Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Nạn

Phiên bản Dịch · 1870 chữ

Bắc Uyên tu tiên giới, Triệu quốc, Thanh Ly quận

Thanh Khuê có mảnh đất lẽ lôi, trơ trội và hoang dã, xung quanh mười dặm không có người ở. Trên mảnh ấy có một cái thôn tên Thanh Khuê Thôn, trong thôn trên dưới có một trăm hộ gia đình.

Đầu thôn phía Đông có một tiểu nam hài giống như một đại nhân chắp tay sau lưng, đi từ hướng Đông đến dọc theo bờ sông.

Hôm nay là tiết thanh thu, xung quanh là những bụi hoa lau đua nở, bên bờ sông bên cạnh cũng có hoa lau, gió thổi nhẹ nhàng lay động những cành hoa, hoa theo gió mà bay lên trời như tuyết rơi mùa thu rơi đầy trên mặt đất.

Ở ngoài thôn cách trăm dặm, cũng không có ruộng đất, chỉ có những đám cỏ dày và cao.

Những đám cỏ cây này điều là cây rừng có lá cành to rậm rạp, đó là một mảnh xanh ngắt, hoa lau trắng Theo gió bay đến, tạo cho rừng cây một tầng sương trắng mỏng manh, ngược lại làm cho rừng cây lộ ra khí khái Lăng sương Ngạo Tuyết.

Tiểu nam hài vô ý thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, không có mục đích mà đi. Chỉ nghe trong miệng hắn lẩm bẩm nói: "Thời vận xui xẻo, ngồi trong phòng mà mà còn gặp sét đánh chết, hên là trong cái rủi có cái may, chuyển thế sống lại, thế mà trong cái thế giới này lại có tu tiên.

Hắn cũng không phải là một hài tử bình thường, mà là một kẻ xuyên việt đến từ địa cầu và sinh sống trên Đất nước hoa hạ (Trung Hoa) một kẻ bình thường đi làm việc không thu hút gì cả, tên gọi là Vương Đạo Viễn.

Hắn từ nhỏ được một đạo sĩ nuôi dưỡng, Theo ông ta đi bốn phương để xem cho người ta phong thủy, trừ tà.

Về sau thì làm ăn ngày càng khó khăn, lão đạo sĩ sợ hắn sẽ thất nghiệp nên đưa hắn đến trường học.

Không phụ kỳ vọng cao cả của lão đạo sĩ, hắn cuối cùng cũng thi đậu đại học, sau khi tốt nghiệp hắn tìm được một nơi công tác trong thành phố cũng không tệ lắm, lão đạo sĩ Theo hắn hưởng được vài năm thanh phúc.

Khi hắn được ba mươi tuổi, năm đó thọ mạng của lão đạo sĩ đã đi đến phần cuối.

Vương Đạo Viễn đem lão đạo sĩ an táng tại ngôi nhà tranh làm bằng cỏ nơi mà hai người họ đã sinh sống gần hai mươi năm.

Trước khi lão đạo sĩ cưỡi hạc về trời, đã truyền lại" y bác "cho hắn, cái" y bác "này bên trong có một viên hạt châu thủy tinh màu tím hơi đục, bên ngoài hơi xám tro, cùng với một ít các loại sách phong thủy, xem bói.

Không biết viên châu này bị trời ghét hay sao mà khi hắn vuốt hạt châu, bỗng nhiên bị sét đánh thành tro bụi.

Ý thức hắn lâm vào bóng đêm vô tận, khi hắn tỉnh lại và khôi phục lại ký ức thì hắn phát hiện mình đã là đứa nhóc năm tuổi.

Kiếp này Vương Đạo Viễn sinh ra ở Thanh Khê thôn, theo cha mẹ của hắn nói, Thanh Khê thôn thôn dân cũng không phải là những người dân bình thường mà là một nhánh gia tộc ngoài ngàn dặm của Ngọc Tuyền phong Vương Thị, hằng năm" tiên nhân "trong tộc để xem xét tư chất tu tiên của mười hài tử, xem có có tư cách tu tiên hay không.

