Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tư Vũ, Chí Thuần!

Phiên bản Dịch · 4802 chữ

- Một tháng?

Sở Ly hơi khó xử.

Ở phủ Quốc Công mình thực sự không thể rời khỏi một tháng, chưa nói tới cây Thiên Linh, cho dù là những những linh thảo khác cũng không thể tách khỏi mình. Nếu xảy ra chuyện gì thì tội sẽ rất nặng. - Thế nào, không đồng ý ư?

Tiêu Nguyệt Linh đưa mắt nhìn hắn, mỉm cười:

- Đây là giao dịch, ngươi có thể không đồng ý.

Sở Ly nghiến răng:

- Được! … Ta là thị vệ của phủ Quốc Công, không thể tùy ý rời khỏi vị trí cho nên cần báo với tiểu thư đã!

Tiêu Nguyệt Linh mỉm cười, gật đầu khen ngợi:

- Thật hiếm có!

Sở Ly là người thông minh tuyệt đỉnh, người như vậy thường có dã tâm rất lớn, khó tránh ích kỉ, làm gì cũng nhìn vào lợi ích. Sở Ly có thể nhớ tới bổn phận của mình khi đứng trước cám dỗ, không lập tức đồng ý, không quên cần bẩm báo với Tiêu Kỳ khiến nàng rất hài lòng.

Tiêu Kỳ lúc trước dẫn hắn tới gặp Tiêu Nguyệt Linh chính là muốn nhờ Tiêu Nguyệt Linh giúp nàng quan sát xem hắn có đáng để trọng dụng bồi dưỡng hay không.

Nếu như Tiêu Nguyệt Linh phủ nhận Sở Ly, vậy thì sẽ không có những việc về sau, hắn có thiên tài cỡ nào đi nữa thì cũng không cho phụ trách bồi dưỡng linh thổ.

Sở Ly có Đại Viên Kính Trí, đầu óc lúc nào cũng vô cùng tỉnh táo. Tiêu Kỳ hiện giờ là chỗ dựa của hắn, muốn giành được cơ hội lịch luyện tiếp xúc với Ý Cảnh, từ đó tiến vào cảnh giới Thiên Ngoại Thiên thì cần có sự giúp đỡ của Tiêu Kỳ. Số lượng người được lịch luyện của phủ Quốc Công rất ít, vô cùng quý giá, hắn cần không ngừng tích điểm cho bản thân.

Hơn nữa, hắn thích quyền thế, giờ hắn vẫn chưa có quyền thế mà nguồn gốc quyền thế là Tiêu Kỳ. Vì thế muốn nắm được quyền thế thì cần có được sự tín nhiệm và trọng dụng của Tiêu Kỳ, trở thành trợ thủ đắc lực, tâm phúc của nàng.

Hắn suy nghĩ nhanh chóng giống như chớp mắt phản ứng theo bản năng nhưng thực ra hắn đã suy nghĩ rất kĩ càng, là phản ứng và lựa chọn sau khi suy đi tính lại rất kĩ lưỡng, tới Tiêu Nguyệt Linh cũng bị qua mặt.

A Thục cầm một cuốn sổ cũ, ố vàng tiện tay giao cho hắn.

Sở Ly đón lấy rồi lật xem qua loa, sau đó ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Tiêu Nguyệt Linh.

Tiêu Nguyệt Linh liếc mắt nhìn hắn:

- Thế nào, không luyện được sao?

Sở Ly lắc đầu:

- Một môn tâm pháp kì lạ.

- Không kì lạ cũng không trở thành tâm pháp đỉnh cấp nhất!

Tiêu Nguyệt Linh nói:

- Phải dựa vào bản lĩnh của ngươi thôi!

Sở Ly ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, trầm ngâm trong tâm pháp Chỉ Xích Thiên Nhai.

Tâm pháp của Chỉ Xích Thiên Nhai hoàn toàn khác với tâm pháp võ công hiện tại, là hai thể hệ võ học khác nhau.

Tâm pháp võ công đương đại là nội lực lưu chuyển men theo kinh mạch. Còn Chỉ Xích Thiên Nhai thì khác hẳn, nó luyện huyệt đạo, huyệt trung huyệt.

