Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay đổi chủ ý

Phiên bản Dịch · 1452 chữ

Chuyện cũ đã qua, việc đã đến nước này, Thẩm Hoa Nùng ngoại trừ việc thổn thức một tiếng, thật ra cũng không có cảm xúc gì quá lớn.

Lại khôi phục thanh danh một lần nữa là được, cô hiện tại không phải đang làm hay sao.

Đối với việc làm của Thẩm Khắc Cần, có lẽ có người cảm thấy ông ấy không đúng, nếu ông ấy có thể kiên trì hơn một chút, nói không chừng đã có thể cứu được một mạng người, nhưng mà Thẩm Hoa Nùng lại cảm thấy ông ấy cũng không sai.

Hơn nữa cô cảm thấy Tôn Cương là một người công tác trong ngành y tế, cho dù tam quan của anh ta và Thẩm Khắc Cần bất đồng, có thể nghi ngờ việc làm của Thẩm Khắc Cần, nhưng không nên thiếu sót hai thứ cơ bản nhất là năng lực phán đoán cùng lương tâm.

Mọi người đều chung một ngành chữa bệnh cứu người, gặp được loại tình huống này sẽ khó xử như thế nào, trong lòng anh ta không rõ hay sao!

Nhưng mà ——

“……hành vi ti tiện đến như vậy…… cho dù y thuật có cao đến đâu cũng không thể để ông ta quay lại bệnh viện, một mẩu cứt chuột phá hỏng một nồi cháo! Loại người này chặt tay ông ta đi để ông ta không cầm nổi dao phẫu thuật nữa vẫn còn là nhẹ!”

Tôn Cương nói đến nước miếng tung bay, chính nghĩa lẫm liệt.

“Rất đáng tiếc cho một người bác sĩ.” Trương Tiểu Hồng nhìn nước miếng tung bay trong không khí, lùi về sau vài bước.

Tôn Cương không hề có cảm giác gì.

Trương Tiểu Hồng không thể nhịn được nữa, ghét bỏ cắt ngang lời lải nhải của anh ta, mắt thấy đối phương còn muốn tiếp tục mở miệng, cô ấy mất kiên nhẫn: “Mặc kệ nói như thế nào ông ấy cũng là người có tài thật sự đi, ông ấy là chuyên gia chế thuốc, nếu có thể chuyên tâm nghiên cứu và chống được bệnh sốt rét cũng là thêm một phần sức mạnh.”

Thẩm Hoa Nùng nhìn cô ấy một cái, tâm trạng đã khá hơn nhiều, ấn tượng với Trương Tiểu Hồng lập tức cũng tốt hơn.

Mấy tên vô sỉ rốt cuộc cũng chỉ là số ít.

Tôn Cương bị dỗi lại một câu, trên mặt có chút đỏ lên, lại vẫn không cam lòng tiếp tục ngạnh cổ phân thắng thua với Trương Tiểu Hồng: “Cô nói về bệnh sốt rét? Cho dù là Thẩm Khắc Cần có thể làm ra thuốc được, cũng sẽ không màng tới sống chết của mọi người, sẽ dùng chuyện đó để mưu lợi.

Nghe nói ông ta hiện tại dựa vào quan hệ đã chuyển tới thị xã của chúng ta, tới vùng nghèo khó như nông thôn vẫn là thấy chết mà không cứu, người bệnh tới tận cửa cầu xin ông ta, ông ta cũng không chịu băng bó, lại còn là y bá (.) ngoại khoa nữa cơ, nếu như ông ta thật sự có lòng sửa đổi, hướng thiện……”

(*) Y bá : tương tự như học bá, thì y bá là người giỏi trong ngành y.

Tôn Cương, loại người này, Thẩm Hoa Nùng đại khái hiểu rõ tâm lý của anh ta, có lẽ đi bôi đen người khác thì sẽ càng khiến anh ta thanh bạch hơn nhỉ? Có lẽ thắng được con gái, là có thể chứng minh tài ăn nói của bản thân tốt, có tinh thần trọng nghĩa ư?

Tuy nhiên, có vài lời anh ta nói thật ra cũng không giả, chỉ là cắt câu lấy nghĩa, đều là kịch bản mà Thẩm Hoa Nùng chơi dư lại thôi.

Thẩm Khắc Cần hiện giờ sẽ không tiếp tục xem bệnh cho người ta, có đến cầu xin trước mặt ông ấy cũng sẽ không khám cho.

Mà ngay từ đầu ông ấy cũng không phải như vậy, chỉ là sau khi trải qua nhiều trường hợp như câu chuyện ngụ ngôn ‘người nông dân và con rắn’ (.), không chỉ bị người ác ý đánh gãy tay, còn liên lụy con gái gặp phải tai ương, ông ấy liền thay đổi.

