Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 6 : Hóa Phàm 2

Tiểu thuyết gốc · 2194 chữ

Bác theo anh Khoai đi vào làng Cam, lúc này trời đã tối sập, anh Khoai dẫn Bác tới nhà của anh ấy để ở lại. Bác nhìn thấy ngôi nhà này được xây theo kiểu nhà thờ cúng chính diện, bên phải là phòng khách và dẫn ra phía sau là phòng ngủ và bếp. Bác gật đầu khi thấy ngôi nhà này được dọn khá tươm tất, anh Khoai thấy vậy thì nói:

- Con đi lâu lâu mới về, nên nhà được hàng xóm qua phụ dọn dẹp. Thầy Hai ra sau giếng rửa tay, rửa mặt cho khỏe, con đi thổi nồi cơm, với qua bên nhà hàng xóm mua ít cá, rau về làm bữa.

Bác gật đầu rồi đi ra ngoài giếng nước, Bác thả thùng nước có buộc dây xuống rồi múc lên, nhưng đúng lúc này từ dười giếng lại ùng ục lên một lượng khí nhỏ. Bác nheo mắt lại rồi kéo thùng nước lên. Bác chụm hai lòng bàn tay lại lấy một ít nước rồi đưa lên ngửi thử, một mùi lạnh lẽo quen thuộc bốc lên, Bác nheo mắt lại rồi đi tới gần cái giếng nước, dưới đó là một màu đen kịt do buổi tối, nhưng Bác vẫn thấy dưới đó có một viên đá nhỏ đang âm ỉ chờ tản ra âm khí. Bác đưa bàn tay ra giữa miệng giếng rồi bóp thành trảo, từ từ tay Bác hiện ra một âm trảo mờ hồ, nó lượn lờ dần xuống nước, nhưng khi vừa chạm vào mặt nước thì một kết giới lóe ra, kết giới này màu lam, sử dụng bằng tiếng Campuchia, các dòng chú thuật trên kết giới hấp thụ âm khí rồi đẩy ngược lại âm trảo của Bác, Bác định dùng pháp lực trục vớt viên đá lên thì tiếng của anh Khoai đã vang lên:

- Thầy Hai ơi, vào dùng bữa thôi.

Bác ngừng tay lại rồi đi vào trong nhà, anh Khoai dọn sẵn một mâm cơm trên bàn, có một nồi cơm nhỏ, một đĩa cá rô, một tô canh rau dền nấu với tép, một bát cà pháo với mắm. Anh Khoai cười :

- Do vội quá, nên con chỉ chuẩn bị được nhiêu đây, có gì thầy thông cảm cho.

Bác gật đầu rồi nói :

- Những món này lại vừa đúng món ta thích ăn. Cậu không phải lo ta không hợp khẩu vị, ăn cơm đi.

Nói rồi Bác cầm chén cơm và đôi đũa lên, anh Khoai cũng vậy . Bác cầm chén cơm rồi ăn từ tốn, thực ra Bác không hề ăn được mà chỉ đưa những thứ đó vào trong miệng rồi dùng thuật che mắt, phủ lấy anh Khoai và dùng pháp lực bao bọc lấy những đồ ăn này. Bác ăn xong một chén rồi nói:

- Ta ăn chỉ vậy thôi, cậu cứ ăn hết đi, không cần phải để dành đâu.

Anh Khoai nhìn Bác rồi ầm ừ, anh ta cũng đói bụng, sức ăn cũng phải tám chín bát cơm, thêm cả cháy thì càng tốt. Bác ăn một bát mà anh ta đã qua bát thứ tư, Bác đứng dậy rồi đi ra sau nhà. Lúc Bác ra khỏi nhà thì mở bàn tay ra, trong đó là các món ăn mà Bác đã che lại khi này. Tay Bác phất lên, một ngọn lửa dần xuất hiện, đây là âm hỏa mà các vong hồn thường sử dụng. Bác là chín hư hồn được tụ lại thành một nên khác với các âm hồn khác. Hư hồn được hiểu như ảnh phản chiếu của người đó, chỉ khác là không có thân thể hữu hình, vẫn có các pháp lực, thần thông như lúc sống và kèm theo là vẫn có khả năng của các âm hồn bình thường. Nhưng hư hồn không phải lựa chọn sáng suốt vì nó dễ bị tổn thương khi thân xác xảy ra chuyện, và Bác cũng vậy. Âm hỏa bốc lên thiêu đốt các món ăn khiến chúng dần xạm lại, như đồ bị ôi thiu rồi từ từ phân hủy, như quá trình bình thường . Bác quay lại nhìn cái giếng rồi âm thầm để ý nó, Bác đi tới gần cái giếng rồi đôi mắt Bác mở to ra, đồng tử của Bác rực lên, nhưng vừa lúc đó một tiếng kêu lớn vọng tới:

- Éc éc éc...

