Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Minh Thần Nữ tử mặc y phục màu trắng nói:

Phiên bản Dịch · 1845 chữ

- Sau khi cứu sống cứ để hắn ở đây, ngươi lại đi tới Đồ Châu thành, bên kia còn có một người nữa, nhìn xem có đáng giá để mang về đồng thời truyền công hay không.

- Vâng.

Nhược Lan cô nương nói.

Nữ tử mặc y phục màu trắng phất phất bàn tay ngọc.

Nhược Lan cô nương nhấc đai lưng của Sở Ly lên, nhẹ nhõm ra khỏi hậu hoa viên, đi tới tiền viện, tìm một gian phòng nhỏ, lại thả Sở Ly vào trên giường ở trong phòng ngủ.

- Ầm!

Nhược Lan cô nương bỗng nhiên vỗ một chưởng vào trên ngực của Sở Ly.

Sở Ly chỉ cảm thấy có một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ đánh trúng ngực hắn, tựa như điện giật vậy, lại mang theo một cỗ lực lượng kỳ dị rót vào trong thân thể, tim không tự chủ được nhảy lên, lực lượng mãnh liệt chảy quanh thân, sức sống tràn trề, bắt đầu sống lại từng chút một.

Nhược Lan cô nương thu tay, khuôn mặt quyến rũ tái nhợt đi một phần.

Sở Ly biết một chưởng này của nàng có huyền cơ, tuyệt không phải là chưởng lực tầm thường.

Nhược Lan cô nương vừa nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt sáng không nháy lấy một cái, một mặt lại thổ nạp ở trước giường, bộ ngực đầy đặn cao vút phập phồng kịch liệt.

Sở Ly từ từ mở mắt, có chút mê man nhìn lên trên xà nhà.

Nhược Lan cô nương lạnh nhạt nói: - Ngươi tỉnh rồi sao?

Sở Ly nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt trợn to lên, hỏi: - Nhược Lan cô nương, ngươi cũng chết rồi sao?

Nhược Lan cô nương nói: - Ta không chết, ngươi cũng không chết.

- Không đúng.

Sự cố chấp và ngây ngô ngốc nghếch của Sở Ly hoàn toàn được hòa tan vào trong xương, không có chút vẻ gì là biểu diễn, dường như hắn chính là Triệu Đại Hà vậy:

- Ta nhớ rất rõ, là tên khốn Phùng Hi kia giết ta, ta có thể thoát được hay sao?

- Ngươi không chết.

Nhược Lan cô nương nói.

Nàng biết dùng tướng mạo mà nhìn người là không ổn, nhưng đối mặt với người có đôi mắt tam giác, mũi tẹt, môi dầy này. Nhìn như thế nào cũng xấu xí không chịu nổi, quả thực không có cách nào có cảm giác thích được, nàng cố gắng ôn hòa đối mặt, không bởi vì hắn xấu xí mà lãnh đạm, nàng làm như vậy đã là cố gắng lắm rồi.

Huống chi tính tình của hắn quả thực rất không được người ta yêu thích, thích cơ bắp, nói trở mặt là trở mặt.

Sở Ly kinh ngạc: - Ta thực sự không chết sao?

- Không chết.

Nhược Lan cô nương lạnh nhạt nói:

- Nơi này là Bí Châu thành, qua mấy ngày nữa Thánh nữ sẽ gặp truyền công cho ngươi, trở thành đệ tử dưới chân núi của Quang của Minh thánh giáo.

Sở Ly vui vẻ nói: - Là Nhược Lan cô nương cứu ta hay sao?

Nhược Lan cô nương nói: - Không phải là ta, chỉ là một khảo nghiệm, nhìn xem ngươi có giấu giếm võ công hay không, nhìn phản ứng trước khi chết của ngươi.

Tính cách của rất nhiều người bình thường đều không nhìn ra được, nàng đã gặp quá nhiều người nhìn như dũng cảm không sợ chết, không sợ hãi chút nào. Thế nhưng một khi ở trước mặt sinh tử sẽ lập tức đổi thành một người khác, đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ, giãy giụa phản kháng thế nào cũng là vô dụng, lúc đó bọn họ sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cầu khẩn để giữ mạng sống.

