Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

13:năm Năm ! Tiến Đến Học Viện !

2982 chữ

Thấm thoát đã 5 năm trôi qua.

Trong một căn nhà gỗ nhỏ trên ngọn đồi phía Tây thành Sử Lai Khắc.Lúc này đã là 7 giờ sáng.Nhân vật chính của chúng ta đang rất đau đầu,chỉ thấy hắn đang cười khổ nhìn mái tóc đỏ chót lộ ra khỏi chăn.Hắn nghiêm giọng nói:

“Dậy đi Thiên Xích, hôm nay là ngày đăng kí nhập học đấy ! Ngủ nữa là ta bỏ ngươi lại một mình đấy !!”

Cô gái tóc đỏ nhanh chóng bật dậy,chiếc chăn trượt xuống,Thiên Xích chỉ mặc một bộ quần áo đơn bạc lộ ra trong ánh sáng, da dẻ trắng nõn, hồng hào như trứng gà lột vỏ.

Nhanh chóng ôm lấy Bạch Dạ, nàng như con mèo lười bám trên lưng hắn.

Bạch Dạ mỉm cười, ôm nàng đi rửa mặt, nói với con mèo lười trên vai:”Hôm nay là ngày đăng kí nhập học đấy, ngươi không thấy hào hứng à ?”Đồng thời cũng buồn bực không thôi.

Từ lúc nàng về chung nhà với hắn, hắn luôn luôn giành hết công việc nhà chỉ để lại việc tu luyện tự mình làm. Từ nấu ăn, giặt giũ, quét tước cho đến thay quần áo cho nàng,.. hắn đều làm hết. Hắn rất yêu thích cuộc sống như thế này; hằng ngày tu luyện, chăm sóc Thiên Xích, hướng dẫn nàng tu luyện trở thành hồn sư.

Nàng không phụ sự kì vọng của hắn, mới 12 tuổi đã đạt tới cấp 25, một Đại Hồn Sư chân chính.Không những vậy, càng lớn nàng càng xinh đẹp, đôi mắt màu đỏ mơ màng, mái tóc màu máu diễm lệ, ngũ quan hoàn mỹ, làn da trắng như tuyết,... Nhưng chỉ có một khuyết điểm duy nhất: nàng rất lười.

Cực kì lười !

Ngoại trừ việc ăn, tu luyện và di chuyển ra thì tất cả mọi việc nàng đều giao hết cho Bạch Dạ làm.

Bạch Dạ cũng không có ý kiến gì, hắn chỉ nghĩ :”kiếp trước nàng đã làm nhiều thứ cho mình, kể cả mạng sống cũng không đoái hoài tới, chút việc nhỏ như vầy có đáng là gì ?”. Rồi cục diện trở thành như thế này đây. Bạch Dạ chính thức trở thành một “ông nôi trợ”.

Hằng ngày trừ lúc tu luyện ra, cả hai đều quấn lấy nhau, hầu như không có chút thời gian riêng tư nào, Thiên Xích vô cùng ỷ lại Bạch Dạ.Hắn như một người bạn, một người anh trai, một người cha luôn che chở cho nàng, không bao giờ khiến nàng cảm thấy cô độc.

Về phía Bạch Dạ, hắn luôn luôn đặt việc tu luyện và chăm sóc Thiên Xích lên trên tất cả. Thiên Xích và Bạch Dạ đã trở thành một phần trong cuộc sống của nhau, tạo ra những dấu ấn in sâu trong kí ức khó phai nhòa trong lòng.

Trong năm năm qua,khuôn mặt Bạch Dạ đã bớt đi vẻ ngây ngô của một đứa trẻ, bắt đầu bước vào độ tuổi trưởng thành. Sóng lưng thẳng tấp, bờ vai rộng rãi, đôi mắt màu hổ phách lộ nét nhu hòa nhưng không kém phần sắc bén, một bên mắt lại bị che lại bởi mái tóc đen hướng sắc nâu kéo dài đến tận vai.Thời lâu dài tu luyện khiến màu da hướng về phía hơi ngâm ngâm, những bắp thịt tràn đầy sức sống mà lại không mất đi sự linh hoạt, thân hình cân đối, lượng mỡ trong cơ thể cực kì thấp, ẩn chứa trong thân hình báo săn đó là sức bộc phát khó tin.

