Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 70

Tiểu thuyết gốc · 2370 chữ

Bác lúc này đã cận kề cái chết, vì máu của Hoang đang dần mất kiểm soát và phá hủy căn cơ bấy lâu nay của Bác. Nhưng Bác không thể để chuyện đó xảy ra được. Bác dùng sát nghiệp của mình rồi bọc lấy lượng máu của Hoang đang ở trong người, nhưng dường như đó vẫn chưa đủ, chúng muốn phá nát thoát ra ngoài, thì Bác lại dùng vu lực bọc thêm một lớp phong ấn lại, nhưng vẫn chưa đủ khiến cho chúng đang dần trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết. Bác định ép lượng máu của Hoang ra ngoài nhưng chúng lại không hề di chuyển mà đóng rễ vào xương tủy của Bác. Bác cắn chặt răng rồi từ trong người của Bác khẽ xuất hiện một lượng lớn phật khí bao phủ lấy nó, tiếng niệm kinh đang vang lên, xoa dịu, thuần hóa lượng máu của Hoang kia. Và Bác cũng thành công, lượng máu đó dần yên tĩnh trở lại rồi ngừng quấy phá. Bác lúc này mệt bở cả hơi, khắp người của Bác là máu và những vết nứt trên da, Bác nhìn ra phía trước, thì thấy Hoang đã nằm phục trước đó. Nó đã quyết canh giữ tại đây, dù Bác có ra hay trốn bên trong cũng phải chết. Bác đã tạm thời phong ấn được máu của Hoang, nhưng chỉ là tạm thời. Bác nhìn ra bên ngoài rồi âm thầm nhìn xung quanh xem có đường nào để đi không, nhưng nơi này là một các vách cụt, chợt Bác nhìn lên trên thì nói:

- Sao mình không nghĩ ra sớm hơn chứ.

Bác đã tính đường để lui, đó là theo vách này leo lên phía trên, biết đâu sẽ có đường cho Bác đi. Nghĩ là làm, Bác bỏ balo của mình ở lại, chỉ lấy mặt nạ phòng độc, một con dao, rồi quấn cuộn dây thừng quanh thân chéo xuống ngực và túi đồ hành pháp của mình. Bác hít một hơi thở rồi chống hai tay ra hai bên rồi đặt một chân lên rồi nhích dần lên, khoảng cách của nơi này nhỏ hơn sải tay của Bác nên di chuyển có chút khó khăn, cứ thế Bác dùng cách này nhích dần lên. Hoang nằm bên ngoài vẫn chưa biết được Bác đang bỏ trốn. Nó nằm cách chỗ đó một khoảng xa, nó đang lim dim chờ đợi, nếu không phải Bác đã nuốt máu của nó thì đã bị nó giết từ lâu rồi. Hoang không muốn Bác chết vì sẽ tổn hại lượng máu của nó trong người của Bác, nên mới nhẫn nhịn nằm ở bên ngoài. Bác khẽ ngừng lại rồi hít thở thật sâu rồi lại tiếp tục, Bác phải mất mười phút từ bên dưới leo lên tới giữa của nơi này, chợt Bác nhìn thấy một cửa hang nhỏ đủ để bò vào bên trong. Bác vội bám vào đó rồi chui tọt vào hang nhỏ này. Bác vừa nằm vừa trườn, Bác đã ngừi thấy mùi cực kỳ lạ, nó như mùi của thảo dược đinh lăng trộn với máu tươi.

Bác khẽ nhăn mặt rồi nói thầm:

- Quái lạ, mùi này hình như chỉ có thể là...

Rất nhanh chóng Bác đã đi hết cái hang nhỏ này, phía bên kia là một nơi được xây dựng theo các đại điện rất kỳ công. Bác lấy sợi dây thừng rồi buộc vào một khối đá phía trước hang rồi Bác theo nó mà leo xuống. Khi Bác đi xuống dưới thì thấy nơi này có vô vàn các đỉnh lớn, Bác lại gần rồi nhìn vào trong thì thấy bên trong đó là một nhúm đen xì, Bác đưa tay lấy chúng thì nhận ra đây là:" cây hoàng cao được đốt cháy pha trộn với bột được làm từ trùng cướp xác" Loại hỗn hợp này thường được dùng để trục hồn phách, nhưng nó cần có người cực kỳ am hiểu dược tính và phối chúng lại, vì chỉ cần một sai sót thì chúng sẽ sinh ra khí độc mà giết chết tất cả quanh đó. Bác khẽ lấy trong lọ ra lấy dao cạo một lớp đen này cho vào rồi bỏ vào túi. Bác đi tới gần các đỉnh khác cũng thấy trong đó cũng có thuốc,hoặc nước được pha chế sẵn.Bác dần thắc mắc:

- Những loại dược liệu này từ đâu mà ra, ai đã điều chế ra chúng,

Bác nhìn về phía đại điện lớn nhất ở phía trước, Bác đi tới gần thì thấy hai chữ lớn:"Minh Điện". Bác đọc thấy vậy thì hơi ngạc nhiên rồi bước tới gần cánh cửa. Bác chỉ dùng tay đẩy nhẹ cánh cửa thì chúng đã mở ra. Bác nhìn thấy ở phía trước có một ngọn đèn đang cháy le lói, Bác đã bắt đầu dần cảm thấy nơi này quá tà dị. Bác tới gần cây đèn rồi khẽ đưa tay thả một chút vu trùng thì ngay lập tức ngọn lửa bốc cháy dữ dội, rồi dịu lại nhanh chóng. Bác đi quanh trong đại điện này rồi chợt phát hiện một điều, là không hề có một hạt bụi nào cả, nó cực kỳ sạch sẽ như mỗi ngày đều có người tới dọn dẹp. Bác đi tới gần một kệ sách, những cuộn thẻ tre được sắp lên đó ngăn nắp, Bác đưa tay định lấy một cuộn để đọc thì dừng lại. Một tầng kết giới đã được bao phủ và chặn lại, không cho Bác hoặc người khác sờ vào những thứ này. Bác nhìn kết giới đang hiện ra trước mặt mình rồi quan sát nó. Bác nhìn thấy tám điểm tiết, loại kết giới này dùng thần chú của đạo giáo mà ra, chưa hết nó còn đưa vào cả một hình của chòm sao Vĩnh. ( chòm sao Vĩnh là chòm sao cực độc, dùng không đúng là sẽ bị phản phép, bị sao chiếu mạng hành tới hết năm hoặc phù phép đã cạn ). Bác lắc đầu rồi âm thầm nói:

- Kẻ tạo ra lớp kết giới này vẫn chỉ là gà mờ.

Bác thừa sức phá hỏng kết giới này nhưng không, chắc chắn nó là một mồi nhử hoặc đại loại nếu Bác phá hủy lớp kết giới đó thì chắc chắn sẽ có một loạt các cạm bẫy được diễn ra. Bác bỏ qua nó rồi định đi ra ngoài thì chợt nghe phía trước có hàng loạt các âm thanh xì xào. Bác đi tới gần rồi nhìn lén ra bên ngoài, ngay lúc này Bác nhìn thấy có rất nhiều đứa bé, chúng ko mặc quần áo mà khắp thân được bao phủ một tầng sương mờ đặc đầy mùi thơm. Bác giật mình:

- Linh dược ( các cây thuốc lâu năm thường sẽ biến thành hình người, nhưng pháp lực khá yếu, nên chúng rất ít khi lộ ra trần thế, tránh cho người ta bắt )

Đám linh dược này dưới dạng trẻ con cứ đùa rồi một đứa bé có vẻ lớn nhất nói:

- Tới giờ làm việc rồi, mấy đứa vào Minh Điện lau chùi, còn chúng ta sẽ đi chuẩn bị thuốc cho chủ nhân.

Bác nghe vậy thì liền lui vào trong rồi tìm cách leo lên trên để ẩn nấp, đám linh dược này vào trong thì thực hiện nghi thức hành lễ với đám thẻ tre kia rồi chia nhau làm việc. Tuy với dáng vấp trẻ con thì chúng lại khiến Bác cảm thấy khá vui mắt. Nhưng khi đi lau dọn được một tên dẫn theo người nữa. Chúng nhìn thấy nơi này rồi cả đám linh dược kia nữa. Chúng chính là liên minh của ma cà rồng, quỷ và yêu tinh. Trong đó có người phải khiến Bác dè chững, một người lúc nào cũng im lặng, tỏa ra yêu khí, và khí chất rất cao ngạo, thứ hai là một cô gái thuộc bộ tộc ma cà rồng, cô gái này sở hữu nhan sắc và phong thái cực kỳ kiêu nạo. Cuối cùng là một tên quỷ hồn với ánh mắt thăng trầm trông rất đáng sợ. Chúng nhìn thấy đám linh dược thì mừng rỡ nói:

- Haha, người đâu, bắt hết đám chúng nó lại.

Đám tay chân vội ùa lên bắ lấy đám linh dược, Bác định không ra tay cứu, nhưng một con chạy về chỗ Bác đang nấp trên đó. Đó là tên heo rừng đen bị Bác cắt thịt đi ở trước cửa vào kho tàng. Bác nhìn hắn rồi âm thầm chờ đợi tới gần. Nhưng khi Bác định xuống tay thì từ bên ngoài vang lên âm thanh cực kỳ già nua:

- Sao lại xuống tay độc ác với đám trẻ của ta.