Thời khắc sinh tử có sự sợ hãi vô cùng, chết mới là thời cơ tốt nhất để kiểm nghiệm tính cách của một người.

- Như vậy Chu Hương chủ cũng biết sao?

Sở Ly hừ lạnh nói.

Nhược Lan cô nương gật đầu: - Đương nhiên là biết rồi! Thánh nữ người mang thần thuật, có thể nhìn thấu được lòng người, nếu như Triệu Đại Hà ngươi có chuyện gì giấu diếm, hoặc là bụng dạ khó lường, tốt nhất nên sớm tính toán, chủ động thẳng thắn, thừa dịp còn sớm mà chạy đi, đừng chờ tới lúc để Thánh nữ phát hiện, trực tiếp mất mạng thì lại không hay.

Sở Ly oán hận nói: - Không ngờ Chu Hương chủ lại cũng biết!

Nhược Lan cô nương cau mày nhìn hắn: - Ngươi có muốn nói ra chuyện gì? Hoặc là rời khỏi đây không?

Sở Ly nói: - Ta đã nhìn nhầm hắn rồi!

Hai hàng lông mi đen nhánh của Nhược Lan cô nương nhíu càng chặt hơn hơn.

Sở Ly vội vàng khoát tay: - Ta không có chuyện gì cả, cái gì gọi là bụng dạ khó lường chứ?

- Ôm tâm tư khác tiến vào Thánh giáo.

- Như vậy nếu như ta muốn Phùng Hi thì có tính là bụng dạ khó lường hay không?

- Phùng Hi là đệ tử trong giáo, giáo quy không cho phép đệ tử tự giết lẫn nhau, nếu như ngươi giết Phùng Hi, y theo giáo quy, ngươi cũng phải chết!

- Ta vào giáo cũng không thể giết Phùng Hi sao?

Đôi mắt tam giác của Sở Ly trợn to lên.

Nhược Lan cô nương chậm rãi gật đầu.

- Vậy ta đây không vào giáo nữa!

- Ngươi không vào giáo thì vĩnh viễn không đánh lại được Phùng Hi.

- Ai nói vậy chứ?

Sở Ly không phục hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lại phát khổ.

Phùng Hi là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, không thể đánh được, khí lực có lớn hơn nữa, không có khinh công tuyệt đỉnh, căn bản không chạm vào được vạt áo của Phùng Hi.

Hắn hoàn toàn dung nhập mình vào trong thân phận Triệu Đại Hà, suy nghĩ giống như của Triệu Đại Hà vậy.

Nhược Lan cô nương nói: - Bây giờ ngươi có muốn chết nữa không?

- Không chết.

- Cũng không phải là Phùng Hi muốn giết chết ngươi, chẳng qua hắn chỉ khảo nghiệm ngươi, so với lúc Phùng Xương Văn giết ngươi không giống nhau.

- Cứ coi là vậy đi.

- Nếu hắn đã không muốn giết chết ngươi, ngươi cũng không nhất định cần phải giết chết hắn, chỉ cần giáo huấn hắn một trận là được rồi.

- Đúng, ta phải hung hăng giáo huấn hắn một trận!

- Trong giáo không cho phép đệ tử tự giết lẫn nhau, nhưng luận bàn võ công thì lại cho phép.

Nhược Lan cô nương hướng dẫn từng bước, thăm dò phương thức suy nghĩ của Triệu Đại Hà, thuận thế cảm ứng:

- Ngươi có thể buộc hắn luận bàn võ công, thuận thế đánh hắn một trận.

- Một trận chưa đủ!

Sở Ly lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Ít nhất là mười bận!

Nhược Lan cô nương cười nhạt: - Chỉ cần ngươi có bản lĩnh có thể làm cho hắn luận bàn là được!

Sở Ly để lộ ra nụ cười đắc chí vừa lòng.

