Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 63

Tiểu thuyết gốc · 1948 chữ

Dòng dung nham nóng rưc kia đang đuổi theo sát và phía trên nó là Địa Hỏa đang đứng và nhìn chằm chằm về phía trước, hắn ta gầm lên:

- Chúng mày chạy không thoát đâu.

Nói rồi từ biển dung nham bắn ra các giọt dung nham to như quả dưa hấu về phía của Bác. Bác cắn răng ném ra lá phù mặt Vu Quỷ lên trên, nó xoay tròn rồi như một lớp ô che chắn lại cho Bác. Nhưng mỗi khi nó bị một giọt dung nham bắn vào đấy thì Bác lại bị thương, máu ở cổ đã dâng lên và sắp phun ra ngoài, nhưng Bác vẫn cố gắng gượng và cố sức duy trì tấm phù Vu Quỷ đó. Địa Hỏa cười sằng sặc rồi nói:

- Biết mùi chưa hả tên khốn kia, tao phải hành hạ mày thêm một lát nữa.

Từ trong tay hắn là những ngọn lửa trắng đục, Địa Hỏa nhắm thẳng về phía Bác rồi ném mạnh chúng về hướng của Bác. Bác hít một hơi dài rồi âm thầm niệm chú trong đầu rồi bất chợt lá phù vu quỷ ngừng xoay, nó dần biến hóa thành một đám sương xám xịt và đầy mùi máu bên trong đó. Bác trầm giọng:

- Vu Quỷ Tá Thân.

Một hình dạng từ đám sương xám đó hiện ra, đó là một người mà thân hình vô cùng kinh khủng một người không nam không nữ, một cái đầu với vô số các khuôn mặt lớn nhỏ ở trên đó và toàn thân Vu Quỷ là một loạt các cánh tay nằm rải rác như một loại trang phục che lấy cơ thể, ở hông của nó là một loạt các miệng đang lè lưỡi ra tạo thành một vòng như đai lưng, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn thấy cả độc trùng nằm trong đó. Vu Quỷ có hai chân như người nhưng ở trên chúng lại là các cổ vòng được làm từ mắt và tai của người đeo ở chân. Vu Quỷ rất thích đeo trang sức làm từ cơ thể của người, những ngón tay được buộc lại thành vòng ở cánh tay, và đặc biệt nó cũng có hình xăm Vu Tổ như của Bác. Đây là hình dạng thật sự của lá phù Vu Quỷ mà bác mang theo bấy lâu, nhưng lúc đó Bác vẫn chưa lột xác để trở thành Vu Hãn nên chưa khiến nó phát huy hết uy lực của nó. Bác nói:

- Nhờ vào mày đó Vu Quỷ

Vu Quỷ quay lại nhăn mặt cười, những con mắt của nó híp lên rồi đồng loạt từ thân nó những vu tự hiện ra, bao phủ lấy chúng là các luồng vu khí đang lưu chuyển. Vu Quỷ đưa tay bắt ấn như Bác rồi chỉ về phía trước mặt, miệng nó kêu lên những âm thanh khó nghe, đó là quỷ âm. Những vu hồn trong người nó đồng loạt nổ tung tạo thành một lớp chắn đám Địa Hỏa kia phóng tới, những âm thanh nổ tung khiến cho nơi này dường như bị đè chặt lại rồi bung mạnh ra:" ẦM ẦM ẦM" Vu Quỷ lùi lại rồi nhìn về phía Bác. Bác âm thầm truyền âm cho nó, Vu Quỷ mỉm cười rồi giả vờ bị đánh bật lại về phía sau. Lúc bấy giờ nó hiện lại thành hình lá phù, Bác đưa tay chụp lấy nó rồi bỏ vào trong túi. Diệu Liên thấy thế thì âm thầm nói:

- Tên Hai Cổ này đã bị trọng thương, nếu không phải đang ở trong tình cảnh này thì mình đã ra tay, cướp lấy cánh tay của chính thần kia rồi.

