Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 59

Tiểu thuyết gốc · 2192 chữ

Bác ngồi nghỉ ngơi lấy lại chút sức lực, các cơ trên người đã không còn nhói lên đau từng cơn nữa mà thay vào đó là cảm giác tê tê. Bác lấy ra chút đồ ăn còn sót lại trong balo rồi nói với A Lý :

- Ăn chút gì đi rồi nghỉ ngơi lấy lại sức.

Bác ném cho anh ta một gói bánh khô, A Lý cầm gói bánh rồi gãi đầu có vẻ muốn xin thêm. Bác biết anh ta muốn xin cho Diệu Liên nên Bác cũng đành ném cho anh ta thêm một gói. Bác lại nhìn vào trong balo, thật sự bây giờ lương thực của Bác đã hết sạch, chỉ còn lại chút nước trong bi đông, Bác có thể nhịn ăn thời gian dài nhờ vào những ngày tháng tu luyện ở tại Tây Tạng, nhưng kéo dài thì Bác vẫn chưa chắc có thể vượt qua cơn đói. Bác cũng đã dự liệu tình huống này. Bác có thể tự phong bế toàn bộ cơ thể, đưa nó vào tình trạng ngủ đông, giảm tối đa mức tiêu thụ của cơ thể. Bác nhìn về hướng của A Lý rồi nói :

- Cậu đi được nữa không?

A Lý khẽ cử động, nét mặt có vẻ hơi nhăn lại vì đau nhưng vấn ráng gượng nói :

- Không sao hết, cái thân trâu này vẫn đi được.

Bác nhìn cử động của anh ta thì biết chắc chắn di chuyển rất khó khăn, Bác đành đứng dậy rồi tìm kiếm một vài thứ, đó là những đoạn gỗ bị phá nát khi mai rùa phong ấn bị La Viễn phá nát để thoát ra. Bác lấy dây vải rồi nối chúng lại thành một cái nạng, rồi đưa cho anh ta, A Lý nhìn Bác rất cảm kích vì đã tận tâm như vậy. Bác đỡ anh ta đứng dậy rồi quay lại nói với Diệu Liên :

- Cô có muốn đi không, hay ở lại đây chờ chết đói?

Diệu Liên từng chứng kiến cảnh người chết đói thê thảm ra sao nên cô ta khá sợ hãi, đành phải bám theo Bác và A Lý. Bác dìu một đoạn thì A Lý đã miễn cưỡng đi lại được, Bác đi gần anh ta để trợ giúp. Nhưng đi mãi, đi mãi vẫn chưa thấy lối ra ở đâu, khiến cho ba người dần kiệt sức đi. Bác quay lại nhìn lối đi phía sau mình bỏ lại, Bác chắc chắn ba người không phải vì bị đưa vào mê trận mà lối đi này quá dài đi. Bác nói với A Lý :

- Cậu còn gắng gượng được bao lâu nữa?

A Lý đưa tay ra hiệu mình vẫn ổn:

- Tôi vẫn còn đi được, anh cứ lo phần mình trước đi.

Bác lấy bi đông đổ chút nước còn lại vào miệng anh ta rồi dìu về phía trước, Diệu Liên lẽo đẽo theo sau hai người. Ánh mắt cô ta luôn nhìn chằm chằm vào cái túi đựng cánh tay chính thần La Viễn, cô ta đã động lòng tham với thứ đồ siêu giá trị này, những âm mưu, toan tính được cô nghĩ ra. Bác cũng cảm nhận được sự thèm khát của Diệu Liên đối với thứ trong túi mình, nhưng vẫn làm ngơ vì Diệu Liên không đủ khả năng dùng vũ lực cướp lấy. Chợt cô ta chạy về phía trước, rồi cố tỏ ra chân thật, khuôn mặt cô ta vốn rất xinh đẹp lại bày ra dáng vẻ quan tâm nói với Bác:

- Này Hai Cổ, anh dìu A Lý vậy cũng mệt, lại mang balo, rồi túi nữa, hay là để tôi mang bớt cho?

Bác nghe vậy thì dừng lại rồi khẽ nói :

- Đó là do cô nói đó, lại đây đi.

Diệu Liên nghe Bác nói thì liền đắc ý vì nghĩ mỹ nhân kế của mình quá lợi hại, thử hỏi có đàn ông nào cưỡng lại sức quyến rũ của cô cơ chứ. Diệu Liên chạy lại gần Bác, định đưa tay nhấc lấy túi của Bác, thì Bác đã nắm lấy tay cô ta đặt lên người A Lý rồi đẩy anh ta vào người, thành ra Diệu Liên phải dìu A Lý thay cho Bác. Cô ta chưa kịp hiểu chuyện gì thì Bác nói:

- Chắc kiếp trước của cô là khỉ, rất khôn đó.