Theo lý luận của Chỉ Xích Thiên Nhai, trong người có đại hư không hòa thành một thể với thiên địa hư không, là thiên nhân hợp nhất đích thực.

Nếu như có thể phá mở hư không trong cơ thể thì có thể phá mở hư không ngoài cơ thể.

Lý luận kì lạ như vậy quả thực rất khó khăn.

Giữa hư không trong cơ thể và ngoài cơ thể có một lớp màng vô hình, trên bí tịch Chỉ Xích Thiên Nhai gọi nó là Thiên Địa Thai Mô. Vô hình hữu chất, mỏng như lưới, dẻo dai như thép bách luyện, do lực thiên địa ngưng tụ tạo thành. Muốn phá vỡ nó cần nội lực mạnh và thuần khiết, dùng tâm pháp đặc biệt ngưng tụ nội lực thành kim mới có một tia hi vọng.

Người đời chỉ nôn nóng đòi hỏi sức mạnh trong kinh mạch, trong máu thịt nhưng không biết rằng kho báu lớn nhất chính là hư không. Hư không có cất giữ sức mạnh vô hạn, chỉ cần xem có thể mở ra kho báu này lấy sức mạnh hay không.

Sau khi Sở Ly xem xong thì cảm thấy trước mắt lóe sáng. Đây không chỉ là bí tịch khinh công, mà còn là lí luận võ học đáng kinh ngạc, khác hoàn toàn với võ học đương đại.

Hắn trầm ngâm một lát, sau đó quay sang nhìn Tiêu Nguyệt Linh:

- Loại lí luận này…

Tiêu Nguyệt Linh lắc đầu nói:

- Ta chưa luyện thành, lí luận nghe rất huyền diệu nhưng…

Nàng cười nói:

- Đây là bí tịch đoạt được ở di tích thượng cổ, hiện nay không có loại lí luận này nữa, chắc đã bị thời gian đào thải, không nên quá xem là thật nhưng hãy cứ luyện thử xem sao.

Sở Ly ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Tiêu Nguyệt Linh nói:

- Nghe Tiểu Kỳ nói công phu thiền định của ngươi rất thâm hậu.

Sở Ly mỉm cười, từ khi luyện được Đại Trí Độ Bổn Nguyên Kinh, một khi hắn thiền định, tạp niệm sẽ nhanh chóng được loại trừ, không hề sinh ra dao động nào cả.

Tiêu Nguyệt Linh nói:

- Luyện Chỉ Xích Thiên Nhai cần có công phu thiền định cực kì thâm hậu.

- Đó chính là võ công đạo môn.

Sở Ly nói.

Tâm pháp Chỉ Xích Thiên Nhai có hai điểm cực khó. Một là nội lực thâm hậu khó đoán, hai là tìm được huyệt trong huyệt. Huyệt này giống như huyền quan nhất khiếu của đạo gia, ở trong người nhưng lại không ở trong người, ở khoảng giữa, giữa có và không. Cần kiểm soát tâm thần chuẩn xác tới mức nhỏ nhất mới có thể tìm thấy được giống như tìm kim trong bóng tối. Tâm thần là tay, không đủ nhạy bén thì cho dù chạm được vào kim cũng không hề hay biết.

So với tiêu hao nhiều nội lực, tìm huyệt trung huyệt khó hơn nhiều. Không tìm được huyệt này, cho dù nội công thâm hậu tới đâu cũng vô dụng.

- Nó là võ công đạo môn nhưng ngươi có tu vi phật gia thâm hậu, nói không chừng có thể giúp ngươi thành công.

Sở Ly cười nói:

- Để ta thử xem… Không biết ta cần tìm ai?

- Trần Tư Vũ.

Tiêu Nguyệt Linh đáp:

- Ngươi không cần làm gì nhiều, chỉ cần bảo vệ nàng ta một tháng là được. Bên phủ Quốc Chắn sẽ thông báo một tiếng, Tiểu Kỳ sẽ đồng ý thôi.

- Vâng.

Sở Ly thẳng thắn đồng ý.

- A Thục.

Tiêu Nguyệt Linh giơ tay lên.

A Thục cầm một bức thư giao cho Sở Ly.

