Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chị - Chú?

Phiên bản Dịch · 1419 chữ

Anh còn lo lắng người phụ nữ Thẩm Hoa Nùng kia lại hạ thuốc mình nữa đó, biểu hiện hôm nay của cô ta quả thật không hợp với lẽ thường, cô ta là người không có việc gì cũng có thể gây chuyện.

Cho dù anh có đói chết, cũng sẽ không ăn qua bất cứ thứ gì trong tay cô!

Có một bài học trước đó đã đủ rồi!

Chiêu Chiêu rất dễ bị lừa, cũng tin tưởng cha, ngượng ngùng cười he he, “Lần sau con ăn sạch, không để cha bị trướng.”

Hoắc Đình xua xua tay với con bé, Chiêu Chiêu cũng vẫy vẫy tay nhỏ, sau đó hớn hở chạy về phía trước, còn không chưa chạy tới cửa, đã bắt đầu kêu gọi: “Mẹ, con đói, con đói lắm!”

Hoắc Đình nhìn cẩn thận thấy con gái ra khỏi cửa, mới thu hồi tầm mắt.

Trời quá nóng, anh cởi áo may ô, vai trần ngửa mặt nằm ở trên giường tre, hay tay đặt sau đầu, cảm nhận sự mát mẻ từ chiếu trúc, thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần.

Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng cuộc đối thoại của hai mẹ con trong phòng bếp vẫn lọt vào tai anh.

“Chiêu Chiêu chờ một chút hãy ăn, đừng để bỏng, thổi thổi nào..... Ăn ngon không con?”

“Ăn ngon!”

“Ha ha, đây là dùng để chúc mừng Chiêu Chiêu khỏi bệnh về nhà...... Chiêu Chiêu thích ăn cà chua mẹ lại rưới cho con thêm chút sốt nhé.”

“Mẹ, đó là cái gì ạ? Con nhìn ra...... da heo nấu đông, cha thích ăn lắm, cha, cha!”

“Xuỵt, Chiêu Chiêu nhớ lầm rồi, đây là món mẹ thích ăn nhất, thứ mẹ thích cha đều không thích, nhớ rõ chưa?”

“Vậy ạ?”

“Đương nhiên! Chiêu Chiêu sau này đừng cho cha ăn đồ cha không thích, ăn nhiều sẽ trướng bụng.”

“Vâng, đồ ăn mẹ làm còn ngon hơn trong tiệm cơm rất nhiều rất nhiều rất nhiều rất nhiều, mẹ, con không đếm hết được là ngon hơn nhiều đến bao nhiêu!”

“Đó là đương nhiên, là mẹ đặc biệt làm cho Chiêu Chiêu ăn, cha mang con đi tiệm cơm, đương nhiên chỉ là làm cho có lệ, khẳng định so ra kém mẹ. Chiêu Chiêu thích mẹ không?”

Thẩm Hoa Nùng nói chuyện, còn càn rỡ cười ha ha, Hoắc Đình càng nghe càng phiền muộn.

Người phụ nữ này không khiêu khích anh, không chơi tâm cơ bôi đen anh thì sẽ chết sao!

Thế nhưng còn dám chỉ đường cho con!

Thật là lòi cái đuôi cáo ra mà!

Nếu không phải sợ sẽ dọa đến Chiêu Chiêu, anh hiện tại liền muốn lao ra ngoài nhắc tới chuyện ly hôn!

Chờ một chút, ít nhất chờ sau khi Chiêu Chiêu vui vẻ cơm nước xong lại nói.

Anh trở người nằm nghiêng một bên, vừa động, giường tre kêu kẽo kẹt, anh kẹp chặt cánh tay bưng kín lỗ tai!

m thanh nói chuyện trong phòng bếp nhỏ dần, tuy rằng nghe không rõ ràng lắm, nhưng mà mùi hương cứ từng đợt truyền tới, trừ phi anh đi đóng cửa lại thì mới đỡ.

Nếu thật sự đi đóng cửa, còn không biết Thẩm Hoa Nùng muốn âm mưu gì với mình!

Anh mới không đóng, trước kia bận rộn quá, hai ngày trời không ăn cơm đều là chuyện thường, anh cũng không tin không chịu được!

Người đàn ông cao lớn cường tráng lăn qua lộn lại trên giường tre, thỉnh thoảng còn xoa xoa bụng, mà càng xoa càng đói, càng đói càng phiền.

Anh dứt khoát ngồi dậy cắt một miếng dưa hấu to, dưa hấu đỏ tươi, mọng nước mê người, cũng tỏa ra mùi thơm mát, mùa hè thì nên ăn vài món mọng nước tươi mát này, cắm một miếng dưa vừa giải khát lại giải nhiệt!

Vẫn là dưa hấu ăn ngon!

Hoắc Đình rột roạc cắn từng miếng dưa.

