Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

7:cha ? Bạch Thiên Thanh ?

2776 chữ

Bạch Dạ bước về phía Vương Ngôn, trong lòng thầm tính toán lượng hồn lực còn lại sau trận chiến.

3 phần mười ! Đây là con số chính xác được Thanh Long đưa ra sau khi đo đạc kĩ lưỡng.

Bạch Dạ vẫn có chút hài lòng với kết quả này, đây là trận chiến đầu tiên của hắn (ông thảm sát con người ta chứ chiến cái mịa gì), đây là kết quả sau khi tận lực tránh hao phí hồn lực của hắn, và con số 3 phần mười khiến hắn cảm thấy hài lòng.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy trong giọng nói của Thanh Long ngoại trừ bình thản vẫn có chút..không hài lòng với điều này.

Chắc chắn hắn nghĩ tại sao lại có 1 tên thiên tài đến mức này !

Bạch Dạ tự hào nghĩ đến. Có lẽ hắn không nhớ rằng Thanh Long có khả năng đọc ý nghĩ của hắn.

Bạch Dạ vẫn không hay biết, hắn cười hì hì chạy về phía Vương Ngôn.

Tiếng cười non nớt kết hợp với khuôn mặt thanh tú khiến người ta dễ sinh lòng hảo cảm.Nhưng đó là trường hợp bỏ qua những vết máu trên khuôn mặt và quần áo của hắn.Và cả khung cảnh xác người la liệt phía sau nữa.

Vương Ngôn cũng không để ý đến mấy thứ ấy, tù lúc cuộc thảm sát diễn ra đến giờ chỉ có vài phút, trong thời gian đó hắn vẫn ở trạng thái ngây ngốc.

Hắn không hiểu tại sao một đứa bé có thể vô tình và khát máu đến thế.

Vương Ngôn càng kinh hãi hơn khi Bạch Dạ chạy về phía mình với khuôn mặt tươi cười, hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi khi giết người, khuôn mặt nhẹ nhàng như trận thảm sát vừa nãy không liên quan đến hắn.

Vô số suy nghĩ trong đầu Vương Ngôn xẹt qua, hắn mở miệng hỏi Bạch Dạ:”Ngươi không có cảm thấy khó chịu gì à ?”.Phải biết lần đầu tiên giết người ai cũng phải có cảm giác tội lỗi hoặc một chút khó chịu dù ít dù không, cho dù là tà hồn sư cũng vậy.

“Tại sao lại cảm thấy tội lỗi ?” Một câu trả lời cộc lốc kèm theo vẻ mặt nghi hoặc, Bạch Dạ khiến Vương Ngôn nhíu mày,nói ra:”Thật sự không có ? Một chút cũng không ?”

Bạch Dạ vẻ mặt đăm chiêu, Vương Ngôn nhìn chăm chú, chờ đợi câu trả lời của hắn.Một hồi lâu suy nghĩ, Vương Ngôn cũng dần mất kiên nhẫn. Chỉ thấy Bạch Dạ ngẩng đầu lên, nói với Vương Ngôn:”Ta nghĩ rằng vốn ta nên giết tên kia sớm hơn, nếu vậy thì vợ hắn cũng không cảm thấy đau lòng”

Nói rồi Bạch Dạ chỉ tay về phía cái xác của tên chồng.Vương Ngôn nhìn theo, lướt qua người vợ đang thất tha thất thểu rời đi. Hắn hỏi :”Nếu ngươi ra tay sớm hơn thì hai người họ cũng đâu phải âm dương cách xa như thế, ngươi có thể chỉ giết bon cướp thôi không được à ?”

“Nhưng đó là trong trường hợp hắn có tư cách để sống.Ta muốn thử hắn, xem hắn có còn tình cảm của con người hay không, nếu giây phút hắn rời đi, hắn chỉ cần ngoảnh đầu nhìn lại người vợ của mình, hoặc nét mặt tham lam không xuất hiện, nếu như lúc quyết định bán đi người vợ của mình mà hắn do dự, cho dù là một chút, như thế thì hắn đã chứng tỏ hắn là con người mà không phải cầm thú thì hắn đã không phải chết dưới lưỡi đao này”Bạch Dạ thoáng nhìn lướt qua thanh đao vẫn hơi ẩm mùi máu.

Bạch Dạ lạnh nhạt nói, Vương Ngôn có chút theo không kịp suy nghĩ của hắn, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu rõ, hắn lại hỏi:”Thế ngươi định nghĩa sự khác biệt của cầm thú với con người như thế nào ?” Vương Ngôn có chút hiếu kì với cái nhìn của Bạch Dạ.Phải biết một đứa trẻ tuổi này cầm dao giết chó gà còn khó huống chi là tàn sát cả một đám người.