Nhược Lan cô nương cảm thấy Triệu Đại Hà này không thành vấn đề, chỉ là có chút ngu xuẩn mà thôi. Mà dùng người này như thế nào cũng là một vấn đề, khó dùng vào nhiệm vụ lớn được, chỉ thuần túy là một cây đao mà thôi.

- Mấy ngày nay ngươi ở chỗ này, đừng có chạy lung tung, không cho phép đi tới hậu hoa viên, xông vào đó sẽ bị đánh chết.

Nhược Lan cô nương nói.

- Ai ở hậu hoa viên vậy?

Sở Ly nói.

Nhược Lan cô nương nói: - Ngươi không cần biết, tốt nhất cứ ngây ngốc ở trong phòng đừng đi ra ngoài.

- Vậy ta đi ngủ.

Sở Ly nói.

Nhược Lan cô nương khẽ gật đầu: - Ừm, như vậy là tốt nhất.

Nàng đứng dậy thướt tha rời đi.

...

Đại Quý, An Vương phủ Thần Đô.

Sở Ly xuất hiện ở trong Thiên Xu viện, bên trong viện chỉ có Tiêu Thi đang luyện thổ nạp thuật, người mặc một bộ y phục trắng như tuyết, nhìn Sở Ly xuất hiện, nàng chỉ liếc mắt nhìn rồi không để ý tới hắn nữa.

Sở Ly mỉm cười: - Sao lại chỉ có một mình tiểu thư vậy?

Tiêu Thi không để ý hắn.

Sở Ly híp mắt cười nhìn chằm chằm vào nàng.

Tiêu Thi hừ lạnh một tiếng: - Buổi tối muội muội ở bên này, mới vừa về.

Sở Ly khẽ gật đầu.

Đại Viên Kính Trí của hắn quét qua, đã nhìn thấy tình hình trong một tiểu viện phía sau Vương phủ, Thẩm Ánh Hồ đang đi dạo, Tiêu Kỳ tĩnh tọa ở bên trong tiểu đình.

Nước hồ rất bình tĩnh, giống như nàng và nước hồ đã hòa vào làm một thể.

Sở Ly cau mày, tâm cảnh của nàng ngày càng bình tĩnh, càng vững chắc, mình muốn phá vỡ đã khó lại càng khó hơn nữa.

- Ngươi đã mấy ngày không trở về rồi đó!

Tiêu Thi kết thúc thổ nạp thuật, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào hắn:

- Có phải bên Đại Ly kia hay không hơn hay không?

Sở Ly cười nói: - Ta sắp tiến vào Quang Minh thánh giáo rồi.

- Thuận lợi như vậy sao?

Tiêu Thi kinh ngạc.

Sở Ly nói: - Đúng là rất thuận lợi.

Hắn ngồi vào trước cái bàn đá, Tiêu Thi nhận chén trà do Liễu Nhứ bưng lên, tự mình đưa cho hắn, bàn tay trắng nõn và chén trà trắng như tuyết hồn nhiên hòa vào làm một thể, khó phân ra được.

Liễu Nhứ lui ra phía sau, Sở Ly nói việc đã trải qua mấy ngày nay một lần, Tiêu Thi nghe vào cảm thấy rất hứng thú.

- Thánh nữ có bộ dáng gì?

Tiêu Thi hỏi.

Sở Ly lắc đầu: - Che mặt, không thấy rõ tướng mạo.

Tiêu Thi nói: - Nàng là đệ nhất mỹ nhân của Đại Ly đó.

Sở Ly cười híp mắt nhìn nàng.

Tiêu Thi lườm hắn một cái rồi nói: - Ngươi đừng đi nằm vùng rồi lại tự mình bồi vào đó, bị nàng mê hoặc đó.

Sở Ly bật cười.

Tiêu Thi nói: - Về phần Độc tâm thuật, đây cũng không phải là thứ để hù dọa ngươi đâu. Quả thực Quang Minh thánh giáo có môn kỳ công này, gọi là Minh Thần kinh, rất khó tu luyện, có yêu cầu quá cao đối với thiên tư, không ngờ nàng lại có thể luyện thành môn kỳ công này.

Bạn đang đọc Bạch Bào Tổng Quản (Dịch) của Tiêu Thư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.