Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 6 : Hóa Phàm 6

Tiểu thuyết gốc · 1929 chữ

Hôm sau, Bác và anh Khoai đang bắt mạch cho người bệnh thì ở bên cổng có tiếng gọi hớt hải vọng vào:

- Thầy Hai ơi, cậu Khoai ơi, cứu người.

Từ ngoài cổng chạy vào là một người đàn ông trung niên, ông ta chạy vào rồi nói:

- Mẹ tôi sắp chết rồi, bà ấy đang nguy kịch lắm, hai người mau mau.

Bác và anh Khoai vội lấy túi nghề rồi chạy theo người đàn ông, khi tới trước cửa nhà thì đã thấy ở trước nhà là những người hàng xóm chạy sang giúp đỡ, ba người đi vào bên trong thì thấy trên giường là một cụ bà đang nằm thở thoi thóp, miệng đã trào ra chút nước bọt và có chút máu. Nhưng kế bên đó là một người đàn ông đã gần 70 tuổi đang cất mấy món đồ vào túi, ông ấy quay sang nói:

- ừm, mọi chuyện giờ đã ổn , mọi người về hết đi, cho không khí thoáng đãng bà ấy cũng dễ thở nữa.

Những người hàng xóm vội đi về, chứng tỏ lời nói của ông lão này cực kỳ có sức nặng, họ vừa đi vừa nói:

- Ông cụ Kiên này giỏi thật, ra tay thì chỉ có sống.

- Thì trước giờ làng mình đau bệnh đều nhờ ổng mà.

Người đàn ông đi vào nắm lấy tay mẹ mình, rồi quay sang nói với ông lão tên Kiên kia :

- Cụ Kiên, mẹ cháu bị sao vậy?

Ông lão nhìn người nằm trên giường rồi quay sang nói:

- Hầy, có phải mấy hôm trước có người vừa thăm bệnh và bốc thuốc cho bà ấy không?

Ngay lúc này, anh Khoai đi lên, chắp tay nói:

- Thưa cụ, là con. Có chuyện gì không đúng, cụ cứ dạy.

Ông lão tên kiên lắc đầu rồi đứng dậy vỗ vai:

- Những người già trong làng này, một tay đều do tôi chữa bệnh, các cậu là người trẻ, học nghề thuốc chưa thạo, suy nghĩ lại bộc trực, chưa biết lý luận bệnh. Lần này may là tôi tới kịp, các cậu cố rút kinh nghiệm.

Anh khoai vội đi tới giường rồi định bắt mạch thì ông kiên quát:

- Đừng có chạm vào, cậu là thầy lang mà làm việc tắc trách,xém chút nữa là hại chết người , còn có mặt mũi động vào người bệnh nữa sao

Anh Khoai thẫn thờ im lặng. Bác đi tới vỗ vai nói:

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nếu thầy lang nào cũng chữa khỏi bách bệnh thì nên gọi đó là Diêm Vương thì đúng hơn, ai cũng có khuyết điểm, cậu Khoai còn trẻ, mắc sai lầm là tất yếu, nhưng đó là bài học để cậu Khoai tự rút ra. KHông cần ông phải dạy dỗ.

Nói xong, thì người đàn ông trung niên đó quay sang nắm lấy cổ áo của anh Khoai rồi đay nghiến:

- Hừ, cái thứ ngu đần như mày, cũng đòi làm thầy lang sao? Mày có biết mẹ tao chút nữa là bị mày hại chết không?

Bác nắm lấy tay người đàn ông rồi lạnh giọng nói:

- Vì những người như ông mà nghề lang như cậu Khoai không dám bỏ lòng tốt ra chữa bệnh, cũng không dám tận tâm rồi bị hắt gáo nước lạnh.

-Thầy lang là người, tôi nhắc lại LÀ NGƯỜI, chứ không phải thần tiên, hay thần y, chữa được bách bệnh, gặp ai cũng cứu được. Khoai, về thôi.