“Con người tại sao lại gọi là sinh vật bậc cao ? Vì họ có 2 điều cơ bản nhất mà những loài vật khác không có là trí tuệ và tình cảm. Trên thực tế ta vẫn nghĩ cách làm của hắn rất thông minh, bỏ cái nhỏ mà được cái lớn, quyết định dứt khoát”

“Nếu vậy thì sao…” Vương Ngôn vùa chen miệng thì lại bị Bạch Dạ đánh gãy.

“Trí tuệ hắn có nhưng ta xem trọng tình cảm hơn, ta xem đó là thứ quan trọng nhất, việc bỏ rơi tình cảm của người phụ nữ kia đã chứng minh hắn không còn là con người nữa rồi ! Thế nên ta giết hắn vì hắn là thú ! Giết một con thú đội lốp người thì làm sao lại có cảm giác tội lỗi !!”

Nói rồi Bạch Dạ cũng im lặng, hắn nhớ tới khoảng thời gian rơi vào chốn địa ngục vô nhân tính ấy, nơi mà mới vài phút trước kẻ còn xưng anh anh em em với ngươi sẵn sàng đâm ngươi một dao, nơi mà tình cảm là thứ tồn tại được xem là vô bổ nhất thì đó lại là thứ mà Bạch Dạ muốn có được nhất, hắn luôn coi tình cảm là trân quý hơn bất kì kho báu nào. Tuy rằng sau đó hắn đã được cứu ra, được cảm nhận hơi ấm từ người thân, anh em, bạn bè nhưng hắn vẫn có một chấp nhất đặc biệt đối với tình cảm, cảm xúc.

Loại bỏ những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, Bạch Dạ để lại một câu “Ngài mua hộ ta bộ đồ nhá, lúc nãy ta thấy có ngôi làng nhỏ đấy,ta muốn đi tắm một chút”Cả người nhớp nháp vết máu làm hắn cảm thấy hơi khó chịu. Nói rồi hắn chạy vọt về phía con suối gần đó, để lại Vương Ngôn một mình đứng đó.

Ngồi bên bờ suối, Bạch Dạ ngẩn người nhìn vào dòng nước, người ngoài thấy là vậy nhưng thực ra hắn đang nói chuyện với Thanh Long.

“Này này ngươi cảm thấy ta điều khiển hồn lực như thế nào ? Có phải là quá hoàn hảo không ? y dà ngươi không cần phải khen ta, ta biết mình là thiên tài mà há há há”(ta không biết nên xây dựng tính cách tên này thế nào nữa ? Hơi khùng khùng giống ta chăng ?)

Giọng Bạch Dạ đầy tự hào vang lên, đáp lại hắn là một câu “Chẳng ra gì !” của Thanh Long.

“Ngươi nói gì ?” Bạch Dạ tưởng mình nghe nhầm.Bạch Dạ vốn định khoe khoang một hồi nhưng hắn lại bị Thanh Long mắng một tràng:

“Ngươi nghĩ ngươi giỏi lắm à, ta cũng nghĩ khả năng không chế của ngươi cũng không đến nỗi nào nhưng theo ta quan sát thì nó nát đến không thể nát hơn. Khi ta nói tới tập trung hồn lực vào chân thì ngươi phải hiểu là chỉ tập trung ở nơi phát lực là ngón chân thôi, ngươi vận chuyển xuống hết cả chân là sao ? Còn lúc ta nói vận chuyển lên đao thì ngươi tại sao không giữ một ít hồn lực để mà bảo vệ tay ? Ngươi xem, cổ tay sưng hết cả lên rồi kìa ? Còn nữa, lúc chém chỉ cần truyền một ít hồn lực vào đao thôi mà đằng này, ngươi truyền hơi nhiều thì ta hiểu nhưng mà bao quanh cả thân đao là sao ?Ngươi đánh với người thường đó, bộ thích trang bức lắm à ? Thích thể hiện lắm à ? Nếu là ta thì chắc chắn sẽ còn hơn 7 phần mười !!”

Nghe Thanh Long mắng một tràng, Bạch Dạ cũng không dám khoe khoang nữa, lúc này hắn mới biết khả năng điều khiển hồn lực của mình nát đến mức này.