Giờ khắc này Bạch Dạ đang nhìn về phía thân hình hơi co lại do nước lạnh của Thiên Xích, cảm thấy thú vị vô cùng.Hắn phát hiện ra nàng có một sự cảm ứng kì lạ với cái tên Xích Thiên, nàng có vẻ rất đâm chiêu mỗi khi hắn nhắc đến cái tên này trong lúc lơ đãng. Dường như cái tên này rất quen thuộc đối với nàng vậy..

Kết hợp với giả thuyết nàng cũng xuyên không giống mình, Bạch Dạ mừng rỡ không thôi, hắn thấy được hi vọng tìm lại mối tình đầu của hắn.

“Ngươi sẽ ở chung với ta chứ ?” Nghe thấy câu trả lời này của Thiên Xích, Bạch Dạ đau đầu không thôi. Hắn nhớ tới cảnh nàng luôn luôn chui vào giường hắn lúc hắn ngủ, hậu quả là những tháng đầu tiên hắn mất ngủ liên tục, hắn thật sự không hiểu vì sao nàng lại muốn bên cạnh hắn đến vậy, tuy lúc hai đứa còn nhỏ thì không sao nhưng nó kéo dài đến tận đây thì đó là một vấn đề lớn.

Lúc hắn yêu cầu nàng ngủ ở giường khác với thái đô cứng rắn. Nhưng không trụ được quá một phút trước vẻ mặt đáng thương và giọng nói chực khóc:” Ngươi sẽ bỏ ta sao ?”

Và từ đó đến nay hắn mềm lòng đúng 19 lần.

Phải dạy cho nàng cách tự lập mới được !

Bạch Dạ nghĩ đến, hắn mở miệng:”Ngươi sẽ luôn bên cạnh ta !”. Hơi dừng lại, hắn lại thay đổi chủ đề mà hỏi :”Ngươi sẽ có rất nhiều bạn mới đó, có vui không ?”

“Không cần thiết, chỉ một mình ngươi là đủ” Thiên Xích chắc nịch nói ra, nàng không biết nét mặt ngây thơ cố gắng tạo ra biểu lộ nghiêm túc khiến cho con tim ai đó đập nhanh vài nhịp.

Cố nén xúc động hôn lên khuôn mặt nàng, Bạch Dạ quay mặt đi, thầm nghĩ :”Ngươi có phải 17+12 tuổi không ? Mới đó đã không chịu nổi rồi”

Ho khan,Bạch Dạ cố không để lại dấu vết trên khuôn mặt, hắn nói:”Có bạn mới vui chứ, ta nghĩ chúng ta sẽ có nhiều bạn đó”

Thiên Xích khẽ “ừm” một tiếng rồi lại im lặng.

Bạch Dạ cũng không nói gì thêm, vào nhà chuẩn bị đồ ăn sáng, Thiên Xích cũng lẽo đẽo đi theo, không khí ấm áp vô cùng.

20 phút sau, Bạch Dạ thu thập một ít đồ đạc, quay về phía Thiên Xích nói:” Đi thôi” rồi nắm tay nàng hướng về phía Đông thành Sư Lai Khắc-nơi học viện tọa lạc.

Đừng nghĩ phía Đông thành Sử Lai Khắc là học viện mà vắng vẻ, Bạch Dạ chỉ tính sơ sơ đã hơn 5 ngàn người, đa số là các hồn sư muôn đăng kí tham gia học viện và các thương gia lợi dụng cơ hội này để buôn bán nên dẫn đến tình trạng ở phía ngoài thành còn đông đúc và nhộn nhịp hơn trong thành.