Cả hai người Bác và anh Khoai đi về nhà, vào trong nhà, anh Khoai như bị mất hết sức lực rồi nằm yên trên võng rồi vắt tay lên trán nằm suy nghĩ. Bác cũng để yên cho anh ta, Bác đi ra ngoài rồi mua cuốn vở, cây bút chì rồi ngồi viết vào trong đó. Tới buổi chiều, Bác đi xuống nhà thì vẫn thấy anh Khoai nằm ở võng.

Bác nói :

- Vẫn còn suy nghĩ chuyện lúc sáng sao?

Bác ngồi xuống rồi lấy cuốn vở rồi đưa cho anh ta nói:

- Hmm, đây là những điều tâm huyết mà tôi học được, đều ghi vào đó, trong đó có ghi các huyệt đạo – tác dụng của chúng, các bài thuốc dân gian, và các phương pháp chữa bệnh rất hiệu quả. Cậu cầm lấy rồi học dần.

Anh Khoai cầm lấy cuốn vở rồi đặt lên bụng rồi im lặng, bác cười cười rồi nói:

- Cậu thấy người chết bao giờ chưa?

- Rồi chứ , học nghề này mà.

Bác nói tiếp :

- Thế cậu nghĩ người mẹ lúc sáng còn sống hay đã chết?

Anh Khoai quay sang nói:

- Người đó vẫn còn sống sờ sờ , thì tất nhiên là sống rồi.

Bác lắc đầu nói:

- Đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa, cậu đã bắt mạch chưa, đã kiểm tra kỹ lưỡng chưa mà đã nói vậy?

- Hmm, cái này thầy Hai cũng thấy do ông Kiên không cho tôi đụng vào mà?

Bác đứng dậy nói:

- Đừng có đổ lỗi, đó là tính kiêng kỵ của người đàn ông. Cậu chỉ nghe lời người khác mà không có lập trường sao? Có thể là cậu sai khi khám chữa bệnh, nhưng chưa kiểm tra thì làm sao biết đó là do mình làm đúng không? Nghe người khác nói mình sai thì chấp nhận sao?

Anh Khoai nghe vậy thì thấy cũng có phần đúng. Bác vỗ vai cười:

- Thôi, đừng ủ rủ nữa, đứng dậy ra làm cơm, sáng mai dậy sớm làm việc. Hôm nay cậu nằm cả ngày rồi, dồn hết cho tôi ,không thấy xấu hổ sao?

- Hì hì, tôi biết rồi thầy Hai.

Nhưng tối ba ngày sau. Cả làng lại một phen náo động, tiếng hét và tiếng la thất thanh từ nhà của người đàn ông khi sáng. Bác và anh Khoai chạy tới đó thì một cảnh tượng rợn người, người mẹ kia đang ăn ngấu nghiến bất kỳ thứ gì mà bà ta thấy được. Hỏi thì mới biết, từ ngày được ông Kiên cứu sống lại thì người mẹ này có sức ăn kinh khủng, bà ta ăn luôn miệng và không khi nào thấy no. Cả nhà mới nghĩ là bà đã khỏe thì cứ cho bà ăn, nhưng ăn càng lúc càng lớn, bụng đã căng lên mà vẫn kêu đói. Cả nhà mới ngăn cản, không nấu đồ ăn mà gần tới bữa mới nấu, nhưng bà lại đi bắt cả gà vịt rồi ăn sống, tối nay khi cả nhà đi làm về định nấu cơm thì bà lại kêu đói, kèm theo tiếng khóc của đứa trẻ, chạy ra thì thấy bà đang định cắn cả đứa bé để ăn. Mọi người vội căn ngăn, nhưng sức của một bà lão lại hơn cả bốn, năm người khỏe mạnh cộng lại. Bác lúc này mới đưa tay búng ra một luồng pháp lực, nó bắn thẳng vào người của bà lão rồi tan biến. Bà ta đang vùng vẫy, hai mắt trợn ngược, mở to, các gân máu nổi lên khắp mặt, miệng há to, nước dãi nhễu nhão, và miệng luôn làm động tác cắn, nhai, nuốt. Nhưng khi luồng pháp lực của Bác đi vào người thì bà ta dừng lại rồi đứng yên, sau đó thì ngã xuống, nằm yên bất động. Người nhà mới lay lay, nhưng không thấy động tĩnh, sờ vào tim thì không thấy đập, mũi cũng chẳng còn hơi thở nữa. Mọi người mới biết bà ta đã chết, nhưng từ người bà lão lại tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc giống như đã chết lâu ngày. Anh Khoai đi tới gần rồi kiểm thi, sau một hồi anh ấy nói:

- Bà lão đã chết được gần 5 ngày rồi.