(Trên thực tế thì Thanh Long đã lấy tiêu chuẩn của hắn mà áp đặt vào người Bạch Dạ, nên nhớ Bạch Dạ chỉ vừa mới thức tỉnh vũ hồn không lâu, chỉ mới có được hồn lực thôi)

Thanh Long cũng chả còn dư hơi để mà mắng Bạch Dạ, Chu Tước vẻ mặt không muốn nói gì thêm nhìn hắn, Bạch Hổ vẫn đang ôm bụng cười, nhất là Huyền Vũ vốn không quan tâm cũng nhàn nhạt nói một câu:”Ngu ngốc”

Bạch Dạ triệt để tan vỡ.

Hắn hâm hực nhảy vào trong nước, hòng tan đi sự khó chịu sau khi ăn mắng. Không biết từ lúc nào hắn đã trở thành một đứa bé bình thường buồn bực sau khi bị gia trưởng mắng, hoàn toàn không còn vẻ hung thần khi thảm sát .

2 ngày sau.

Thành Sử Lai Khắc.

Đây là một tòa thành thuộc lãnh địa của học viện Sử Lai Khắc, tọa lạc tại trung tâm của Đấu La đại lục. Tòa thành này không thuộc về bất cứ quốc gia nào, nếu có, thì đây có thể coi là một trung tâm kinh tế của Sử Lai Khắc. Hầu như không có quốc gia nào dám có ý nghĩ xấu với nơi này, có cũng chỉ là trong suy nghĩ vì trên thực tế, phía sau tòa thành này là con quái vật Sử Lai Khắc. Họ cũng không muốn gánh chịu cơn thịnh nộ của con quái vật này, một phần là vì sức mạnh của Sử Lai Khắc, mà một phần là vì tạo cơ hội cho người của quốc gia đó tới học tập. Phải biết, tốt nghiệp tại Sử Lai Khắc, không có ai là người thường (Đó là chưa nói đến những người tốt nghiệp từ nội viện). Chọc giận học viện thì cũng thôi nhưng cơ hội để quốc gia lớn mạnh thì không thể bỏ qua a.

Lúc này trên một con đường sầm uất của Sử Lai Khắc, hai người nam một lớn một nhỏ đang bước đi.

Người nhỏ chỉ khoảng có 6-7 tuổi, hết nhìn đông lại nhìn tây, đúng kiểu nhà quên lên tỉnh.

Người lớn thì lại có vẻ bình tĩnh nhiều, hắn mỉm cười ôn hòa nhìn tên nhóc đi trước.

“Lúc này hắn mới đúng là trẻ con à “Vương Ngôn khẻ cười nhìn Bạch Dạ hưng phấn chạy ở phía trước.

Kể từ lúc chạm trán bọn cướp, Vương Ngôn và Bạch Dạ cũng không có gặp thêm bất cứ bất ngờ gì, một đường đi thẳng không gặp trở ngại gì.

Trong khoảng thời gian hai ngày đó, Bạch Dạ cũng hết sức chăm chú tu luyện cách vận dụng hồn lực.

“Cùng với một lượng hồn lực như nhau, một hồn sư bình thường có thể phát huy ra 2 lần sức mạnh thì ngươi ít nhất cũng phải được 5 lần ! Nếu không ngươi tự lo liệu hình phạt!”

Đây là nguyên văn yêu cầu tu luyện của Thanh Long đối với Bạch Dạ, tuy trong giọng nói không có chút uy hiếp nào, Bạch Dạ cũng không biết hình phạt kia là gì.Nhưng chắc chắn hắn không dám và cũng không muốn thử.

Thế là Bạch Dạ lao đầu vào tu luyện, một phần là vì mạnh lên, một phần là vì sợ hãi cái gọi là hình phạt kia.

Sau hai ngày, Thanh Long lại kiểm tra kết quả tu luyện của Bạch Dạ, Thanh Long cực kì bất mãn với khả năng vận dụng hồn lực của Bạch Dạ nhưng chỉ hừ nhẹ rồi im lặng.

Điều này khiến Bạch Dạ thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn không phải lo cảnh bị tra tấn như trong phim ảnh.Chỉ nghĩ đến những món đồ tra tấn(trong tưởng tượng) mà Bạch Dạ tê hết cả da đầu.Tuy không hẳn là sợ hãi nhưng hắn cũng không nguyện ý đi thử.

Trên thực tế, tra tấn chỉ là hình phạt không quá nhẹ của Thanh Long, còn phương pháp nặng nhất...hắn có hàng trăm cách để Bạch Dạ đau khổ hơn cái chết nhiều.Có rất nhiều cách để Bạch Dạ cảm nhận sự thống khổ từ trong ra ngoài, từ thân xác đến tận linh hồn.

Tinh thần được thả lỏng, Bạch Dạ cũng như một đứa bé mà khám phá thế giới mới lạ này.Kiếp trước hắn chỉ biết huấn luyện chứ chưa bao giờ thấy những nơi sầm uất, phồn hoa như thế này.