Sở Ly đón lấy rồi đưa mắt nhìn qua. Đây là thư viết cho Trần Tư Vũ, không để lại tên người viết, bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng.

Tru-yện được -dịch trực ti-ếp t-ại iREAD

- Ta đã nói trong thư rồi, ngươi đóng giả làm biểu đệ của Tư Vũ, tên là Trần Ly.

Tiêu Nguyệt Linh nói:

- Ngươi đừng để lộ thân phận của phận của phủ Quốc Công. Nàng ta sống ở nhà họ Hứa, ngõ Lưu Nhân, thành Vân Châu.

- Vâng.

Sở Ly gật đầu.

- Đi đi, Tư Vũ nếu xảy ra bất trắc, ngươi cũng đừng mong ở lại phủ Quốc Công nữa!

Tiêu Nguyệt Linh khẽ nói.

Sở Ly chắp tay chào, quay người bước đi.

- Tiểu thư, hắn có làm được không?

A Thục tiễn Sở Ly rời đi, về lại trước Tiêu Nguyệt Linh rồi lo lắng nói:

- Nhỡ may có gì sai sót…

Tiêu Nguyệt Linh mỉm cười:

- Có thể chống lại sự truy sát của Đại Lôi Âm tự, ngươi nói xem có được hay không?

A Thục nói:

- Nên để Kỳ tiểu thư phái người lão luyện, chín chắn đi. Hắn còn quá trẻ, thường khiến người ta không an tâm.

- Như vậy mới không gây chú ý.

Tiêu Nguyệt Linh xua tay nói:

- Được rồi, làm bài tập của ngươi đi, đừng lo lắng!

- Vâng.

A Thục bĩu môi, chạy vào trong phòng.

Vân Châu thành nằm cách Sùng Minh thành hai trăm dặm, là một thành trì hạng trung to bằng một nửa thành Sùng Minh.

Sở Ly đặt chân tới Vân Châu thành thì lập tức không khí huyên náo, phồn hoa lập tức đổ tới, khiến hắn có cảm giác đang bước vào thành Sùng Minh. Mặc dù không rộng bằng Sùng Minh thành nhưng vẫn náo nhiệt không kém.

Sở Ly tìm người hỏi thăm, sau đó nhanh chóng len lỏi qua nhóm người nhốn nháo, tới ngõ Lưu Nhân.

Ngõ Lưu Nhân cách con phố lớn náo nhiệt nhất chừng hai con phố, tĩnh lặng giữa cái ồn ào, là một nơi rất tuyệt. Sở Ly đoán Trần Tư Vũ chắc chắn là người giàu sang, phú quý, nếu không cũng không thể sống được ở nhà khu vực này.

Hắn dừng lại ở ngôi nhà thứ ba, nhìn con sư tử đá hung hãn, uy phong. Có hai thanh niên trang phục gọn gàng cầm đao đứng đó cảnh giác nhìn hắn. Sở Ly nheo mắt, hai người này đều đã từng giết người.

Sở Ly lấy ra một bức thư đưa cho một thanh niên:

- Tại hạ Trần Ly, không biết Trần Tư Vũ có sống ở đây không?

- Ngươi biết thiếu phu nhân nhà chúng ta?

Thanh niên này vẻ mặt hung dữ nhưng thái độ rất ôn hòa, ánh mắt rất cảnh giác. Thanh niên còn lại giữ đao, vẻ mặt căng thẳng, cả hai đều rất cảnh giác.

Sở Ly mỉm cười:

- Vậy thì không sai rồi, ta là biểu đệ của Trần Tư Vũ. Đây là thư nhà, tỉ ấy xem xong sẽ hiểu.

Thanh niên trang phục gọn gàng nhận lấy thư, quan sát một lát rồi chắp tay, nói:

- Xin đợi một chút.

Hắn quay người bước vào trong phủ, thanh niên còn lại cầm đao trừng mắt nhìn hắn.

Sở Ly mỉm cười quay người quan sát xung quanh. Hắn vận Đại Viên Kính Trí, lập tức cả phủ đệ đều hiện lên trong đầu hắn.