Thanh Khê thôn là địa bàn của Vương Gia nằm ở biên giới, phía đông là ngoài trăm dặm là nơi của yêu thú vị ngụ.

Vương Đạo Viễn cũng đã từng gặp" tiên nhân "trong tộc, ăn mặc điều là một thân trường bào màu trắng, hai ống tay áo có kim tuyến hợp thành dấu hiệu của gia tộc -- thân cá mà đầu rồng.

Lúc trước Vương Đạo Viễn chưa có khôi phục trí nhớ ở kiếp trước, trí lực của hắn so với những hài tử bình thường khác là giống nhau, cha mẹ cũng nói cho hắn không thể đối với" Tiên nhân "Bất kính, nên hắn một mực không dám quá gần với" Tiên nhân "

Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã đi ra thôn khoảng hai ba dặm đường.

Phụ cận của thôn thường có dã thú thậm chí yêu thú qua lại, chẳng qua là chúng bị" Tiên nhân "Giết sợ, không dám tùy ý công kích thôn, nhưng cũng có những con thú lạc đàn hoặc gan lớn sẻ có thể tập kích người đi lạc hoặc lẽ loi một mình.

Hắn quay đầu nhìn lại trong thôn, thì phát hiện mình rời thôn trang có chút xa. Bình thường những người lớn khuyên bảo nhiều lần, tuyệt đối không thể một mình ra khỏi thôn, nếu không nghe thì sẽ bị sói nhai nuốt.

Bởi vì vừa thức tỉnh trí nhớ của kiếp trước, đầu óc của hắn có chút loạn, đã quên đi điều này.

Hiện giờ vừa là lúc kịp phản ứng, hắn lập tức quay người trở về thôn.

Một cái năm tuổi hài tử, đối với dã thú mà nói không có lực phản kháng, là một điểm tâm tuyệt vời đối với chúng nó.

Hắn quay người đi chưa được mấy bước, chợt nghe đến phía sau ngoài hơn mười trượng, trong bụi cỏ có phát ra âm thanh cây cối bị bẻ gãy.

Hắn quay người nhìn lại, chỉ thấy một con sói màu đen trong bụi cỏ bay ra, chạy về phía của hắn.

Hắn kiếp trước đi theo lão đạo sĩ cũng luyện qua một ít công pháp tu tiên, nhưng không có luyện được cái trò gì cả, hên là có luyện qua một ít công phu quyền cước, bốn năm đại hán cũng không chạm được vào người của hắn.

Nhưng hắn hiện tại chỉ là một cái hài tử năm tuổi, cho dù có công phu tốt, phải thân thể cường tráng, thế nên không có khả năng đánh thắng được một con sói.

Vương Đạo Viễn là người của hai thế giới, kiếp trước lại cùng lão đạo sĩ lăn lộn chừng ba mươi năm, tự nhiên sẽ không giống người bình thường, gặp chuyện là chân tay luống cuống, Biết rõ đánh không lại con sói này, chỉ có thể chạy trốn mà kêu cứu.

Hắn một bên hướng chạy về phía bụi cỏ to mà chui vào, một bên lớn tiếng mà kêu cứu.

Sói có tốc độ chạy vượt xa người bình thường, hơn nữa sức chịu đựng rất mạnh, một cái hài tử năm tuổi, làm sao có thể chạy trốn khỏi nó được.

Tuy hắn nhờ những vào cây cỏ cao để ngăn cản thân hình to lớn của sói nhưng nó quá nhanh, khoảng cách của hắn và con sói ngày càng gần, khi khoảng cách giữa hắn và sói không đến hai thước, hắc lang chợt hướng về phía trước bổ nhào tới, mở miệng rộng ra, hướng về hắn mà táp tới.