“Bạch Dạ, đi đường khác đi, chỗ này đông người quá” Thiên Xích có vẻ khá bài xích người lạ, chỉ thấy nàng nắm chặt lấy tay hắn, thấp giọng nói ra:”Đông người quá”

Bạch Dạ cũng hiểu tính nàng, hắn chọn một con đường vắng vẻ mà cũng không quá xa học viện, vừa đi vừa nói :”Lần này chúng ta khá may mắn khi đăng kí đúng thời điểm học viện chiêu sinh, không cần phải làm một trận sát hạch và có một lá thư đề cử do chủ thành viết.Như vậy quá phiền phức. Chúng ta chọn thời điểm này đi đăng kí thì cũng không cần làm mấy thứ phiền phức đó”

“Sát hạch có khó không ?” Thiên Xích hiếm có lúc hứng thú với điều gì, Bạch Dạ cũng giải thích luôn:”Không quá mười hai tuổi và không thấp hơn cấp 15, chúng ta đạt đủ điều kiện”

Rồi cả hai lại chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng bước chân trên nền đá.Rất nhanh, cả hai đã đến cửa thành Đông.

Nơi có có hơn mười người cũng trạc tuổi họ đang đứng bảo vệ, tất cả đều mặc trang phục màu vàng với một phù hiệu xanh biếc trên ngực chứng tỏ thân phận học viên năm ba của học viện Sử Lai Khắc.

“Tên ?”

“Bạch Dạ và Phượng Thiên Xích”

“Tuổi ?”

“Cả hai đều 11”

“Nàng 25 còn ta...21”

Nghe đến đây thì lông mày người viết hơi nhíu lại, Bạch Dạ cũng hơi đắng lòng do “Tứ Linh Vệ Hồn” yêu cầu mức độ tinh khiết của hồn lực quá cao dẫn đến qua 5 năm hắn mới chỉ cấp 21(vừa đột phá 3 tháng trước), bằng không với sự cố gắng và thiên phú của hắn cũng đủ leo đến cấp 30.

Quá trình đăng kí cũng khá thuận lợi, đóng học phí hết 20 kim hồn tệ, cầm lấy 4 bộ đồng phục màu trắng dành cho 1 nam một nữ và 2 cái huy hiệu kèm theo chìa khóa kí tức xá. Bạch Dạ khẽ cúi chào người sát hạch và rồi tiến về phía cổng học viện.

Sau một hồi đi lạc , Bạch Dạ và Thiên Xích cũng đã vào được bên trong học viện.

Khuôn viên học viện rộng lớn vô cùng,khung cảnh tuyệt đẹp, thảm cỏ khắp nơi,không khí trong lành tươi mát. Bạch Dạ bước đi trên đường mà cứ tưởng như đi vào rừng, cây cối um tùm nhưng lại tạo thành một cảnh đẹp thanh thoát,chắc hẳn là thường xuyên có người chăm sóc cẩn thận cho chúng.

Lại đi thêm một lúc, ập vào mắt hắn là mười pho tượng khí thế mạnh mẽ, được đúc từ những loại chất liệu tốt và cứng rắn nhất.Hàng đầu tiên có 3 pho tượng với người đứng đầu là một lão giả mang kính, dáng người mập mạp cùng với nụ cười trên miệng nhìn qua rất phúc hậu.

Đang nghi hoặc những bức tượng này tạc ai thì Bạch Dạ nghe thấy giọng một chàng trai.

“Vị ở giữa là người sáng lập học viện, cũng là viện trưởng đầu tiên:Phất Lan Đức.Người bên trái là một trong những tổ tiên của ta,đồng thời cũng là người sáng tạo ra cơ sở giảng dạy cho các hệ vũ hồn,Ngọ Tiểu Cương, danh xưng đại sư. Mẹ của ta chính là trực hệ của người. Còn lại chính là Liễu Nhị Long, cũng là tổ tiên của ta, đồng thời cũng là vợ của Đại Sư. Cả ba người bọ họ chính là Hoàng Kim Thiết Tam Giác. Nếu nói viện trưởng là người sáng lập học viện thì hai người kia là chính là những người đã bồi dưỡng ra Sử Lai Khắc thất quái đời đầu.”

Bạch Dạ quay đầu lại thì thấy một chàng thanh niên cao lớn, mái tóc dài màu xanh đậm, tuổi chỉ lớn hơn Bạch Dạ 3-4 tuổi nhưng lại mang một khí chất nho nhã, ôn hòa.