Thanh niên cầm thư vào trong cửa lớn, đi qua một cái sân rất rộng tới thẳng đại sảnh. Hắn vừa đặt chân vào đại sảnh, bốn người ngồi trong đó lập tức nhìn tới, ánh mắt như chớp giật.

Một lão giả râu tóc bạc trắng, sắc mặt vàng vọt trầm giọng nói:

- Tiểu Đỗ, có chuyện gì vậy?

Hắn có khung xương rộng, vừa to béo vừa cường tráng, ngồi trên ghế thái sư giống như hổ ngồi. Khí thế hơn người, hai mắt nheo lại, ánh mắt sắc lạnh.

Thanh niên kia vội vàng cúi đầu, chắp tay cúi người nói:

- Đường chủ, là biểu đệ của thiếu phu nhân tới thăm.

- Biểu đệ?

Lão giả nhíu mày:

- Thiếu phu nhân có biểu đệ sao?

- Lý đường chủ, nếu là thư viết cho thiếu phu nhân vậy hãy để thiếu phu nhân xem qua, như thế sẽ biết ngay thật giả.

Nam tử tướng mạo anh tuấn, khoảng chừng ba mươi tuổi ngồi vị trí trên đầu cười nói:

- Không thể không nói cho thiếu phu nhân biết, đúng không?

- … Thôi được, giao cho thiếu phu nhân đi!

Lão giả đưa thư cho người thanh niên kia, quay đầu nói:

- Hứa hộ pháp, trong lúc then chốt, không thể không cẩn thận!

- Ta thấy rằng bang chủ quá cẩn thận rồi, chẳng qua chỉ là một Đoạn Nhạc Chưởng, hà tất phải căng thẳng vậy chứ?

Nam tử anh tuấn lắc đầu cười.

Lão giả kia nói:

- Hứa hộ pháp còn ít tuổi, có thể không biết hết sự lợi hại của Đoạn Nhạc Chưởng. Lão phu tận mắt chứng kiến, một chưởng sập núi, danh bất hư truyền!

- Cao thủ lợi hại thế nào đi nữa cũng không thể chống đỡ được sự hao mòn của năm tháng.

Hứa hộ pháp mỉm cười, không mấy lưu tâm.

Lão giả kia trừng mắt.

Lão giả mặt mày hiền từ ngồi bên cạnh liền xua tay:

- Ha ha, được rồi, lão Hồ, việc này là ngươi không đúng rồi. Ngươi nghĩ mà xem, nếu ngươi là Hứa hộ pháp, có cần xem một lão già đã thành danh sáu mươi năm ra gì không? - Hừm!

Lão giả không phục, hừm mạnh một tiếng.

Lão giả mặt mày hiền từ cười nói:

- Nếu là chúng ta hồi còn trẻ, nghe về những lão già này chắc chắn cũng không phục, cảm thấy họ già rồi, vô dụng rồi.

Hứa hộ pháp đưa mắt nhìn hai người bọn họ, chửi thầm đúng là cậy già lên mặt. Sau đó nhìn người ngồi bên tay trái.

Đó là một người đàn ông trung niên anh tuấn, gương mặt tuấn tú, khí chất phóng khoáng, đang nhắm mắt ngủ gật giống như đang ngủ say. Đó là một vị hộ pháp khác tên là Trịnh Công Minh.

Cảm nhận được ánh mắt của Hứa hộ pháp, Trịnh Công Minh mở mắt cười nói:

- Tiểu Hứa, Hồ đường chủ và Lam lão nói không sai, không thể xem thường tên Đoạn Nhạc Chưởng này được, chúng ta đều không phải đối thủ của hắn!

- Trịnh hộ pháp từng gặp Đoạn Nhạc Chưởng?

- Đúng, đã từng lĩnh giáo một lần, suýt nữa mất mạng.

Trịnh Công Minh gật đầu:

- Đó là việc của ba năm về trước, giờ nghĩ lại vẫn còn kinh hãi!

Hứa hộ pháp ngạc nhiên, võ công của Trịnh Công Minh hắn hiểu rõ, cao hơn mình rất nhiều. Xem ra mình tuyệt đối cũng không phải đối thủ của Đoạn Nhạc Chưởng.