(*)"The Farmer and the Snake" xuất phát từ "Aesop's Fables", được cho là một tập truyện ngụ ngôn được viết bởi nô lệ Hy Lạp cổ đại Aesop được phát hành vào thế kỷ thứ sáu trước Công nguyên .Người nông dân giúp đỡ con rắn và bị rắn cắn lại, nội dung rút ra từ câu chuyện: là một con người, chúng ta phải phân biệt giữa thiện và ác , và chúng ta chỉ có thể mở rộng vòng tay giúp đỡ những người tử tế. Ngay cả khi bạn đối xử với những kẻ xấu xa đó với sự nhân từ bao la, bản chất của họ sẽ không thay đổi.

Điều càng khiến cho Thẩm Hoa Nùng cảm thấy tiếc nuối và đau lòng chính là, hiện giờ tay của Thẩm Khắc Cần đã sớm còn linh hoạt như trước kia nữa rồi, đối với một bác sĩ ngoại khoa mà nói, tay chính là sinh mạng thứ hai, ông ấy một lòng muốn lên tới đỉnh cao của y học, nhưng giờ muốn khôi phục lại trình độ trước kia, đời này đều không có cơ hội.

Có lẽ nguyên nhân chính là vì có những lời chê bai ngu xuẩn và đánh giá không công bằng , cùng với loại người vô đạo đức, hiểu rõ tình hình nhưng cố tình bỏ qua lương tâm để chửi bới người khác như Tôn Cương, mới biến Thẩm Khắc Cần từ một người bác sĩ y đức bước trên con đường hắc hóa, trở thành tội phạm.

Cô âm thầm quét mắt về phía Tôn Cương, anh ta căn bản không có đem cô đặt ở trong mắt, còn đang tiếp tục bốc phét, trong lòng chậm rãi nảy ra một kế hoạch.

Đây là cơ hội duy nhất mà trước mắt cô có thể cải thiện tình trạng hiện tại của họ Thẩm , cô không muốn xảy ra bất cứ sai sót nào.

Cô còn muốn chờ kết quả xét nghiệm của Kỷ Vi Dân đưa ra, sau đó đem thành phần phương thuốc công khai giao cho bệnh viện, hy vọng mượn cơ hội này có thể đẩy Thẩm Khắc Cần về phía trước.

Hiện tại nghĩ đến cô vẫn là too young too simple (*).

(*) ngôn ngữ mạng : kiểu như còn non và xanh của Việt Nam =))))

Người có năng lực phán đoán, không có nghĩa là không có lòng riêng, không thể không có tâm lý đề phòng người khác.

Chờ Tôn Cương đi rồi, Thẩm Hoa Nùng cũng đứng ngồi không yên.

Cô cùng Trương Tiểu Hồng hỏi thăm một chút, liền gấp rút đi tới Cung Tiêu Xã (.) mua giấy bút.

(*)Cung Tiêu Xã : liên đoàn Cung cấp và tiếp thị Hợp tác xã (All China Federation of Supply and Marketing Cooperatives)

Bút máy cùng mực nước đều phải dùng phiếu, Thẩm Hoa Nùng không có, một chốc một lát cũng tìm không thấy người nào để mua giá cao, đành phải hạ thấp nhu cầu, cũng may giấy trắng cùng bút chì cũng không cần phiếu, bút chì viết đè xuống một chút thì muốn tẩy hoàn toàn xấu vết cũng thật sự là rất khó.

Hơn nữa giá cả nghe qua cũng không đắt, một tờ giấy trắng dài rộng 1 m chỉ cần một hào rưỡi, Cung Tiêu Xã còn cắt giúp, có thể cắt thành một chồng rất lớn, mua hai tấm còn có thể được tặng một cái kẹp, Thẩm Hoa Nùng trực tiếp mua bốn tấm, cắt ra được một chồng cao.

Bút chì năm xu một cái, mua một cái, trên đầu bút còn có cục tẩy nhỏ, cũng không cần phải mua thêm.

Nhưng là ngẫm lại hiện tại năm tệ là có thể đủ sống qua một tháng, trên tay cô còn chỉ có bốn tệ, cảm giác như 6 hào 5 xu này qua thời kỳ tương lai chính là Thẩm Hoa Nùng vừa tiêu mất hai vạn tệ rồi vậy.

Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà cũng không nhìn xem cô mua về được những gì?

Trước kia hai vạn tốt xấu gì cũng có thể mua được một cái túi, hiện tại chỉ có một chiếc bút chì, một chồng giấy vàng vàng còn có thể nhìn rõ được sợi cỏ trên đó.

Bạn đang đọc Bạch Phú Mỹ Thập Niên 70 của Nhục Nhiên Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rora
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 370

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.