Ở bên ngoài là một ông lão đầu hói, cưỡi hồ lô, râu tóc bạc phơ cả lên. Những tên kia nhăn mày nói với nhau:

- Hắn ta chỉ là một đoạn tàn hồn

Bác cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy đoạn tàn hồn này xuất hiện. Nó gần như không hề có chút oán khí nào cả, mà thay vào đó là các mộc khí và hương thơm tỏa ra từ đó. Tên heo rừng nắm lấy một đứa bé linh dược rồi đi ra ngoài, hắn khoác lác nói mình bắt đám này cực dễ, nhưng tên thanh niên cầm đầu yêu tộc lại nói hắn mau bỏ ra nhanh. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì tàn hồn của ông lão kia đã phóng ra một sợi dây lục quang, phóng thẳng vào người của tên heo rừng, khiến hắn bị nó đâm thủng xuyên qua hông trái, máu từ đó úa ra như suối. Đứa bé linh dược trên tay hắn cũng thừa cơ vụt ra, những đứa bé linh dược này hiện lại nguyên hình rồi lượn lờ quanh người ông lão. Cô gái ma cà rồng cầm đầu người tộc của mình nói:

- Lão ta rất kỳ quái, Ích Tà, anh xem hắn có phải là quỷ hồn như các anh không.

Người thanh niên quỷ hồn ích tà nhìn về ông lão, đôi mắt của hắn bốc lên hai ngọn lửa cháy rực lên, chúng như soi sáng thân thể của ông ta. Sau một hồi vẫn chưa thu được kết quả thì Ích Tà lắc đầu:

- Không, hắn dưới quỷ nhãn của ta hoàn toàn không hề xi nhê. xin lỗi cô nha, Thu Hiền – tên của cô gái kia.

Ích Tà quay sang người thanh niên yêu tộc có vẻ xuất chúng kia nói:

- Anh Trụy Phương thử cho chút ý kiến về chuyện này đi.

Trụy Phương bước lên trước, anh ra vung tay lên, và ngay lập tức phía sau anh ta xuất hiện vô vàn các đuôi của chim công đực, chúng muôn vàn màu sắc và trên các đuôi đó lại xuất hiện một con mắt đang nhìn xuống, hơn trăm con măt rọi xuống ông lão kia. Bác nhìn thấy thì giật mình vì thần thông của bọn này, tên thứ nhất là quỷ hồn, đôi mắt đã dung hòa với lửa để tạo thành quỷ nhãn, tên yêu tinh thì lại là công tinh, yêu pháp của tên này khiến cho Bác phải mở mang tầm mắt. Ông lão kia dưới cái nhìn của trăm con mắt thì khẽ cười, toàn thân ông ta gần như bị thiêu đốt bởi chúng rồi tưởng chừng sẽ bị đốt chết thì ngay lập tức quanh người ông ta xuất hiện một luồng xoáy xanh xám, ông ta nói trầm:

- Cải tử hoàn sinh, dược pháp cũng là đạo của trời đất.

Sau khi thân thể của ông ta bị đốt cháy thì ngay lập tức chỗ đó lại bùng lên một chòi sinh mệnh, đó vẫn là ông lão kia, đám yêu ma kia biết ông lão này không phải dạng tầm thường thì vội rút nhưng muộn. Ông lão nói:

- Tất cả đều phải ở lại đây canh vườn thuốc cho ta hết.

Nói rồi, ông ta vung tay lên, đồng thời khắp người ông ta bừng lên một thứ pháp lực cực kỳ thuần khiết. Bác cũng bị thứ đó làm cho choáng ngợp. Bởi đây là thời mạt pháp, tu luyện cực kỳ khó khăn, chứ đừng nói tới pháp lực thuần khiết tới mức này. Cả nơi này lại bị một thứ ánh sáng lục phủ lấy, cả Bác cũng bị như vậy, Bác nhắm mắt hồi lâu rồi mở mắt ra thì thấy nơi này đã biển đổi, xung quanh Bác là thảo dược, nói chính xác hơn là toàn bộ đều là cây dùng để làm thuốc. Bác vẫn chưa hiểu chuyện gì thì ông lão kia nói:

- Chúng bây ở lại đây, canh vườn thuốc cho ta. Khi nào đủ sẽ thả ra bên ngoài.

Bác và đám yêu ma kia bấy giờ mới hiểu chuyện gì, tất cả đều bị lừa hết, nơi khi nãy chắc chắn là mồi dẫn, khiến người vào phải rung động, tìm cách bắt linh dược thì ông ta sẽ xuất hiện rồi đưa tất cả vào nơi này. Bác khẽ ngồi xuống, đưa tay chạm vào một cây thảo dược rất lạ, nó có màu đỏ như máu, thân chỉ có tám cái lá, mỗi lá lại có một hoa văn rất khác, Bác dù đã học qua y dược, loại thảo dược nào cũng từng tiếp xúc và nghe qua nhưng ở nơi này, lại có vô số các loại Bác chưa biết được. Khi Bác đang mải mê xung quanh các cây thảo dược mới thì Trụy Phương như nhớ ra điều gì, anh ta cay nghiến nói:

- Hỏng, cha ta từng nói dưới lòng đất ở Thái Nguyên, sâu trong kho tàng có một nơi được gọi là Thảo Cốc, nơi hội tụ đủ các loại thuốc quý ở khắp thế gian. Và người tạo ra nó có thân thế cực kỳ bí ẩn, ông ta tự xưng là Dược Tiên.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 191

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.