- Đoạn Nhạc Chưởng Triệu Luân…

Lão giả mặt mày hiền từ lại thở dài:

- Nhân vật độc bá một phương, thiếu phu nhân có khúc mắc với hắn, đúng là kém may mắn!

Ba người đều lặng im không nói gì nữa.

Thiếu phu nhân quá xinh đẹp, từ xưa tới nay hồng nhan họa thủy nhưng có người đàn ông nào là không liều mạng giành lấy những họa thủy này chứ?

Chí Thuần!

Chí Thuần!

Thanh niên quần áo gọn gàng cầm thư tới hậu viện tới trước chính sảnh, khẽ gọi:

- Khởi bẩm thiếu phu nhân, bên ngoài có một nam tử xin cầu kiến tự xưng là biểu đệ của thiếu phu nhân, còn có một bức thư nữa!

- Mang vào đây!

Một giọng nữ trong trẻo có phần khan tiếng vang lên, rất hút hồn.

- Vâng.

Thanh niên cung kính đáp một tiếng sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào. Một thiếu nữ thanh tú đứng ở trước cửa cầm lấy thư rồi quay người giao cho nữ tử trẻ tuổi ngồi trong chính sảnh.

Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí nhìn thấy dung mạo của nữ tử. Nàng có nước da trắng ngần, lông mày dài, đôi mắt đan phượng, sống mũi cao và bờ môi hơi dày. Nàng là sự kết hợp giữa trong sáng và gợi cảm.

Lúc này gương mặt nàng đang vô cùng buồn bã, rầu rĩ, nhìn rất đáng thương.

Sở Ly biết nàng ta chính là Trần Tư Vũ mà mình cần bảo vệ.

Nàng mặc một bộ váy trắng tinh, tóc búi cao có gài một bông hoa màu trắng khiến gương mặt trắng nõn nà của nàng càng thêm xinh đẹp, dáng vẻ của nàng cho thấy nàng đang chịu tang.

Nàng rút thư ra, bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng, nàng nhanh chóng đọc xong, khẽ mỉm cười.

- Nguyệt Nhi, là biểu đệ Trần Ly của ta, ngươi hãy đi dẫn hắn vào đây!

Trần Tư Vũ nhét thư vào trong bao thơ.

- Vâng, tiểu thư.

Nguyệt Nhi đáp một tiếng giòn tan rồi bước khỏi đại sảnh tới ngoài cửa.

Sở Ly đang đứng chắp tay sau lưng ở bên ngoài.

Nguyệt Nhi bước ra khỏi cửa lớn, đưa mắt nhìn hắn:

- Công tử là biểu thiếu gia?

Sở Ly chắp tay:

- Vẫn chưa thỉnh giáo…

- Nô tì là Nguyệt Nhi nha hoàn của tiểu thư, biểu thiếu gia, hãy đi theo nô tì!

Nguyệt Nhi mỉm cười nói, nàng thấy Sở Ly khí khái anh hùng, thần sắc bình tĩnh, liền có ấn tượng tốt với hắn.

Sở Ly đi theo Nguyệt Nhi qua tiền viện, tới hậu viện từ bên cạnh tiền sảnh rồi tới trước chính sảnh.

Trần Tư Vũ đứng trên bậc thềm, duyên dáng yêu kiều. Ánh nắng rạng rỡ chiếu trên người nàng xóa tan nét bi thương đang bao phủ.

- Xin chào biểu tỉ.

Sở Ly chắp tay hành lễ.

Trần Tư Vũ cố gượng cười nhìn hắn một lượt:

- Biểu đệ, sao lại tới vậy?

- Tiểu đệ tới nương nhờ biểu tỉ.

Sở Ly thở dài nói:

- Phụ mẫu qua đời, tiểu đệ lại không có việc làm, không sống được nữa nên tới đây nương nhờ biểu tỉ, mong biểu tỉ giúp đỡ!

- Biểu đệ đã tới rồi vậy hãy ở lại, từ từ rồi nghĩ cách, tìm việc làm.

Trần Tư Vũ khẽ gật đầu, quay lại nói:

- Nguyệt Nhi, hãy tìm một nơi cho biểu đệ ở tạm.

- Vậy hãy ở lại Lưu Hương Viện.

