi đó. Nhìn thấy thứ nước đặc sệt lấp lánh màu vàng kim thì ông Tường thử lấy một viên đá nhỏ rồi thử chạm vào đó, ngay lập tức viên đá bị thứ nước đó bám lên rồi tan thành bột vụn, ông ấy nhăn mày nói:

- Thứ này có tính ăn mòn rất cao, chạm vào là chết đó.

Bác và mọi người men theo ngược lên hướng của thứ nước này để tìm xem nó bắt nguồn từ đâu, mọi người đi tới một vách đá rồi dừng lại, thứ nước này âm ỉ chảy ra từ nơi này. Đèn pin được soi lên đó thì thấy đó là một vách đã bằng phẳng, nhẵn nhụi, và không có rêu bám trên đó. Vách đá này được khắc lên đó rất nhiều hình thù và chữ viết, ở giữa là hình tròn bị khuyết bốn khe hở, trung tâm nó là một văn tự Nôm mà ông Tường đọc được nghĩa nó là:" NIÊM". xung quanh là các chòm sao được khắc lên đó, tổng cổng có năm chòm tương ứng với Giác, Cang, Hạ, Chu, Cương. Tương ứng với nó là hàng loạt các câu trấn phù, ông Tường đọc và dịch ra được bốn câu:

- Hạ Chi Bất Thành Khấu.

- Tật Ngã Chiện Chu Nha.

- Các Cương Vị Tát Nhã.

- Bồ Dương Hung Tại Thế.

Nghe xong Bác và Tuệ Linh đều không hiểu nó là có ý nghĩa gì, vì nghe nó như một bài thơ, ông Tường cũng không dịch được nghĩa của nó, Bảy Ếch làu bàu:

- Muốn biết nó có gì thì mình cứ phá mà vào thôi, lo gì.

Bác nói:

- Khoan đã, thứ này dường như là một tấm phong ấn thứ gì đó, mặc dù chưa hiếu nó có nghĩa gì nhưng vẫn không nên đụng vào.

Ông Tường và Tuệ Linh cũng đồng ý với Bác là không lên động vào thứ này, bỗng Thiềm Thừ trong túi nhảy ra ngoài, nó kêu lên ồm ộp rồi nhảy về phía vách đá, không hiểu bên trong là thứ gì nhưng có một lỗ nhỏ và Thiềm Thừ chui vào đó. Bác định truyền thông linh qua nó nhưng lại bị một cỗ lực lượng chặn lấy. Bác nhìn vách đá rồi nói:

- Thứ này không hề đơn giản.

Thiềm Thừ đã chui vào đó khiến mọi người lo lắng, cố công gọi nó ra nhưng vẫn không có hiệu quả. Bảy Ếch nhún vai nói:

- Lần này không phải do em đâu đó.

Bác nheo mắt nhìn vách đá rồi nói:

- Hết cách rồi, vào trong đó thôi.

- Nhưng vào bằng cách nào mới được chứ.

Bảy Ếch khẽ lấy ra hai cây thuốc nổ rồi cười:

- Đây là hai cây cuối rồi, mình dùng nó đi anh.

Ông Tường mắng:

- Mày có bị điên không? Đang ở dưới lòng đất mà dùng thứ này thì mày định tự chôn sống mình sao?

Bác đi tới gần vách đá rồi quan sát quy luật bố trí của những thứ trên vách đá này, Bác cảm nhận nó giống như một kết giới niêm phong bên trong lại, nhưng cách mở nó như thế nào thì Bác không thể một sớm một chiều phá giải ngay được. Tuệ Linh nói:

- Hay là cứ dùng pháp thuật cưỡng ép phá nó ra mà vào.