Bác làm sao mà không biết Diệu Liên nghĩ gì trong đầu, đối với Bác thì Diệu Liên mặc dù là Thánh Nữ nhưng chỉ là một người vừa xuất đạo, đi vào trần thế hành pháp, Bác vẫn còn muốn xem cô ta giở trò gì nữa, và giữ lại bí mật về thương thế trên người nên đã âm thầm cho Vu Quỷ quay lại bảo vệ bản thân, Thiềm Thừ nằm trong túi của Bác cũng đã sẵn sàng giúp Bác. Nó mặc dù ở trong túi nhưng luôn dâng cao tinh thần chiến đấu, chỉ cần Diệu Liên ra tay thì nó sẽ khiến Diệu Liên chết rất khó quên. Nhờ có Vu Quỷ kéo được thêm chút thời gian, ngăn bước tiến của dòng dung nham và Địa Hỏa mà Bác đã chạy tới kịp trước cửa ngôi miếu, Bác đặt Diệu Liên xuống đất rồi đẩy cánh cửa ngôi miếu rồi chạy vào trong. Ngôi miếu này nằm ở trên vị trí cao nên dòng dung nham khó mà dâng lên tới đây, cả một biển dung nham định tràn tới nơi này thì Địa Hỏa giật mình khi thấy một lớp chiến khí đang dâng trào khắp chiến trường này, như chỉ cần hắn xâm phạm đi vào nơi này và cả ngôi miếu thiêng kia thì sẽ bị vây đánh tới chết. Cảm giác bất an dâng lên khiến hắn cho ngừng dòng chảy lại, dừng lại ở trước ngôi miếu và không dám cho tiến thêm dù chỉ một li. Bác và hai người kia cũng cảm nhận được chiến khí kia, nhưng chỉ một thoáng và khi vào bên trong ngôi miếu này thì cả ba mới hết cảm nhận được nó. Bác nhìn khắp nơi rồi lấy đèn pin ra, ánh sáng lại được soi lên, khiến nơi này lại được lần nữa soi sáng. Điều khiến Bác và hai người kia ngạc nhiên là bên trong ngôi miếu này không hể nhỏ như hình dung khi ở bên ngoài. Hai bên là các trụ bằng đá được trạm khắc thành hình những con hổ đang chầu bái, hai bên là các pho tượng quân lính đang quỳ gối hướng về phía trước, và một tấm thảm đã mục nát nhưng vẫn thấy ít nhiều những hoa văn mãnh hổ trên đó, và ở giữa ngay phía trước là một sa bàn nhưng đã hoang phế đi rất nhiều. Vô Tọa truyền âm cho Bác:

- Chủ nhân cẩn thận đó, soái vong đó luôn ngự trong ngôi miếu này, rất ít khi rời khỏi đây.

Bác âm thầm mở mắt nhìn về khắp nơi nhưng vẫn không thấy được sự tồn tại của soái vong kia, Bác ngầm đưa ra hai phương án, một là nó đã không còn ở đây hoặc tu vi của nó đã tăng tiến mạnh, vượt qua cả ngưỡng mà tiến lên một tầng mới:"Ngụy Đế", nghĩa là vua nhưng không có thiên mệnh bảo hộ như các vị vua được làm lễ với trời đất được trời đất công nhận, tiên hoàng đời trước hạ chiếu và cả người dân biết tới. Những Ngụy Đế vong này là một thứ gì đó cực kỳ khó đoán. Bác đang thăm dò xung quanh thì Diệu Liên lên tiếng:

- Này, anh kia.

Bác quay lại nhìn Diệu Liên với ánh mắt đầy lạnh tanh:

- Chuyện gì?

Diệu Liên nói:

- Chuyện hôm nay không được kể với ai.

A Lý góp ý:

- Anh thông cảm, vì Thánh Nữ trước khi được Thánh Hoàng nhường vị thì không được chạm vào thân thể của họ, bất kể là ai đi chăng nữa, miễn là đàn ông con trai, vì đây là giữ sự thanh cao trong sạch cho cô ấy.

Bác nghe xong thì hiểu qua rồi nói:

- Tôi sẽ không nói.

Chợt Bác quay lại hỏi A Lý:

- Giáo phái của các người ở bên Lào chắc cũng có danh tiếng lớn đúng không?