- Được.

Trần Tư Vũ gật đầu:

- Dặn dò nhà bếp một tiếng, tối nay tiếp đón biểu đệ.

- Vâng.

Nguyệt Nhi đáp.

Nàng quay đầu cười nói:

- Biểu thiếu gia, đi theo ta.

Sở Ly chắp tay chào Trần Tư Vũ, đi theo Nguyệt Nhi xuyên qua vườn hoa bên cạnh, bước qua một chiếc cổng tròn vào một tòa tiểu viện.

Nguyệt Nhi cười nói:

- Biểu thiếu gia, tiểu viện này trước đây tiểu thư từng ở, biểu thiếu gia lưu lại đây.

- Đa tạ.

Sở Ly cười nói.

Nguyệt Nhi vội vàng xua tay nói:

- Không dám, biểu thiếu gia có việc gì cứ sai bảo, có cần tìm thêm hai nha hoàn không?

- Không cần.

Sở Ly xua tay.

Đợi khi Nguyệt Nhi đi khỏi, Sở Ly ngồi bên bàn đá trong tiểu viện ngẫm nghĩ.

Đoạn Nhạc Chưởng Triệu Luân, chưa từng nghe nói bao giờ xem ra là một nhân vật lợi hại. Từ khi mình vào phủ Quốc Công chỉ quan tâm tới những tin tức của phủ Quốc Công, rất ít khi quan tâm chuyện ngoài phủ.

Hiện nay, chắc cũng nên để ý tới những việc ngoài phủ rồi.

Bốn người ngồi ở bên ngoài, ba người là cao thủ Tiên Thiên, một người là Hậu Thiên viên mãn. Hộ pháp, đường chủ, xem ra thực lực của bang phái này cũng không thể xem thường.

Cao thủ Tiên Thiên ở phủ Quốc Công là hộ vệ lục phẩm hình như cũng không phải là hiếm nhưng ở bên ngoài đã là cao thủ đỉnh cấp. Còn Thiên Ngoại Thiên thì chính là cao thủ hạng nhất thật sự. Cao thủ Thiên Thần là những nhân vật trong truyền thuyết.

Đoạn Nhạc Chưởng Triệu Luân lợi hại tới vậy chắc là cao thủ Tiên Thiên.

Hắn nghĩ một lát lại bắt đầu nghĩ về Chỉ Xích Thiên Nhai.

Huyệt trong huyệt, cần quan sát suy ngẫm về dũng tuyền tìm cho ra huyệt vị này.

Hắn có Đại Viên Kính Trí, có thể quan sát toàn bộ không bỏ sót bất cứ thứ gì nhưng không thể tìm ra được huyệt vị này. Không nằm trong người cũng không nằm ngoài người, vô cùng bí ẩn, đúng là phong cách của đạo gia.

Sở Ly nhanh chóng tiến vào định cảnh, tìm kiếm khi ngồi thiền.

Khi bắt đầu, huyệt dũng tuyền chỉ là một huyệt đạo nhỏ, cùng với quan sát và suy ngẫm sẽ lớn dần lên. Càng lúc càng lớn, quan sát suy ngẫm đạt tới vô hạn, sẽ lớn giống như bầu trời.

Sở Ly không vội vàng, Tiêu Nguyệt Linh cũng chưa luyện thành, rõ ràng là rất khó luyện. Ở đây một tháng, vừa hay hắn có thể tĩnh tâm tu luyện.

Hắn ở đây không thể để lộ thân phận. Một là vì thân phận phủ vệ phủ Quốc Công khá nhạy cảm, Trần Tư Vũ là bang phái võ lâm rất kiêng kị có dính líu tới phủ Quốc Công sợ bị cô lập. Hai là thế lực của Đại Lôi Âm tự quá lớn cho nên hắn sợ sẽ bị phát hiện.

Hiện giờ họ vẫn tưởng hắn ở trong phủ Quốc Công, chắc đang canh ở bên ngoài.

Trong thời gian ngắn không xuất hiện họ sẽ không phát hiện ra bất thường gì, tưởng hắn bị thương đang trị thương trong phủ. Hắn cũng không cần lo lắng họ sẽ tìm được, đợi khi họ biết được thì hắn có lẽ đã về phủ rồi. …

Buổi tối, ánh hoàng hôn chiếu xuống, cả phủ đệ nhuốm màu đỏ rực.