Vương Đạo Viễn trong nội tâm bay lên một cỗ cảm giác vô lực:" Kiếp trước thì đần độn, u mê bị sét đánh chết, chuyển thế trùng sinh đến tu tiên giới, vốn định xông pha thiên địa thì không nghĩ là cứ như vậy mà chết uất ức trong miệng con súc sinh. "

Lúc này như ngàn cân treo sợi tóc, một đạo hắc ảnh bên cạnh nhảy ra, đánh về phía hắc lang, đâm trực tiếp vào trên lưng của hắc lang.

Lúc này, hắc lang nước miếng đã nhỏ giọt xuống trên người Vương Đạo Viễn, bị một bóng đen đụng phải văng ra xa hơn một trượng.

Bóng đen rơi xuống đất, lúc này Vương Đạo Viễn mới nhìn ra đây là chó nhà mình nuôi dưỡng tên là -- đại hắc.

Đại hắc nhe răng, gắt gao nhìn chằm chằm vào hắc lang, trong miệng thì phát ra âm thanh ô ô, uy hiếp.

Hắc lang phần eo bị đụng phải một phát, chịu một ít tổn thương, giờ phút này tư thế đứng có chút kỳ quái, nhưng cũng không có rời đi, mà ở lại nhe răng hướng về đại hắc thị uy.

Vương Đạo Viễn thấy thế, lập tức trốn sau lưng đại hắc, nhặt lên một khối đá bằng nắm đấm, tùy thời chuẩn bị đánh về phía hắc lang.

Hắc lang tuy bị đại hắc đụng phải một phát, phần eo bị thương, nhưng còn có hơn phân nửa chiến lực. Vừa rồi cũng không có cùng đại hắc chính diện giao thủ, không biết đại hắc sâu cạn, cứ như vậy rời đi, là không có cam lòng.

Đột nhiên, hắc lang tiên thủ vi cường, phóng tới đại hắc. Vương Đạo Viễn lập tức vung tay ném ra tảng đá, đánh về phía đầu của hắc lang.

Tuy nhiên lực của một tiểu hài tử là rất nhỏ, nhưng hắc lang vô ý thức mà né tránh. Đại hắc nắm lấy cơ hội, nhào tới cắn một ngụm vào phần gáy hắc lang, một sói một cẩu cắn xé cùng một chỗ.

Đại hắc thấp hơn cái đầu, lực lượng cũng so hắc lang yếu không ít, nhưng hắc lang trên lưng có thương tích, lại bị đại hắc chiếm được tiên cơ, cắn phần gáy. Cắn xé ba bốn mươi hơi thở, một sói một cẩu tách ra, trên người đều có nhiều vết thương, xem như cân sức ngang tài.

Hắc lang thở dốc một hồi, đang muốn tiếp tục nhào đầu về phía trước, nhưng thấy Vương Đạo Viễn trong tay lại giơ một tảng đá, lại có chút chần chờ.

Tiếp tục đánh tiếp hắc lang quả thật có thể chiến thắng, nhưng chính bản thân nó cũng có lẽ bị trọng thương, nó đã rời đàn của mình và thành một con sói cô độc, nếu bị trọng thương thì đồng nghĩa với cái chết, vì một món ăn nho nhỏ, một hài tử năm tuổi thịt không có bao nhiêu là không đáng.

Hắc lang làm ra động tác tiếp tục chiến đấu, đại hắc cũng thì chuẩn bị phản kích, Vương Đạo Viễn trong tay có tảng đá cũng một lần nữa ném ra, nhưng hắc lang lại quay đầu chạy mất.

Một người một cẩu đều có chút mất mộng bức, chờ bọn hắn kịp phản ứng, đại hắc đứng dậy muốn đuổi theo, Vương Đạo Viễn nói:" Đại hắc đừng đuổi theo, chúng ta tranh thủ thời gian về nhà thôi."

Mà hắc lang kia vừa chạy ra xa mấy trượng, một thanh trường kiếm màu thủy lam từ trên trời giáng xuống, một kiếm đem hắc lang đâm dính trên mặt đất, hắc lang vùng vẫy vài cái rồi không có cử động nữa, tắt thở mà chết đi.

Bạn đang đọc Bắc Uyên Tiên Tộc. của Nhàn Tụ Thủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi caohuyen852
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.