Mọi người nghe vậy thì ồ lên, người nhà tức giận thì anh Khoai nói lật người bà ấy lên rồi sẽ biết, đúng như lời anh Khoai nói, khi lật lên thì cả người bà lão đã có thối rửa, dấu hiệu từng đốm trắng và làn da tái bệch, ruồi bọ cũng chui từ da ra. Ai nhìn cũng ôm miệng nôn ói vì quá kinh hãi. Những người có tuổi và trải qua nhiều chuyện linh dị thì nói:

- Có thể là cậu Khoai nói đúng. Bà ấy đã chết, nhưng không may bị quỷ đói nhập xác, nó thỏa mãn cái đói của mình bằng chính thân xác của bà ấy. Người mà cả nhà bây cung phụng ngày qua chắc chắn là quỷ đói nhập xác rồi.

Anh Khoai nói:

- Người nhà của bà lão sáng mai tới nhà tôi, kể lại sự việc và trước mặt mọi người xin lỗi tôi. Vì hôm trước đã xúc phạm tới danh dự và y đức của tôi. Nếu không thì đừng hòng tôi ngó tới nhà các người. Tôi nói được là làm được.

Bác mỉm cười, tuy cách làm này có chút khó xử nhưng làm vậy là cần thiết, như vậy họ mới tôn trọng cậu Khoai và không lúc nào cũng quy chụp cho cậu ta. Bác lên tiếng:

- Mau mau, lo hậu sự cho bà ấy đi. Người chết cần an nghỉ, đừng nên để lâu.

Đúng lúc này thì ông Kiên và mấy người tới nữa, lúc này Bác mới biết ông Kiên là ba của ông Chín và là ông nội của cô Ly, sau ông Kiên là một cậu thanh niên trạc tuổi Bác, nhưng đôi mắt lại tỏ vẻ gian xảo và có phần âm hiểm. Ông Kiên lên tiếng:

- Hầy, tôi tới muộn một bước rồi. Tôi vừa bấm đốt tay biết được bà ấy gặp điều dữ nên tới đây, nhưng vẫn không kịp.

Nói rồi người thanh niên phía sau lưng ông ta bước tới rồi từ trong người lấy ra một tấm áo dành cho tẩm liệm người chết:

- Sư phụ tôi biết bà lành ít dữ nhiều, cũng trộm nghĩ chuẩn bị trước, nếu không may thì vẫn có cái cho bà ấy dùng. Mong người nhà nhận cho

người nhà vội ríu rít cảm ơn rồi nhận lấy tấm áo, Bác nhìn qua tấm áo rồi nghiêm mặt lại vì đó là một tấm áo xá hồn. Loại áo này là một phương thức vô cùng độc ác và thâm hiểm, các pháp sư mới học đạo, tu vi còn kém , đạo pháp chưa thông thì hay dùng cách này để đoạt hồn phách của người chết. Tấm áo này nếu được mặc lên cho người chết trong vòng 7 ngày thì pháp sư đó dễ dàng đoạt được hồn phách của người đó, mặc sức hạ lệnh, chưa hết, xác chết cũng dễ bị biến thành cương thi, nghe lời của tên hạ chú lên đó. Đây được coi là việc mà giới huyền pháp khinh rẻ và coi thường, ở những nơi xa xôi hẻo lánh, các pháp sư mới vào cũng lén lút dùng cách này để nâng cao tu vi của bản thân. Bác nhìn người thanh niên này rồi quay sang ông Kiên, bác cười, rồi truyền âm:

- Sao hôm nay không chống gậy nữa rồi?

Ông Kiên giật mình khi nghe thấy truyền âm ở bên tai, quay sang nhìn khắp nơi nhưng không thấy ai đáng nghi ngờ. Ông ta toát mồ hôi và lo lắng có phải mình nghe nhầm hay là ảo giác hay không

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.