Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn học nhỏ thật sự là quá không đáng yêu

Phiên bản Dịch · 1254 chữ

Sáng sớm Thẩm Hoa Nùng đã dậy rồi, trước tiên là đi nhìn xem tinh bột ba màu tối qua cô rửa đã lắng xuống thế nào, bởi vì vì phối màu càng thêm đẹp mắt, cô dùng bột mì, bột đậu nành và bột kiều mạch dự định làm ba loại lương bì.

Lúc này tinh bột đã lắng đọng hết rồi, sau khi Thẩm Hoa Nùng xong thì nấu một nồi cháo gạo kê bí đỏ làm bữa sáng, thả vào lòng bếp vài thanh củi to, làm thêm một đĩa rau sam trộn hái ở bờ sông gần nhà.

Sau đó cô cầm theo hai quả trứng vịt muối trong lọ ra, đi tìm Tưởng Hồng Mai đổi lấy một chén đậu tương cùng bảy quả dưa chuột trở về.

Trước kia nguyên chủ mua đồ ăn, đổi lương thực cũng đều là dùng giá cao đổi với Tưởng Hồng Mai, dưa chuột và đậu nành đều là Tưởng Hồng Mai trồng ở mảnh đất riêng của nhà , trong thôn gần như là nhà nào cũng có, giá cả cũng không tính là đắt.

Hôm nay tay Tưởng Hồng Mai lại run lên, đổi cho Thẩm Hoa Nùng cũng không ít đồ, ít nhất không có chiếm tiện nghi quá lớn của cô.

Căn cứ theo số lượng, Thẩm Hoa Nùng phán đoán tâm trạng Tưởng Hồng Mai hẳn là không tồi, có lẽ là thái độ đối với cô đã có thay đổi chăng?

Mặc kệ thế nào, chính mình được tiện nghi, Thẩm Hoa Nùng không tiếc lời cảm ơn, lại hẹn trước buổi chiều sẽ dùng trứng vịt đổi lấy chút khoai lang, khoai lang cần phải tới ruộng đào trở về, vẫn nên hẹn sớm với người ta trước một tiếng thì hơn.

Chờ thời điểm Thẩm Hoa Nùng bưng đồ ăn về nhà, Tưởng Hồng Mai mới giật mình ngẫm lại, bản thân không biết có phải hay đầu óc bị nhúng nước, người phụ nữ Thẩm Hoa Nùng kia miệng ngọt một chút, mình lại đồng ý sẽ đưa cho cô ta thêm mấy cọng rau môn.

Người phụ nữ này tuy rằng không có giấu giếm chuyện hoa ngải vàng có thể trị liệu bệnh sốt rét, nhưng mà cô ta đã hố Hoắc Đình, niềm kiêu ngạo của nhà họ Hoắc nha, đây chính là sự thật không thể tranh cãi!

Cọng rau môn này tuy rằng ăn sống sẽ ngứa miệng, khó nuốt được, nhưng vẫn có thể dùng để muối chua, con muỗi có nhỏ nhưng vẫn là thịt!

Tưởng Hồng Mai lại bởi vì này một mớ rau môn mà lâm vào rối rắm.

Thẩm Hoa Nùng cũng không biết Tưởng Hồng Mai phiền não như vậy, cô đã bắt đầu làm lương bì, mặc kệ là đi làm ở nhà ăn hay là để lấy lòng mấy cô y tá nhóm Lưu Hà kia, những chuyện này đều liên quan tới công việc và nguồn thu sau này của mình, cô phải phấn chấn tinh thần hơn.

Nửa cân bột kiều mạch có thể làm ra khoảng một cân lương bì —— món ăn này vốn dĩ được làm ra bởi những người dân lao động của đất nước thời xưa, vì để tiết kiệm lương thực mà họ đã sáng tạo ra nó, dựa vào bản lĩnh của Thẩm Hoa Nùng, hơn nữa cộng thêm chất lượng bột hiện tại, cô có thể làm ra một cân hai lạng, đây cũng chỉ là trọng lượng của lương bì , không tính đến tinh bột nhão khi lắng xuống.

(Editor : tiện đây thì 1 cân TQ (一斤) gần bằng ½ kg (lớn hơn chút) nha mọi người)

Bột đậu nành thì có thể làm ra ba lạng, còn có bột mì làm mì nguội cùng mì căn, lại đập thêm ba quả dưa chuột giòn ngọt thả vào, làm ra được một tô sứ lớn.