Diệu Liên cười kiêu ngạo:

- Đúng rồi, giáo phái chúng tôi tuy không được nhiều người biết tới, vì nó chỉ kết nạp giáo sĩ là các người có học thức, địa vị xã hội cao, và hạn chế kết nạp tầng lớp trung và đáy.

Bác nheo mắt lại rồi nói:

- Ngừng được rồi, nói tới đây thôi.

Diệu Liên định kể cho Bác nghe về sự lớn mạnh của giáo phái thì Bác đã không thèm quan tâm tới nữa, cô ta định đi lên nói lý với Bác vì bỏ qua giữa chừng với câu chuyện mà cô ta đang kể. Thì bác đưa tay lên nói:

- Ngừng, hai người có cảm nhận được gì không?

Hai người kia nhìn nhau rồi nói:

- Có gì lạ sao?

Bác cảm nhận được có thứ gì đó đang ở trong ngôi miếu này, một cảm giác khiến cho Bác không thể nhận được đó là có nguy hiểm hay không, Bác tập trung lắng nghe và dõi theo từng động tĩnh xung quanh, nhưng chỉ chưa đầy một phút thì Bác bỗng nhận ra quá khác thường, phía sau lưng Bác là hai người A Lý và Diệu Liên nhưng bây giờ Bác dường như không còn cảm nhận được hơi thở hay chuyển động của họ nữa. Bác kết diệt ấn, pháp lực tuôn vào đó mãnh liệt rồi bất thình lình Bác quay người lại, lui về phía sau. Đúng như Bác nghĩ, phía sau Bác là hai người kia đã đứng yên bất động họ khựng lại và không còn chút hơi thở, Bác đi tới đưa tay định chạm vào họ. Thì một cảnh tượng khó mà lý giải đã xảy ra, tay Bác chạm vào người A Lý như chạm vào không khí, bàn tay Bác đi xuyên qua người anh ta và dường như không thể cảm nhận được thân xác của họ, mà thứ mà Bác nhìn thấy chỉ là hình chiếu của hai người đó mà thôi. Bác hít hơi thở sâu rồi nói:

- Ra đi chứ, màn chào hỏi thì tôi đã nhận rồi.

Từ sau lưng Bác, vang lên tiếng bước chân và tiếng vỗ tay, và Bác cũng đã cảm nhận được có thứ đó, Bác từ từ quay lại nhìn, thì thấy đó là một người đàn ông mặc giáp phục, bá khí từ người ông ta tỏa ra đủ khiến mọi thứ phải triều bài, bộ giáp phục của ông ta cũng không nguyên vẹn mà đã sứt mẻ, và đầy mùi khét của lửa và tanh của máu, khuôn mặt không để râu nhưng góc cạnh và đôi mắt sắc bén đủ khiến ai cũng phải khiếp vía. Bác nhìn thẳng vào ông ta rồi cũng từ từ bước lại, khi cả hai tới gần nhau cách nhau năm mươi cm thì dừng lại. Bác làm lễ:

- Hai Cổ có lễ với ngài.

Người đàn ông nhìn Bác rồi gật đầu:

- Đã lâu không có người tới nơi này, ngồi đi.

Ông ta vỗ tay thì ngay lập tức khung cảnh thay đổi, không phải là không gian căn miếu tối tăm nữa mà là một nơi như trong lều lớn thời chiến, xung quanh là các quân lính, đứng nghiêm chỉnh sau lưng, Bác nhìn họ rồi âm thầm nghĩ:" tu vi âm binh của người này cũng không phải dạng tầm thường". Ông ta đưa Bác tới trước một cái bàn rồi nói:

- Ngươi ngồi vào đó đi, lát nữa sẽ có thêm vài người nữa tới đây.

Bác cũng vui vẻ ngồi vào bàn đó, lập tức có một người đi tới rót vào ly của Bác, Bác ngồi chờ đợi những người mà ông ta nhắc tới. Người đàn ông uy nghi đó nhìn Bác rồi nghĩ thầm:" Là một kẻ có dã tâm và năng lực, phải lôi kéo hắn về phe cánh của mình".

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.