Diệu Liên chỉ tay về Bác định thi triến ấn pháp đánh tới thì Bác rút ra cây sáo xương đưa lên. Bác cười:

- Cô đừng làm vậy, khôn hồn thì dìu A Lý đi. Lát nữa có tìm được thức ăn sẽ chia cho cô một ít.

Cô ta vừa chỉ tay về Bác thì nghe Bác nói vậy thì chịu dìu đi, chợt không khí nơi này phút chốc mát hẳn lên, nhưng không phải là gió mà là nhiệt độ nơi này. Đi về phía trước thì cả ba phát hiện ở đây có một cái hồ nước ở giữa, nước của nó rất trong thấy được cả đáy, dưới đó là những con cá kỳ lạ, chúng trắng hếu như chết, miệng há ra liên tục đớp lấy, Bác đi tới gần đó rồi dùng tay chấm lấy nước ở cái hồ kia rồi nhăn mặt lại :

- Tuyệt đối không được đụng vào thứ này.

Diệu Liên nhìn Bác với ánh mắt khinh thường :

- Định dụ tôi chứ gì, rồi anh lại độc chiếm hưởng riêng mình cái hồ nước này, tôi nói đúng không?

Bác quay lại nhìn Diệu Liên rồi lắc đầu :

- Tùy cô, muốn về chầu trời thì cứ uống nó đi.

Bác ném vào đó một viên đá, lập tức nó bị một lớp kết tủa phủ lấy rồi chìm xuống dưới đáy hồ nước. Hai người kia nhìn thấy thì sợ hãi lùi lại cách xa cái hồ nước trong vắt này ra. Bác khẽ ngồi xuống rồi lấy ra một cái lọ nước thuốc rồi đổ xuống hồ, lập tức nó chuyển sang màu đen đặc và lũ cá kia cũng dần chuyển sang hình dạng như một con mắt của người nổi lên lềnh bềnh khắp mặt hồ. Bác nhìn nó rồi quay sang Diệu Liên :

- Đấy, hồ nước cô cứ độc chiếm đi. Tôi không rõ giáo phái của cô dạy cô những gì mà đến Ngụy Âm Hồ cũng không biết.

Ngụy Âm Hồ là một tên gọi của nơi mà nơi đó âm dương đảo lộn, thật giả bất phân, thoạt nhìn tưởng là nơi an lành nhưng lại là hung sát chờ sẵn. Đó là phần cơ bản khi học huyền pháp. Bị Bác nói vậy thì Diệu Liên khá cay và tức giận, cô ta nói :

- Tôi chỉ quên thôi, không cần anh nhắc.

Bác nhìn cô ta rồi âm thầm lui lại sau, Bác nhìn Diệu Liên rồi cười khẽ, nghĩ thầm :

- Thánh Nữ này không đơn giản, vẫn luôn giả vờ, bày ra vẻ vô hại để đánh lừa mình.

Bác cũng không muốn vạch trần cô ta làm gì, mà cứ đẩy thuyền cho cô ta diễn. Bác đi tới hồ nước rồi nhìn các con mắt đang trôi nổi lên khắp mặt hồ thì Bác giật mình khi nhận ra mỗi con mắt lại có một màu riêng và chúng vẫn liếc nhìn Bác .Bác nhìn xuống chúng kỹ hơn thì thấy có một tơ máu đang nối bên dưới chúng, Bác liền nhớ tới một quái thú mà Bác từng được nghe :” Vạn Nhãn Thú “ . Một loại quái thú được luyện từ máu thịt và mắt của người và thú vật. Nó vì là vật sơ luyện, càng cần những nơi như đầm nước phép để trú ngụ nên nơi đó thường thành Ngụy Âm Hồ. Bác định lui lại thì từ dưới hồ, một thân hình vọt lên, phóng thẳng vào người của Bác khiến cho Bác phải lui nhanh lại, tránh thoát được cú vồ của vật đó. Tiếng nước chảy ào ào đổ xuống, vật đó cuối cùng cũng lộ ra dưới ánh đèn pin. Đó là một người phụ nữ, nhưng bụng đã bị mổ toang, trong đó là những cánh tay đang ngoe nguẩy chui ra, khắp người cô ta là các bó cơ liền vào những con mắt kia, chúng lơ lửng giữa không trung, Vạn Nhãn Thú này được luyện từ người và có phần hơi ghê tởm. Bác nhìn thẳng vào nó rồi khắp người Bác lan ra một thứ sức ép vô hình, đây chính là khí thế, sát khí và cả những thăng trầm mà Bác tích tụ được đang được đẩy ra ngoài. Bác gằn giọng nói :

- Cút về hồ.