Hết nhìn đông lại nhìn tây, Bạch Dạ định nhìn thêm một chút thì lại nghe tiếng gọi của Vương Ngôn. Hắn lại bước theo Vương Ngôn tiến vào học viện Sử Lai Khắc.

Một đường tiến thẳng vào nội viện, ngồi lên thuyền tiến vào Hải Thần Các, suốt chuyến đi Bạch Dạ không nói gì, im lặng đi theo Vương Ngôn, hắn vẫn không hiểu tại sao học viện lại cho người đến đón mình.

Vương Ngôn thấy hắn im lặng, cũng không nói gì mà dẫn hắn đi về phía Hải Thần các.

Tuy gọi là Hải Thần các nhưng nơi đây càng giống như một dãy nhà xây dựng theo một cây đại thụ to lớn.

Bước lên bờ, Bạch Dạ hiếu kì quan sát nơi này.

“Đây là đâu ?” Bạch Dạ nói ra nghi ngờ trong lòng.

“Hải Thần các, nột viện của học viện Sử Lai Khắc, còn kia là Hải Thần thụ” Vương Ngôn tương đối kiệm lời, chỉ thấy hắn một mặt cung kính bước về phía một lão già.

Lão già ăn mặc lôi thôi lếch thếch, một tay cầm đùi gà một tay cầm vò rượu, ống tay áo đầy dàu mỡ,mái tóc lâu ngày không chải loạn hết cả lên,lão ngồi tựa vào một gốc cây gần đó, một mặt hưởng thụ vô cùng.

“Huyền lão” Vương Ngôn cung kính hỏi thăm, cúi người 45 độ chào hỏi.

Lão già híp mắt, đưa mắt về phía Bạch Dạ.

Vương Ngôn ngay lập tức hiểu, hắn cung kính nói:”Đây là người mà ngài đã yêu cầu con mang về” Nói rồi Vương Ngôn quay về phía Bạch Dạ:”Đây là Huyền lão, Phó viện trưởng của học viện Sử Lai Khắc”

Bạch Dạ trợn to mắt, mờ mịt nhìn về phía Huyền lão một mặt ý cười nhìn hắn, hắn cau mày một chút nhưng rồi lại giãn ra, cúi người nói:”Huyền lão, chào ngài”

Lão già một mặt ý cười, hắn quay đầu hỏi Vương Ngôn:”Ta có nhờ ngươi dẫn đứa nhỏ này về à ?”

Vương Ngôn ngẩn ra, nghẹn họng nhìn Huyền lão sắc mặt mờ mịt, lại đưa mắt về phía Bạch Dạ, người kia đầu đầy dấu chấm hỏi đang nhìn hắn.

“Mấy ngày trước ngài có nhờ ta tìm giúp đứa bé trong bức tranh được vẽ từ Vương Vũ Điền và đưa hắn về học viện, đứa bé ấy tên Bạch Dạ và cũng là tên đứng trước mặt ngài. Và trong mấy ngày qua ta bị trọng thương vô cùng nặng nên ta xin phép lui ra trước, con tim tôi đau quá man ( =))))) )” Vương Ngôn nói xong rồi chạy ngay, hắn thật sự sợ cái chốn thị phi này, nếu ở lại chắc chắn hắn sẽ bị điên.

Huyền lão nghe thế cũng ngẩn ra, dường như hắn đã nhớ lại, hắn dùng đôi mắt nghiền ngẫm nhìn Bạch Dạ từ trên xuống dưới.

Bạch Dạ run lên, chẳng lẽ lão già này có sở thích đặc biệt ?

Bạch Dạ đề phòng nhìn lão già trước mắt, Huyền lão cũng chả để ý lắm,thần sắc đăm chiêu, như là nhớ lại, như là...bi thương.

Một lúc lâu, Huyền lão mới nhẹ giọng nói ra một câu:

“Ngươi chắc chắn là con của Bạch Thiên Thanh, không lẫn vào đâu được !!”

Bạch Thiên Thanh ?

Đó đúng là tên của cha hắn, chính xác hơn là tên của người cha đã mất của chủ nhân thân thể này.

Nhưng nghe người khác nhắc lên tên của “cha hắn”, hắn cũng cảm thấy nhàn nhạt bi thương dâng lên từ tận đáy lòng.

Chẳng lẽ là kí ức của chủ nhân thân thể này ?

Bạch Dạ nghi ngờ nghĩ đến, đồng thời cũng cảm thấy hiếu kì về “người cha” này.

Bạn đang đọc Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới của [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.