Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một phần

Phiên bản Dịch · 1184 chữ

Thẩm Hoa Nùng không nhận, chỉ liếc mắt một cái, đối phương muốn nói gì trong lòng cô đều biết rõ ràng.

“Chị gái Nghiêm , chị có việc gì sao?”

Nghiêm Mãn Hương tiếp tục nói: “Vừa rồi mấy lời của bác sĩ Kỷ kia nói chị đều nghe thấy rồi, có phải là loại thuốc kia của em thật sự có hiệu quả hay không?”

Trong lòng Thẩm Hoa Nùng nói, đương nhiên đúng vậy, hiệu quả diệt virus sốt rét là trăm phần trăm nha.

Ngoài miệng lại do dự nói: “Có hiệu quả hay không em thật đúng là không biết, bệnh viện này cũng chưa có xác định mà, nhưng mà trong hai ngày này trong nhà em không có ai, chính mình lại không có sức lực, nên không có nấu cơm, buổi sáng chỉ ăn chút cháo trắng thả đường đỏ, ngoại trừ cái đó, cũng chỉ có này mấy ngụm thuốc này, cũng không ăn thêm cái gì.”

Nghiêm Mãn Hương và mọi người đều sáng rỡ hai mắt.

Tuy nhiên đa số mọi người đều giữ thái độ quan sát thêm, chỉ có Nghiêm Mãn Hương tiến lên.

“Vậy hẳn là tác dụng của vây xem rồi! Em gái, em xem có thể thương xót chút không, cho chị một chút? Chị thấy chai nước của em cũng còn không ít, chị đưa tiền mua lại của em, còn có phiếu gạo, đều được, trứng gà chị mang theo đều cho em.

Đứa trẻ nhà chị chống cự không nổi nữa, bệnh viện cũng nói chỉ có thể dùng thuốc đặc trị, lại chờ đợi cũng gắng không được bao lâu, nói ra không sợ em chê cười, nhà bọn chị cũng không đủ tiền để đi tỉnh thành chữa bệnh.”

Nói nói, lại lấy từ trong túi ra giấy chẩn bệnh cho Thẩm Hoa Nùng xem, “Chị thật là không có cách nào khác......”

Thẩm Hoa Nùng nhìn qua, là do Hoàng Linh Yến viết, chữ của cô ấy rất đoan chính tinh tế, vừa xem đã hiểu ngay.

Bệnh sốt rét ác tính, vẫn chưa nhiễm biến chứng của bệnh, cũng không có dấu hiệu của biến chứng, bệnh trạng cũng không nghiêm trọng bằng Hoắc Chí Cao.

Có thể cho bọn họ thử một lần.

“Dù sao cái này cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, em còn chưa có uống xong, cho chị một chút cũng không sao, nhưng mà, chị gái Nghiêm à , em đây cũng xin nói lời tục tĩu, đây là tự chị xin, có hiệu quả hay không thì em cũng không biết,

Hơn nữa lúc em uống loại thuốc này thì cả một ngày đều tiêu chảy nôn mửa, em nói là lỡ như nó không có hiệu quả, hoặc là đứa trẻ nhà chị cũng tiêu chảy mà xảy ra vấn đề, chị cũng không nên trách tội trên đầu em.”

Nghiêm Mãn Hương chần chờ một chút, rất nhanh đã hạ quyết tâm.

Liên tiếp lên tiếng bảo đảm: “Vậy sao có thể chứ, chị hiện tại cũng là thật sự không có cách nào, ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa, có thể trị được là tốt nhất, thật sự trị không hết cũng là số mệnh của chúng tôi, nếu chị có đổ qua trách em thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống không chết tử tế được, em gái cứ yên tâm, chị gái cũng không phải cái loại người táng tận lương tâm.”

Thấy Thẩm Hoa Nùng còn có do dự, chị ta lại nói: “Hay là chị để khẩu tử (cách gọi chồng) nhà chị viết cho em cái giấy cam đoan, hắn đã học qua bậc tiểu học, biết viết chữ, nếu không thì để mọi người cùng làm chứng cho chị.”