Một đàn chim lợn kéo tới rồi đậu lên nóc nhà kêu lên inh ỏi, khiến Bác ngừng lại. Bác dừng tay rồi nhìn chúng, thân thể của đàn chim lợn bị một luồng âm khí phủ lấy, chúng như sợi dây nối vào con rối để người khác tự điều khiển . Bác khẽ cười rồi ngừng lại đi vào nhà , bác tự tin rằng mình che dấu thân phận là hư hồn thì khó ai có thể nhìn ra được . Bác đi vào nhà thì thấy anh khoai đang thu dọn mâm cơm , anh ta vớ lấy một khúc củi rồi chạy ra ngoài ném vào đàn chim lợn :

- Mẹ chúng mày, kêu réo cái khỉ gì

Đàn chim lợn bị đuổi đi, chúng vẫn không quên kêu lên từng hồi,bác nhìn ra thì thấy hướng của âm khí là từ đầu làng , lắc đầu cho qua rồi bác quay sang nói với anh khoai :

- Ta đi nghỉ trước , mai phải dậy sớm để thăm bệnh cho dân làng cậu nữa

- Dạ dạ, thầy hai cứ nghĩ đi

Giữa phòng khách và bếp có một khoảng không gian , nơi này có một cái giường và võng , nơi này chắc là để cho khách qua đêm ở lại . Bác lên võng rồi thầm nhắm mắt lại , nhưng bác làm sao mà ngủ được .Bác đang âm thầm vận khí , đưa các luồng khí đi vào đúng các hồn mạch rồi từ từ tu luyện . Anh khoai đi ra sân khẽ rít một hơi thuốc cho tỉnh người, anh ta pha sẵn một bình trà rồi ngồi uống 1 mình . Chợt một cơn gió lạnh thổi vào gáy của anh khoai khiến cho anh ta rùng mình nói:

- Quái thật , đang giữa hè sao lại có gió lạnh

Anh khoai định đi vào nhà lấy cái khoác thêm vào cho đỡ lạnh thì bỗng từ ngoài sân vang lên những tiếng cộp cộp như người mang guốc gỗ đi trên sàn . Anh ta lấy làm lạ quay sang nhìn thì hỡi ôi , một cảnh tượng khiến anh hãi hùng, một đứa bé mang guốc , đầu to như trống, đầu nó căng phồng ra , các mạch máu dãn ra hết cỡ , như chỉ cần chạm nhẹ là đầu nó sẽ nổ tung . Đứa bé này vừa mang guốc vừa nhảy lò cò , tạo ra các tiếng cộp cộp, nó cười :

- Một bước ta bị moi ra, hai bước ta bị băm nhỏ, ba bước ta bị nhét cho người ăn….

Anh khoai lúc này đã ú ớ, cả người run lên bần bật , miệng cứng đơ không nói gì được, các cơ chân tay cũng cứng ngắc , không một chút cử động. Đứa bé đầu to này bò tới chỗ anh khoai, ánh mắt nó mở to đầy ngây thơ , dòi bọ bắt đầu chui ra khắp người của nó và thân xác của nó đang dần bị phân hủy ,nhìn rất gớm ghiếc /. Chỉ còn cách anh khoai 2m thì từ trong nhà vang lên tiếng của bác :

- Cậu khoai có ngoài đó không ,lấy cho tôi cái mùng để giắt . Ngoài này muỗi nhiều quá

Tiếng nói của bác như một liều thuốc khiến tinh thần anh khoai tỉnh táo trở lại, lấy hết sức bình sinh anh khoai vọt vào nhà, chạy hét lên :

- Có ma có ma

Anh ta chạy tới chỗ bác nằm võng thì thấy bác đã đứng dậy , nắm lấy vai của mình, bác nói lớn :

- Bình tĩnh

Anh khoai ú ớ, lắp bắp nói:

- Có a…..m…a….ó ….a

Bác quát lớn rồi dùng sức ghì vào hai vai , ngay lập tức hai lửa tam muội ở hai vai đã cháy bình thường , không còn bị chập chờn như khi chạy vào. Bác nói nghêm giọng :

- BÌNH TÌNH , TỪ TỪ NÓI, CHẬM THÔI . HÍT THỞ SÂU . CHẬM THÔI, RỒI …TỪNG CHỮ MỘT

Anh khoai được bác trấn an thì đã đỡ sợ hơn, anh ta làm theo bác rồi nuốt từng ngụm nước bọt rồi kể rõ mọi chuyện ở trước sân . Bác lắng nghe mọi chuyện ,rồi nói :