Gần đây mưa nhiều, dưa hấu trồng ở thị xã Cánh hầu như đều ngập trong nước, dư này là được vận chuyển từ nơi khác lại đây, hôm nay vừa đến đã đắt hàng, anh cũng liền mua hai quả, một quả đưa cho nhà đồng nghiệp đã chăm sóc Chiêu Chiêu quả còn lại ở đây, vừa rồi còn cảm thấy rất ngọt…… Hiện tại cắn ở trong miệng chỉ cảm thấy nhạt nhẽo không có mùi vị gì.

Chờ anh ăn xong một miếng dưa hấu không có mùi vị gì, tiếng xì xào của người bên ngoài đã ngừng lại.

Hai mẹ con tay nắm tay đi ra ngoài.

Chiêu Chiêu ăn quá nhiều, Thẩm Hoa Nùng cũng tiện thể mang cô bé ra ngoài tiêu thực.

Thời điểm hai mẹ con lướt qua, Hoắc Đình thoáng nhìn thấy trên cánh tay Thẩm Hoa Nùng có cầm một chiếc rổ con, mùi thơm đồ ăn truyền tới.

Cô ta rõ ràng là đi đưa cơm cho người ta.

Người duy nhất có thể khiến loại người tính cách hẹp hòi, bạc tình như cô ta đưa cơm thì cũng chỉ có hai cha con Thẩm Khắc Cần cùng Thẩm Minh Trạch .

Chuyện cô ta đưa cơm cho ai Hoắc Đình đều không có ý kiến, dù sao anh mỗi tháng cũng chỉ cho cô lượng lương thực và tiền chừng đó, không đói chết cũng ăn không trướng được, sau khi cho người khác thì cô ta cũng chỉ có thể bị đói. Anh tuyệt đối sẽ không để cô ta muốn gì được đó, nuôi miệng ăn không đáy của cô ta!

Cô ta thích đi đâu thì đi, chỉ cần cô ta có thể cho Chiêu Chiêu tình thương của người mẹ, thì mặc kệ cô ta!

Cô ta cùng cha con Thẩm Khắc Cần lui tới, anh cũng không quan tâm, không cạy ra được chân tướng vụ việc từ chỗ Thẩm Khắc Cần, không chừng anh còn có thể ra tay từ Thẩm Hoa Nùng.

Chờ lát nữa cô ta trở về, anh lại cùng cô ta nhắc tới chuyện ly hôn, sau khi ly hôn cô ta chỉ có thể dựa vào hai cha con Thẩm Khắc Cần, hai người này đều cẩn thận, nhưng Thẩm Hoa Nùng thì không vậy, cô ta sợ chịu khổ, hư vinh, bạc tình, có rất nhiều điểm yếu……

Đang nghĩ ngợi lung tung, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập , chợt ngừng ở giếng trời.

Người tới vẫn chưa vào nhà, đứng ở giếng trời gào lên.

“Này, chị có ở đây không? Vừa rồi có người tới tìm chú Thẩm, chú ấy nói có chuyện quan trọng tìm chị, bảo chị nhanh chóng đi qua một chuyến!”

“Này! Này! Có ai không?”

“Này! Phụ nữ xấu xa!”

“Người xấu họ Tẩm……”

“Chị Thẩm Hoa Nùng……!”

Hoắc Đình đã nghe ra là ai, anh tròng áo vào người, rồi đi ra từ trong phòng.

Sự ảo não trên mặt cậu nhóc Ngụy Bằng Phi còn không kịp thu hồi, đã bị Hoắc Đình nhìn thấy, cậu bé tức khắc suy sụp, ngượng ngùng nói: “Chú Hoắc, chú đã trở lại ạ. Là anh Minh Trạch cùng Chú Thẩm bảo cháu tới tìm người, chị ấy có ở đây không ạ?”

Tuy rằng tiếng cậu bé gọi Thẩm Hoa Nùng là chị kia rất nhỏ, đó là bởi vì cha bảo cậu gọi, xuất phát từ lễ phép mới cố gọi như vậy, nhưng mà vẫn cảm giác giống như đã làm chuyện gì có lỗi với Hoắc Đình vậy.

Tuy tuổi cậu còn nhỏ, nhưng đã biết, Hoắc Đình bị Thẩm Hoa Nùng hại, hơn nữa Hoắc Đình vẫn luôn âm thầm giúp đỡ nhà bọn họ, cha nói làm người phải nhớ kỹ ân tình của người khác.

Hoắc Đình ừ một tiếng, anh cũng sẽ không lòng dạ hẹp hòi đến nỗi phải để ý thái độ của cậu bé chuyển biến tích cực với Thẩm Hoa Nùng.

Chỉ là…… Mới vừa rồi hình như anh có nghe thấy Ngụy Bằng Phi gọi Thẩm Hoa Nùng là chị?

Đến nơi anh thì lại chuyển thành “Chú”.

Tuy nhiên, trước kia Ngụy Bằng Phi cũng là gọi anh là “chú”, anh không lại rối rắm chút việc nhỏ như xưng hô, chỉ hỏi: “Có chuyện gì?”

Bạn đang đọc Bạch Phú Mỹ Thập Niên 70 của Nhục Nhiên Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rora
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 341

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.