Bác nhìn vào vách đá rồi khẽ đưa tay kết diệt ấn. Bác đẩy mạnh về phía vách đá đó, diệt ấn đập mạnh vào nó, ngay lập tức một lớp kết giới màu vàng hiện ra chặn lấy nó, xung quanh của lớp kết giới là một hư ảnh một bàn cờ, chính nó là thứ đang giữ lấy điểm nhãn. Tuệ Linh liền ngay lập tức lấy ra cụ khí của mình, cô ấy đưa yêu lực vào đó rồi đọc chú khởi lên nó, những họa tiết vũ công Champa hiện lên rồi được ném thẳng vào bàn cờ. Bác dừng lại rồi thu lại diệt ấn, nhanh tay lấy ra cây sáo xương rồi miết nhẹ dọc theo nó, Bác đưa lên miệng thổi, tiếng sáo vi vút thoát ra khiến cho các hình khắc chòm sao vặn vẹo như bị thứ gì đó cuốn lấy, Bác khẽ ngừng lại chốc lát rồi dùng một cây đinh găm mạnh vào vách đá đó, Tuệ Linh nhân cơ hội này định phá nát hư ảnh bàn cờ kia thì điều bất ngờ xảy ra. Kết giới đột ngột biến mất, cả vách đá đó bỗng chốc đổ sụp xuống:" ẦM ẦM ẦM". Ba người vội chạy ra xa để tránh bị đá đè lên người, sau một lúc thì âm thanh đó cũng ngừng lại, cả nhóm dùng đèn pin rọi vào nơi đó thì thấy một mảng lớn đã bị đổ sụp xuống, lộ ra không gian bên trong. Bác lấy ra hai viên thuốc đưa cho ông Tường và Bảy Ếch ngậm vào để tránh bị âm khí hoặc khí xấu nhập thể làm hại, bốn người cẩn thận đeo thêm mặt nạ vào. Bốn người bắt đầu đi vào không gian này, đi vào nơi này sẽ thấy từng làn sương trắng đục lượn lờ là là trên mặt đất khiến cho quang cảnh mờ mờ ảo ảo, không thể nhìn thấy quá ba mét, dù đã có đèn pin soi sáng. Ông Tường lấy trong balo bó đuốc được làm sẵn, ông cất đèn pin đi rồi đốt bó đuốc lên, Bác khẽ dựa vào cổ tức trong người Thiềm Thừ mà dò tìm nó. Một hồi cảm ứng thì Bác cũng nhận ra hướng của Thiềm Thừ đang hiện diện, Bác liền nói với ông Tường đi về hướng đó. Băng qua lớp sương mù, mọi người tới được một nơi mà như đống đá hình vuông được dựng cao lên, trên đó là một cây khô quắt và một vật có hình chữ nhật nằm dưới. Bác và ba người kia leo lên đó vì Bác cảm nhận được Thiềm Thừ đang ở trên đó, leo lên tới nơi thì thấy Thiềm Thừ đang ngồi chễm chệ trên cái thứ kia, mà vật này là một chiếc quan tài bằng gỗ có màu đen tuyền, nắp quan tài ko được đóng đinh, Thiềm Thừ đang ngồi ăn một thứ gì đó. Bác đưa tay cầm nó lên rồi nói:

- Lần sau đừng có chạy lung tung nữa, nghe chưa?

Thiềm Thừ đưa ánh mắt to tròn, lên tỏ vẻ đáng thương:

- Thiềm Thừ thấy trong này có bảo vật nên vào.

Bác nghe vậy thì vừa giận vừa thương nó, vì Thiềm Thừ là thứ gắn liền với Bác qua nhiều thăng trầm trong con đường huyền pháp này, bản năng của nó là đánh hơi thấy đồ quý, nên nó luôn tìm các món đồ có giá trị rồi chỉ cho Bác. Bác chợt nhìn thấy trên nắp quan tài là một bông hoa đang bị ăn dở, Bác cầm nó lên rồi khẽ quan sát. Bông hoa có màu trắng, cánh hoa có đốm đỏ và mùi hương rất lạ, như mùi hương tự nhiên của người. Thiềm Thừ khẽ truyền âm:

- Thứ này tốt cho Thiềm Thừ lắm đó chủ nhân.

Bác khẽ đưa nó lên ngửi, Bác nheo mắt nhìn đóa hoa, rồi bỏ nó vào túi cùng Thiềm Thừ, Tuệ Linh có hỏi Bác đóa hoa đó là gì thì Bác giải thích. Đó là hoa trùng lột xác, nó là loại hoa chỉ mọc dưới lòng đất gần những nơi có xác chết được bảo quản tốt, chưa bị phân hủy, hoa càng mọc nhiều cánh thì chứng tỏ xác chết gần đó vẫn chưa còn bảo tồn ở trạng thái tốt. Mỗi một cánh hoa tương ứng với một trăm năm. Bảy Ếch đi quanh cái quan tài rồi khẽ gõ nhẹ vào nó rồi áp tai vào nó thì anh ta giật mình lui lại, chỉ vào quan tài:

- Ôi mẹ ơi, có thứ gì còn sống.

