Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1002 chữ

Chương 22 kì tích

3năm sau... Đó Tiêu Chiến vẫn nằm trên giường bệnh còn anh vẫn ở bên cạnh cậu ,cứ lâu lâu lại ngước lên nhìn cậu..sau đó lại gục đầu lên bàn,anh liền nắm tay nõn nà mà mềm mại của cậu..Anh liền thì thầm vào tai cậu khiến cho mọi người đều nghe cũng phải đau lòng mà quặn thắt , anh ngày nào cũng kể cho cậu nghe về điềm điềm và mọi người

Hôm nay vẫn như thường ngày ...anh vẫn ngồi cạnh giường của cậu mà ngắm nhìn cái nhan sắc nghịch thiên của cậu mà nở nụ cười

Tiểu Tán ..em có biết 3 năm qua mọi chuyện như thế nào không ...thằng bé của em bỏ mọi thứ như tập bò ,hay nỏ chựng mà tự đứng lên rồi đi được vài bước chập chững ,ăn bột cứ bắt mẹ đúc không chịu ai cả ,tính tình y chang em àk ,luôn nhõng nhẽo và khóc nhè ,làm nũng với ba đủ thứ , vậy mà mới đây thằng bé đã được 3 tuổi đã chạy nhảy tung tăng quậy phá không àk , cứ mỗi ngày chọc tức ông bà nội là giả bộ khóc toáng lên khi anh chuẩn bị đánh đòn nó đấy. Thằng bé nó thật giống em...quá em biết không

"Tiểu Tán ...hôm nay điềm điềm vừa đi học về là vừa tới nhà là phá đến nổi ,nguyên một đám vệ sĩ và anh em trong bang cứ thừa sống thiếu chết với đứa con của em lắm .. Mỗi lần thằng bé mà khóc hoài ak ,ba và mẹ dỗ mãi mà cũng không chịu nín ,vậy mà anh vừa ẫm thằng bé lên ,thì nó mới chịu yên mà cho anh dỗ

Tiểu Tán...em biết không là ngày hôm nay anh có đến tập đoàn Vương thị xem xét tình hình như thế nào ..mọi người điều nhắc tên em nhiều lắm ....nhưng do gần noel rồi và gần kề Tết nữa ,nên mọi người đều bận rộn công việc , nên mọi người hẹn lại khi khác mà tới thăm em "

"Tiểu Tán ... em biết không mấy anh em trong bang cứ luôn nhắc tới em hoài àk ...mấy đứa cứ mua bánh kẹo rất nhiều cho em .. Và còn lo lắng cho mấy chú thỏ và đám heo của em vừa lớn là tụi nó mằn thịt hết rồi ,em mà tỉnh lại chắc tức mà chết mất "

"Tiểu Tán ... Bây giờ cái phòng của em toàn là bé Hải Miên Bảo Bảo không àk.. Anh thấy bừa bộn quá cho nên anh sai người tu sửa sang lại mọi thứ ,và chờ ngày em tỉnh dậy chơi với anh và con nhé Bảo bối

"Tiểu Tán ...em biết không những ngày anh không nghe giọng nói ngọt ngào của em, làm cho anh nhớ em da diết ,chừng nào em thức dậy anh sẽ đưa em và con đến khu vui chơi giải trí lần nữa nhé ..bà xã của anh ..mau tỉnh lại đi có được không.. Anh chờ em nè.. Sao em không trả lời anh vậy ,những giọt nước mắt của đã rơi xuống gương mặt cậu ...thì đột nhiên.....anh cảm nhận đđược đều gì đó khiến cho anh vui mừng

Nhu bàn tay của cậu đột nhiên cử động.. Anh không tin vào mắt mik mà cứ tưởng tượng nhưng đều đó là thật..tay của cậu đã động đậy rồi ... Anh liền chạy đi ra bên ngoài mà gọi thiên Dương đi đến cửa phòng Tống kế Dương mà gọi

Tống kế Dương vừa nghe xong tức tốc hai chân 2 tay mà chạy vào bên trong phòng

Đến lúc Vương Nhất Bác quay lại phòng thì nhìn thấy cậu .thì hai hàng nước mắt của anh cứ tuông rơi ngày càng nhiều ..chân anh không thể nhấc bước nổi...mà miệng của anh không mở thể nên lời..hai chân cứ đứng trước mặt cậu

Cậu vừa tỉnh lại thì thấy anh mà miệng gọi cái tên thân thương nhất mà nở một nụ cười yếu ớt nhìn anh

Anh... Nhất.... Bác..

"Tiểu ...Tán ..

Cuối cùng anh vui mừng mà chạy nhanh đến ôm chầm lấy cậu mà nói .

"Tiểu Tán ... Bà xã của anh .sao em lại bỏ anh đi lâu đến vậy...em có biết anh nhớ em nhiều lắm không..

Anh òa khóc như mưa mà vui mừng mà hạnh phúc...ôm cậu thật chặt vào lòng thút thít

"Anh Nhất Bác...ngoan đi Tiểu Tán thương anh nhiều lắm .."

Lời nói ngọt ngào của cậu khiến cho anh vừa vui vừa buồn cười vừa muốn khóc .."ngoan đi em thương anh nhiều lắm ,giống như cậu dỗ con nít vậy " thiệt hết nói với cái tư cách mà anh thường dỗ cậu và thằng bé con vậy

Tiểu Tán anh sẽ ngoan mà .. em đừng ....bỏ ..anh ... Đừng rời xa anh nữa có được không

Vâng ạ

Em xin hứa ! Anh Nhất Bác của em phải ngoan ngoãn không được khóc nhè nữa nhé "

Ùm ..anh ...hứa anh sẽ ngoan mà nghe lời em hết "

"Dạ .. Anh Nhất Bác

Tiểu Tán

Dạ

Làm vợ anh nhé

Anh lấy tay gạt hết nước mắt ở khé ,mà quỳ xuống một chân ,một tay thò vào túi áo khoác lấy chiếc nhẫn đôi mà anh đã đặt trước khi Tiêu Chiến vừa mới cấn thai ,anh liền vội vàng mà đặt chờ cậu sinh con xong rồi nói lời cầu hôn với cậu... Ai dè ngày định mệnh cậu không thể đeo chiếc nhẫn ,cho đến hôm nay tâm nguyện của anh đã hoàn thành

Tiểu Tán em có thể làm vợ anh... yêu anh ...bên cạnh anh ..

cho đến khi tuổi thọ của em và anh đến ngày vĩnh cửu chúng ta vẫn sẽ không chia lìa

Mắt cậu ương ướt.. Mà nhìn anh

Anh Nhất Bác... Em đồng ý

Còn tiếp nha

Bạn đang đọc Bác Sĩ Vương Là Chồng Tiểu Tán sáng tác bởi Quynhnam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quynhnam
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.