Một người cao lớn, lực lưỡng bước vào trong phủ. Bên cạnh có bốn người trung niên.

Hắn có thân hình cao lớn, gương mặt chữ điền, ánh mắt sáng quắc, nghiêm khắc. Trên người có khí thế uy nghiêm, vừa nhìn qua đã biết đây là người thường xuyên phát hiệu lệnh, có địa vị cao.

Sở Ly vận Đại Viên Kính Trí để quan sát người này, thông qua việc trò chuyện với Nguyệt Nhi lúc chiều. Hắn biết người này là bang chủ của Kinh Vân bang Hứa Chí Thuần, bốn người khi trước ở đại sảnh là hộ pháp Hứa An Hạ, Trịnh Công Minh, Lôi Đường đường chủ Hồ Hải, khách khanh Lam Tĩnh Trung.

Hứa Chí Thuần bước vào đại sảnh, bốn người Trịnh Công Minh đứng dậy chắp tay:

- Bang chủ.

Hứa Chí Thuần xua tay:

- Không có việc gì chứ?

- Bang chủ, trong phủ có biểu đệ của thiếu phu nhân tới đã vào phủ rồi.

Hộ pháp Hứa An Hạ chắp tay nói:

- Chúng thuộc hạ không tiện ngăn cản.

- Biểu đệ…

Hứa Chí Thuần nhíu chặt mày, vuốt râu trầm ngâm:

- Khoảng bao nhiêu tuổi.

- Khoảng hai mươi tuổi.

Hứa An Hạ trầm giọng nói:

- Là một người bình thường, không có võ công.

Hồ Hải cao lớn trầm giọng nói:

- Bang chủ, trong thời điểm này không thể không đề phòng!

- Lão Hồ, ngươi thấy không ổn sao?

Hứa Chí Thuần chậm rãi nói.

Hồ Hải nói:

- Không phải khá trùng hợp sao?

Hứa An Hạ nói:

- Hồ đường chủ, thiếu phu nhân lẽ nào lại nhận nhầm biểu đệ của mình?

Hồ Hải bĩu môi:

- Nhỡ may có việc gì khó nói hoặc gã họ Triệu gửi thư uy hiếp thiếu phu nhân thì sao?

Hứa An Hạ khinh miệt nói:

- Kinh Vân bang chúng ta lại sợ tên Triệu Luân đó sao!

Hồ Hải bực bội hậm hực, cũng thấy rằng lí do cũng mình quá khiên cưỡng, có phần không phục nói:

- Dù sao thì cẩn thận vẫn hơn, không thể để bị lợi dụng, nhỡ may bị đầu độc thì sao?

Hứa An Hạ vẻ mặt khinh miệt:

- Hắn không hề biết võ công, làm gì có bản lĩnh đầu độc?

- Hừm, lão Hồ cẩn thận không sai, tiểu Hứa phải học tập!

Hứa Chí Thuần gật đầu.

- … Vâng, bang chủ.

Hứa An Hạ chắp tay trả lời rồi trừng mắt nhìn Hồ Hải không phục.

Hứa Chí Thuần giả vờ không nhìn thấy sự khiêu khích của hắn, trầm giọng nói:

- Ta sẽ đích thân đi xem, mở tiệc tiếp đãi hắn. Các ngươi hãy về nghỉ đi.

- Bang chủ, chúng thuộc hạ ở lại vẫn hơn.

Hồ Hải vội vàng nói:

- Về cũng không có việc gì làm.

- Còn ở lại nữa, mĩ nhân trong phủ các ngươi sẽ chửi ta mất.

Hứa Chí Thuần nói, tỏ vẻ bực bội xua tay:

- Mau cút đi, trong phủ có ta, tên họ Triệu đó sẽ không dám tới đâu!

- Hì hì, bang chủ thần võ, gã họ Triệu đó đương nhiên sẽ không dám mạo phạm. Được rồi, vậy chúng thuộc hạ không ngồi đây gây chướng mắt nữa.