Mấy người phụ nhân còn đang đứng quan sát cũng không có người nào lên tiếng.

Loại sự chuyện này, ai đồng ý đứng ra đảm bảo cho người ta chứ? Thật sự xảy ra mạng người, đó chính là tự tìm phiền toái.

Trong lòng Thẩm Hoa Nùng khinh thường đám người kia, tuy nhiên vẫn làm bộ làm tịch đồng ý với chị gái Nghiêm.

“Mạng người là chuyện lớn, chị gái Nghiêm, chị cũng đừng trách em thận trọng, cho dù bệnh viện của người ta trước khi phẫu thuật gì đó cũng phải để người nhà của bệnh nhân lăn dấu tay, đúng không?”

“Là cái lý này.”

Nghiêm Mãn Hương lau nước mắt, cũng không đề cập tới chuyện bảo Thẩm Hoa Nùng cùng chị đi ra ngoài.

Nói giỡn, nếu như hiện tại đi ra ngoài, còn có một bình nhỏ như thế đủ cho ai uống đây?

Hơn nữa, trước cửa nhà vệ sinh còn có một ông thần giữ cửa đang chờ xách người đi xét nghiệm nữa đó.

Đi cùng Thẩm Hoa Nùng rồi nói bác sĩ đưa thuốc đương nhiên cũng có thể, nhưng vậy thì không phải sẽ chậm trễ nửa ngày à?

Sống chết trước mắt, thời gian nửa ngày là rất quan trọng.

Thẩm Hoa Nùng chính là thích cùng loại người thông minh giao tiếp, bớt việc.

Con người có tư tâm rất bình thường, đây là bản năng, chỉ cần nằm trong phạm vi, còn có điểm giới hạn là được.

Nghiêm Mãn Hương một mình đi ra ngoài bảo đàn ông nhà mình viết giấy cam đoan, chị trở về rất nhanh, Thẩm Hoa Nùng mới vừa sửa soạn lại tóc, đối phương đã ôm theo đứa nhỏ, mang cả giấy cam đoan trở lại.

Trên tờ giấy cam đoan đã có dấu tay điểm chỉ.

“Em gái, đây, em nhìn xem, còn thiếu cái gì không?”

“Không có, chị gái Nghiêm , bình thuốc này liền cho chị.”

Vì thế, hai người liền ở trong nhà vệ sinh hoàn thành nghi thức trao tặng thuốc đơn giản.

Còn về chuyện phiếu gạo, tiền nong, trứng gà gì đó, Thẩm Hoa Nùng cũng không nhận thứ gì.

Một khi vận may đến, cô có thể nhận được báo đáp còn hơn chút đồ này, nếu còn để ý tới mấy món đồ này, không khỏi khiến người ta cảm thấy keo kiệt.

Hơn nữa, cô vốn dĩ cũng không có dự định cầm luôn bình thuốc này mà đi ra ngoài.

Hoa ngải vàng ở đầu thôn cuối thôn, xó xỉnh nào cũng có, ở thôn Hạ Loan mọc dại khắp nơi, loại thực vật này có mùi nồng lại gắt mũi, có đặt điểm riêng, nhận ra rất dễ dàng.

Nếu giao toàn bộ cho Kỷ Vi Dân, anh ta không cần xét nghiệm cũng có thể đoán ra được nguyên liệu.

Chỉ để lại một lượng nhỏ để anh ta nghiên cứu, ít đến nỗi anh ta có lòng nghi ngờ rồi lại không thể xác định, đây mới là tính toán của Thẩm Hoa Nùng.

So với chính anh ta đoán được, khẳng định là việc cô báo cho anh ta...... sẽ tốt hơn.

Bạn đang đọc Bạch Phú Mỹ Thập Niên 70 của Nhục Nhiên Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rora
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 395

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.