Giọng nói của Bác như một âm thanh ma mị, đủ khiến cho Vạn Nhãn Thú phải rụt lại e dè, đôi mắt Bác hiện lên từng làn đỏ đen lẫn lộn vào nhau và trừng thẳng vào mắt của nó. Vạn Nhãn Thú dù có nhiều vô số con mắt nhưng vẫn nhận được một áp lực vô hình từ tên nhân loại đứng trước nó, tay chân nó bủn rủn trong vô thức, bản năng nó mách bảo phải chạy trốn ngay trước khi tên đó ra tay, nó cảm nhận được vô số ánh mắt đầy thèm khát đang nhìn chính nó, và cũng từ đó những mối nguy hiểm càng lúc càng cận kề khiến cho nó phải sợ hãi bỏ chạy lui về Ngụy Âm Hồ của mình. Sau khi bị Bác dọa chạy mất thì cả mặt hồ lại trong veo trở lại, Bác nhìn nó rồi hít hơi thở dài :

- Tiếc là không thu phục được nó, nếu không đã hay.

Cả nhóm lại đi tiếp, nhưng lần này Diệu Liên đã có cái nhìn mới về Bác, cô ta âm thầm đánh giá lại Bác một lần nữa, lúc trước Diệu Liên cho rằng Bác chỉ là một pháp sư mạnh hơn bình thường một chút hoặc có nhiều pháp khí mạnh, nhưng bây giờ đã khác, cô ta liệt Bác vào danh sách đen cần phải chú ý đặc biệt, bởi chỉ với khí thế và một cái trừng mắt kèm theo câu nói đã khiến cho một con quái thú phải bỏ chạy về lại hang ổ. Điều này khiến Diệu Liên phải cực kỳ đau đầu, vì cô ta không nghĩ ra Bác đã tu luyện thế nào, trải qua những chuyện như thế nào mới tiến xa được tới vậy. Diệu Liên còn cho rằng Bác tu luyện từ khi vừa mới sinh ra thì có vẻ hợp lý, nhưng không ai biết rằng, con đường học huyền pháp của Bác vô cùng gian nan, cực khổ, vào sinh ra tử không đếm xuể, Bác đã chịu sự huấn luyện cực kỳ tàn khốc của Lão Vu Tế, đưa bản thân vào giữa sinh và tử, để rồi từ đó mới nhanh chóng khai thác, bứt phá hết tiềm lực trong bản thân. Cả nhóm đi tới một nơi mà xung quanh nơi này được trang hoàng như trong hoàng triều, ở giữa là một thảm rồng được trải sẵn, hai bên là các tượng đá hình người đang làm động tác khom người quỳ lạy, và ở trên cao kia là một cái ghế bằng gỗ, nhìn rất giống ngai vàng nhưng lại không có họa tiết hình rồng hoặc sơn thếp vàng trên đó. Bác nhìn thấy cái ghế đó thì hai mắt nheo lại, Bác đưa tay chắn lại nói :

- Đừng tiến về trước.

Diệu Liên nói:

- Lại sao nữa hả? Thấy tôi định lên ngồi ngai vàng trong nước của anh tức giận sao. Đã vậy nhất định tôi phải ngồi lên nó.

Nhưng cô ta vừa mới đi trước nó định ngồi xuống thì hai luồng pháp lực từ ghế đánh thẳng ra, đập vào người cô ta văng xuống đất. Từ chiếc ghế vang ra tiếng nói :

- Hỗn láo, dám ngồi lên ta sao. Con nhãi ranh kia?

Bác nhìn cái ghế gỗ đó rồi nheo mắt lại, nhớ tới một câu chuyện truyền miệng trong giới huyền pháp. Đó là vào thời vua Lý từng xuất hiện một tên pháp sư phản loạn, hắn ta là một pháp sư ở trong hoàng triều nhưng lại ấp ủ âm mưu lên làm hoàng đế, hắn ta đã âm thầm từng chút một thực hiện kế hoạch, nhưng vào ngày mấu chốt, ngay trong yến tiện của hoàng cung, hắn bị vạch trần ra tất cả. Bị đám pháp sư vây đánh, bên ngoài lại có cấm quân bao vây, hắn ta biết hết đường để chạy nên tự nổ tung thân thể, hồn phách trốn vào ngai vàng và mắc kẹt mãi trong đó Sau đó, hồn phách của hắn bị luyện phế đi linh trí, nhưng tàn niệm của hắn vẫn còn lại , le lói mãi trong cái ngai vàng đã bị bỏ đi.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.