Hồ Hải cười hì hì, nói.

Bốn người cáo từ rời đi.

Hứa Chí Thuần chắp tay sau lưng đi tới hậu viện, Trần Tư Vũ đang ngồi lặng lẽ bên bàn đá ngẩng đầu nhìn trời, tâm trạng mơ hồ.

Nàng có dáng người dong dỏng cao, vai gọn eo thọn. Trên người mặc một bộ váy màu trắng, khó lòng che lấp dáng vẻ yêu kiều của nàng.

Sau khi Hứa Chí Thuần bước vào liền khẽ hắng giọng.

Trần Tư Vũ giống như không nghe thấy, vẫn ngồi yên nhìn trời.

- Biểu đệ của ngươi tới thăm sao?

- Vâng.

Trần Tư vũ nhìn trời, không nhìn ông ta.

Hứa Chí Thuần lại ho một tiếng:

- Ở quê tới sao?

- Là nhi tử của tam thẩm.

Trần Tư Vũ khẽ nói:

- Nuông chiều từ nhỏ, không nỡ để hắn chịu khổ, không luyện võ, kết quả trở thành một kẻ vô dụng!

- Ài…

Hứa Chí Thuần lắc đầu nói:

- Tam thẩm của ngươi làm vậy là đúng, không luyện võ cũng tốt.

Trần Tư Vũ cười nhạt:

- Không luyện võ sẽ bị người khác ức hiếp!

- Bị người khác ức hiếp còn hơn bị giết!

Hứa Chí Thuần thở dài nói:

- Nếu như có thể làm lại một lần nữa, ta nhất định sẽ không để Bằng Nhi luyện võ, thà để hắn là một kẻ chơi bời, lêu lổng còn hơn!

Trần Tư Vũ liếc mắt nhìn ông ta nói:

- Nếu có thể làm lại một lần nữa, phụ thân chắc chắn sẽ vẫn cho chàng luyện võ! Nếu không, Kinh Vân bang ai sẽ gánh vác, cơ nghiệp của phụ thân sẽ để lại cho ai? - Giờ thì sao chứ…

Hứa Chí Thuần thở dài:

- Chẳng phải cũng giống nhau sao?

- Phụ thân chẳng phải vẫn còn nhi tử nữa sao!

Trần Tư Vũ cười nhạt:

- Chết một người rồi vẫn còn hai người nữa! Phụ thân không bắt họ luyện võ sao?

Hứa Chí Thuần bị hỏi không nói lên lời, lắc đầu:

- Buổi tối ta sẽ mở tiệc tiếp đãi biểu đệ của ngươi, hắn tới đây làm gì?

- Không còn đường sống, đành tới đây nương nhờ!

Trần Tư Vũ nói.

Hứa Chí Thuần nói:

- Vậy thì sắp xếp một vị trí trong bang cho hắn.

- Không cần!

Trần Tư Vũ nói:

- Hắn không biết võ công, vào cũng chỉ là gánh nặng. Con không muốn hắn can dự vào việc trong võ lâm, hãy để hắn ở trong phủ đọc sách!

- Ngươi đấy…

Hứa Chí Thuần lắc đầu nói:

- Đọc sách cũng tốt.

Nguyệt Nhi rón rén bước vào:

- Tiểu thư, lão thái gia, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.

- Vậy thì dùng bữa thôi.

Hứa Chí Thuần nói.

Trần Tư Vũ khẽ gật đầu:

- Đi mời biểu thiếu gia tới tiền sảnh dùng bữa.

- Vâng.

Nguyệt Nhi đáp rồi quay người bước đi.

Hứa Chí Thuần nhìn Trần Tư Vũ, gương mặt nàng không chút biểu cảm cũng không nhìn hắn.

- Ài… Tư Vũ, ngươi cũng đừng đau lòng quá, người chết không thể sống lại, Bằng Nhi trên trời có linh thiêng cũng không muốn thấy ngươi như vậy.

Trần Tư Vũ liếc nhìn ông ta, ánh mắt sắc lạnh.

Hứa Chí Thuần lắc đầu rồi đứng dậy bước đi.

Bạn đang đọc Bạch Bào Tổng Quản (Dịch) của Tiêu Thư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.