Bên cạnh đó là một cô thiếu nữ với đôi mắt to tròn như biết nói, mũi cao cùng với khuôn mặt trái xoan gần như hoàn mĩ, bất cứ ai nhìn đến nàng đều cảm thấy một cỗ thanh xuân tươi mát từ trên người nàng.

Nhưng điều khiến Bạch Dạ hứng thú nhất chính là tên thiếu niên còn lại đang dùng ánh mắt kính nể nhìn những pho tượng ấy.Thiếu niên mặc một bộ đồ vải màu xám sạch sẽ, lưng đeo túi, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt được tính là dễ nhìn.

Hồn lực cấp 11 nhưng tinh thần lực lại khá cao, chẳng lẽ là có quan hệ với vũ hồn ?

Bạch Dạ nghĩ đến, cảm thấy tay hơi nhói, nhìn lại thì thấy Thiên Xích đang chăm chú nhìn mình, khóe mắt lại liếc về cô thiếu nữ bên kia, lạnh giọng nói :”Ngươi nhìn ai ?”

Bạch Dạ bất ngờ, lại cảm thấy hơi thú vị, Thiên Xích đang ghen kìa, Bạch Dạ mỉm cười ôn hòa:”Sao thế ? Ghen à ?”, trong giọng nói lại có chút ý vị trêu chọc.

Còn Thiên Xích chỉ chăm chú nhìn hắn, không nói lời nào. Bạch Dạ cười càng tươi nói:”Ngươi quên lời hứa lần đầu ta gặp ngươi rồi à ?”

Thiên Xích mặt nóng lên, quay đầu đi, khẽ gắt:”Tha cho ngươi lần này, nếu còn lần sau… hừ !”

Nghe tiếng hừ lạnh nhưng lại mang vẻ xấu hổ trong câu nói ấy, Bạch Dạ vừa buồn cười lại có chút vui mừng.

Ghen tức là thích ? Đúng không nhỉ ? Bạch Dạ nghĩ đến, hắn dắt tay nàng tiến về phía chàng thanh niên kia, nói chào một tiếng. Người kia cũng nho nhã đáp lại. Bạch Dạ hỏi:”Xin hỏi những người còn lại là ai vậy ? 7 pho tượng còn lại ấy”

Người kia cũng hơi bất ngờ trước câu hỏi của Bạch Dạ, thầm nghĩ tại sao người dân Đấu La Đại Lúc lại không biết truyền thuyết của Sử Lai Khắc thất quai. Lấy làm kì lạ nhưng vì lễ độ hắn vẫn từ tốn giải thích.(Sử Lai Khắc Thất quái đời đầu, ta cũng không muốn nói gì thêm)

Một hồi sau, Bạch Dạ lại hỏi tên của 3 người họ và chỗ kí túc xá. Chàng thanh niên nho nhã kia tên là Bối Bối, cô gái tên là Đường Nhã, còn thiếu niên còn lại là Hoắc Vũ Hạo.

Hơi cúi người cảm ơn, Bạch Dạ đi về phía kí túc xá của học viện.

“Hừm… Bên trái là phân viện Vũ Hồn, còn bên phải là phân viện Hồn Đạo. Hửm, bên Vũ Hồn lớn hơn một chút à ? Còn đây là Hải Thần Hồ à ? Quả thật rất rộng a! A! Tới kí túc xá rồi !”

Kí túc xá nằm sau lưng Giáo Học Lâu(sau này ta để là lầu dạy học ae nhá), đây là nơi lớn nhất học viện,chỉ dùng để dạy học như tên gọi.

Bạch Dạ đứng trước một tòa thông báo. Trên đó viết :”Chu Y, chủ nhiệm tân sinh ban một,...”

Bạch Dạ lẩm bẩm:”Mình với Thiên Xích đăng kí nhập học khá sớm nên chắc là sẽ được xếp vào ban một, có vẻ người tên Chu Y này sẽ là giáo viên của mình”

Hắn và Thiên Xích quay về chỗ kí túc xá, bỗng nghĩ đến chuyện gì, Bạch Dạ nghiêm túc nói với Thiên Xích:”Từ bây giờ ngươi và ta sẽ ở riêng, ngươi sẽ có một người bạn cùng phòng mới, ngươi và ta đã 11 tuổi, đã đến độ tuổi trưởng thành, không thể ngủ chung như lúc nhỏ được ! Nhớ kĩ chưa !”