Phân ra hai chén to để phần cho cha con Thẩm Khắc Cần cùng Thẩm Minh Trạch giữa trưa ăn, lại nướng thêm mấy chiếc bánh bí đỏ kiều mạch. Chỉnh sửa xong vẻ ngoài của mình trông như bà già , lúc này Thẩm Hoa Nùng mới xách theo giỏ đi ra cửa.

Đi tới cuối con đê cạnh nhà họ Thẩm, Thẩm Khắc Cần cùng Thẩm Minh Trạch lúc này không có ở đây, đều đã bắt đầu đi làm việc, cửa vẫn chưa khóa lại, Thẩm Hoa Nùng đem giỏ bỏ vào trong, sau đó tới gần đây cắt mấy cụm hoa ngải vàng rồi đặt ở trước cửa.

Sau khi tác dụng của hoa ngải vàng được lan truyền, mấy ngày nay thường thường sẽ có người lại đây tìm Thẩm Khắc Cần, loại cỏ dại này ở mỗi địa phương sẽ có những cái tên khác nhau, vài người không xác định cũng muốn lại đây xác minh một chút.

Cha con Thẩm Khắc Cần đều bận rộn không đi được, Thẩm Hoa Nùng đành mỗi ngày đều qua đây bắt một ít đặt trước cửa, để người muốn xác minh tự mình đối chiếu, hôm nay cũng là như thế.

Bận rộn xong thì cũng không dây dưa ở lại, đang muốn đi , cô lại phát hiện cách vách có một bé trai tầm 7,8 tuổi đang thò đầu ra từ cánh cửa rách nát nhìn xung quanh về phía cô.

Thẩm Hoa Nùng nhìn qua, cậu bé lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Thằng nhóc tên là Ngụy Bằng Phi, ông nội của nó, Ngụy Đứa Long là một cựu hồng quân, cha Ngụy Triệu Dường cũng từng là tham mưu trong quân đội.

Thẩm Hoa Nùng đi qua của nhà họ Ngụy, nghe thấy trong phòng truyền đến một trận ho khan tê tâm liệt phế.

Gần đây mưa nhiều ẩm ướt, khẳng định là vị cựu hồng quân kia đã bị bệnh.

Trước kia Thẩm Hoa Nùng sẽ đưa cơm tầm giữa trưa, không có đến sớm như vậy, nhưng thật ra chưa từng nghe thấy tiếng ông lão ho khan.

Lúc này ngẫm lại tình cảnh nhà mình, cũng là đồng bệnh tương liên với nhà hàng xóm này, trong lòng thở dài.

Tất cả đều sẽ tốt lên thôi!

Đột nhiên nhớ tới cái gì, cô dừng bước chân, chợt nâng cao khóe môi, rõ ràng không có ý tốt.

“Bạn học nhỏ này!”

Cô nghiêng đầu nhìn vào trong nhà họ Ngụy liếc xem.

Mới vừa gọi một tiếng, Ngụy Bằng Phi đã chạy ra.

Rõ ràng chỉ là đứa nhóc, lại cố tình học thần thái cùng miệng lưỡi của người lớn, hỏi một cách hằn học: “Chị đang muốn làm cái gì! Ở chỗ này kêu kêu gọi gọi cái gì?”

Thẩm Hoa Nùng không thèm để ý thái độ của thằng bé, “Chị có thể nhờ em giúp một việc được không?”

Ngụy Bằng Phi ngửa đầu nhìn cô: “Không thể!”

Thẩm Hoa Nùng: Bạn học nhỏ thật sự là quá không đáng yêu!

Sắc mặt cô cũng không thay đổi, tươi cười vẫn rạng rỡ như cũ: “Đợi chút nếu có người lại đây tìm cha và anh trai chị hỏi chuyện hoa ngải vàng, có thể phiền toái em đem hoa ngải vàng ở cửa đưa cho bọn họ, nhưng mà cũng đừng để một người cầm đi hết, bảo bọn họ dựa theo loại cây này mà tự đi hái được không?”

Bạn đang đọc Bạch Phú Mỹ Thập Niên 70 của Nhục Nhiên Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rora
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 311

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.