Bác và Tuệ Linh nghe vậy thì cũng áp tai vào nghe thử thì quả nhiên có nghe thấy hơi thở đều đều đặc trưng của sinh vật sống. Ông Tường nói:

- Sao lại có chuyện đó được.

Bác nhìn cái quan tài rồi nói:

- Chuyện này không đơn giản, mọi người lui lại, Tuệ Linh giúp tôi một tay.

Nói rồi Bác đi tới quan tài rồi lấy một lọ nước trong túi rồi dùng chính ngón tay út chấm vào đó rồi vẽ bùa chú lên nắp quan tài, vẽ xong Bác lấy ra thêm một gói thuốc bột rồi rắc đều nó lên trên, những thứ Bác vẽ lên bị bột dính lên thì hiện lên. Tuệ Linh nhìn thấy thứ Bác vẽ thì nhìn sang Bác nói:

- Ông đang định làm gì?

Bác khẽ nói;

- Đây là vu ngục chú dùng hủ độc và vu lực để hoàn thành, được hai vị hộ pháp của vu thuật chiêm nghiệm ra rồi truyền lại cho Vu Tế đời thứ năm năm, cái giá để có được chú này là dùng chính tuổi thọ và sinh mệnh của hơn một trăm vu sư đổi lấy, nó là cấm chú được các bộ lạc vu cổ truyền đời này sang đời khác chỉ cho các người thân tín. Uy lực của chú này thì cần phải đạt tới Vu Hãn mới phát huy được nửa phần, muốn nó phô hết thì cần Vu Bạng thôi diễn sự uy lực của nó.

Nói tới đây Bác chợt nhớ tới lần mà Lão Vu Tế đã dùng chú vu ngục vây chết cả đám vu sư tu tà và một lượng pháp sư của nhiều dòng tu khác đến tộc để cướp đoạt cấm thuật Tây Cương. Bác vẫn nhớ như in khung cảnh ngày đó, một mình Lão Vu Tế giết sạch, tước lấy linh hồn của đám người kia đem cho Đại Niên Cổ ăn. Trong lần đấu pháp đó, Bác chỉ đứng quan sát chứ chưa có đủ thực lực để xen vào. Cảnh từng tên một bị hủ độc hành hạ tới chết vẫn còn in đậm trong trí nhớ của Bác. Lão Vu Tế nhìn thoạt như một ông lão vô hại, nhưng chỉ người thân tín mới hiếu được ông ấy khinh khủng cỡ nào. Bác nghĩ ông ấy đã đạt tới đỉnh của Vu Bạng, chỉ còn chút nữa thôi là phá vỡ thứ ngăn cách đó trở thành thứ mà Bác vẫn chưa dám nghĩ tới. Với Bác bây giờ dù có liều mạng, dùng hết pháp lực cũng như bài úp thì vẫn chưa đủ để thắng được Lão Vu Tế. Bác vẫn luôn cảm nhận được Vu Tế một mặt là người thầy thực sự tốt luôn quan tâm, chỉ bảo, cổ vũ động viên...., nhưng thỉnh thoảng lại có cái nhìn thoáng qua Bác với dị tâm. Bác muốn lột xác lần nữa để trở thành Vu Bạng thì cần thời gian và tích lũy cực lâu nữa. Cửu Cổ của bác vẫn chỉ có Thiềm Thừ là lột xác nhanh nhất, còn tám con Cổ kia vẫn đang trong quá trình lột xác, sau khi chúng thành Mẫu Cổ thì cần thời gian để thích ứng, giống như việc một con châu chấu mới lột xác xong không thể bắt nó lột xác lần nữa ngay được. Bác cần thời gian để củng cố vững chắc căn cơ Vu Hãn rồi mới tính tiếp được bước tiếp theo cần làm gì. Bác nói Tuệ Linh:

- Cô đứng hộ pháp cho tôi, sẵn tiện bảo vệ hai người kia luôn, được chứ?

- Được, việc hộ pháp và bảo vệ hai người kia ông cứ giao cho tôi.

Bác hít một hơi thở sâu rồi nhìn cái quan tài:

- Bắt đầu thôi nào.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.