- Đi ra đó xem sao

Anh khoai thấy có bác đi cùng thì cũng đỡ sợ hơn , nhưng khi đi ra ngoài sân thì chả nhìn thấy cái gì nữa. Anh khoai lắc đầu chỉ về phía sân rồi diễn tả lại cảnh tượng mình gặp khi nãy ra sao , bác nhìn anh ta hồi lâu rồi nói:

- Chắc cậu bị trúng gió , gặp ảo giác đó thôi . Lại hút cả thuốc lá nặng lên ảo giác đó , ra rửa mặt rồi đi ngủ đi

Nói rồi bác quay lại chỗ nằm của mình, còn anh khoai thì một mực mình đã gặp nó, nhưng sau khi bác thuyết phục thì cũng chịu ra giếng rửa mặt , và càng đinh ninh mình có nhìn lầm hay không . Bác nằm võng, vắt tay lên trán rồi khẽ thầm cười :

- Quỷ hài nhi , ngôi làng này có điều mờ ám

Nói rồi bác nhắm mắt lại rồi từ từ chìm sâu vào minh tưởng . Nhưng lúc này ở ngôi miếu đầu làng lại xuất hiện thêm các hiện tượng lạ,từ miếu chảy ra các dòng chất lỏng đỏ như máu và bốc mùi tanh . Khi tới 2h sáng thì lúc này anh khoai đã nằm ngủ và ngáy từng đợt to như sấm , anh ta nằm gần chỗ bác vì vẫn còn sợ . Bác thì vẫn đang minh tưởng, vận chuyển các luồng khí , đưa ra lấy vào đều đặn , nhưng đúng lúc này từ bên ngoài của cửa sổ , một bóng đỏ vụt ra. Âm khí ngùn ngụt dâng cao khiến cho bác đã để tâm đến nó, nhưng vẫn không dừng lại mà vẫn tiếp tục tu luyện. Một luồng sương mờ nhạt từ cửa sổ đi vào phủ lên hai người , anh khoai bị làn sương đó phủ lên thì lập tức ngừng ngáy lớn rồi im lặng, như một người dính thuốc mê , bác cũng không cần phải giả vờ mà vẫn im lặng . Từ từ , một cái bóng đỏ từ ngoài khẽ đưa đi qua vách tường rồi đứng nhìn anh khoai . Nó đứng im rồi nhìn anh khoai, nó đưa tay ra rồi tạo thành trảo từ từ hạ chậm xuống người của anh ta . Bác tuy không mở mắt nhưng vẫn biết rõ tình hình xung quanh, bác hở môi thở ra một luồng khí xám xịt . Luồng pháp lực này mỏng manh , chập chờn như không khí khiến cho cái bóng đỏ kia không hề hay biết . Luồng pháp lực này đi vào người của anh khoai rồi biến mất., vừa lúc bàn vuốt của cái bóng đỏ kia vừa chạm tới mặt của anh khoai thì người anh ta lóe lên ,rồi luồng pháp lực khi này bác âm thầm đưa vào đánh thẳng vào nó . Một tiếng hét dài một lượng quỷ huyết phun ra , bóng đỏ hoảng sợ nhìn anh khoai rồi nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy có ai, chỉ có một tên đàn ông nằm im thin thín như chết là bác , nó nhìn quanh rồi nhìn anh khoai lần nữa rồi biến mất . Khi cái bóng đỏ đó đã biến mất thì bác chỉ khẽ nở nụ cười rồi tiếp tục mình tưởng tu luyện pháp lực của mình . Cái bóng đỏ biến mất thì vừa lúc từ sau giếng nước xuất hiện những luồng dao động dữ dội , bác khẽ mở mắt ra rồi ngồi dậy . Bác mở cửa đi ra ngoài giếng thì nhìn thấy cả cái giếng đang bị bao phủ bởi lớp kết giới hồi tối mình gặp, nhưng kết giới này đang dùng dằng , và có dấu hiệu như muốn bị phá vỡ . Bác đi tới gần miệng giếng thì nhìn thấy bên dưới giếng là một chấm sáng đang cố thoát ra, nó chính là viên đá âm ỉ tản ra âm . Bác nhìn thấy thì để ý trên viên đá dưới giếng có một chữ KIM thuộc phạn tự đang cố phá kết giới thoát ra . Đúng lúc này , từ bên ngoài hàng rào một bóng người lừng thững đi tới , đó là một ngườ thấp bé , gầy gò, đầu đội nón , tay chống gậy đi tới chỗ giếng . Bác khẽ xoay người rồi hòa mình vào bóng tối ,rồi lặng lẽ quan sát người này

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.