Thiên Xích vẻ mặt hơi buồn nhưng cũng nghe lời gật đầu, Bạch Dạ xoa đầu cô bé, “Ngoan, ngoan”

“À…. Xin lỗi vì đã làm phiền hai người nhưng… tất cả mọi người đang nhìn đó” Một giọng nói yếu ớt có chút xấu hổ vang lên. Đó là từ một cô gái vóc người nhỏ xinh, không quá xinh đẹp nhưng lại mang nét hồn nhiên của một cô thiếu nữ.

Giờ phút này cô thiếu nữ ấy và một số người khác đang dùng ánh mắt kì lạ nhìn chăm chú hắn cùng Thiên Xích. Bạch Dạ ho khan, lúc nãy hắn quên mất rằng đang đứng trước kí túc xá, vẫn còn khá nhiều tân sinh ở đây.

“Bạn là…?” Bạch Dạ hỏi

“Tên của ta là Tiêu Tiêu, ta ở phòng XXX” Thiếu nữ nhanh chóng đáp.

Bạch Dạ nét mặt vui mừng, “Vậy là cùng phòng với Thiên Xích rồi, xin ngươi hãy chú ý đến Thiên Xích hộ ta, nếu được thì ngày mai ta muốn mời cô đi ăn một bữa coi như là cảm ơn”

“Được thôi” Tiêu Tiêu sảng khoái đáp, rồi quay về phía Thiên Xích, hỏi:”Ta tên là Tiêu Tiêu,bạn cùng phòng, rất hân hạnh được làm quen”

Nói rồi đưa tay về phía Thiên Xích. Người kia rụt rè đưa tay ra, dường như cũng bị khí tức thanh xuân của Tiêu Tiêu ảnh hưởng, nàng nói nhỏ:”Phượng Thiên Xích, hân… hân hạnh”

“Đi theo ta lên phòng nào” Tiêu Tiêu dẫn Thiên Xích lên phòng để lại Bạch Dạ một mình cười khổ đứng đó.

Thôi thì cũng lên phòng thôi ! Cơ mà… mà phòng ta ở đâu ấy nhỉ !

Hắn nhìn quanh thì thấy một lão nhân đang ngồi, lão mặc trang phục màu xám, mặt đầy vết nhăn, đôi mắt lờ mờ, mí mắt xụp xuống, một bộ gần đất xa trời. Lão tựa vào ghế mà tắm nắng vô cùng thư thái.

Bạch Dạ tiến đến, nói:”Xin chào ngài, ta là tân sinh năm nay, không biết ngài có thể chỉ cho ta biết phòng của ta ở đâu được không ? À đây là huy chương và chìa khóa của ta”

Lão nhân hơi mở mắt nhìn hắn, rồi lại liếc về phía chìa khóa trong tay hắn, lão nói:” phòng 109, lầu 1, phòng thứ tư bên trái, còn từ tầng bốn trở lên là của nữ sinh, nếu bị phát hiện lén lút đi vào sẽ lập tức khai trừ, nhớ kĩ là bị phát hiện thì ngươi đừng hòng quay trở lại” Nói rồi lão lại nằm hưởng thụ ánh nắng mặt trời.

Bạch Dạ cúi người nói một tiếng cảm ơn rồi quay người đi, chỉ để lại lão nhân thều thào lẩm bẩm:”Không nghĩ tới lại còn có 2 đứa trẻ lễ phép như thế này, nhưng đứa này lại có thể để cho ta cảm nhận tới một khí tức lạnh lẽo của một thanh vũ khí, đứa nhỏ này... sau này sẽ không tầm thường”

Nói xong lão lại im lặng, cả không gian xung quanh hắn như là một khoảng lặng,như là một thế giới cách biệt với sự náo nhiệt của tân sinh.

Bạn đang đọc Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới của [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.