Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biển tình mênh mông, sóng ngầm mãnh liệt

Phiên bản Dịch · 2858 chữ

“Không có đâu thầy, em là tâm ngữ giả duy nhất, năng lực của mọi người trong trường đều công khai, nếu có tâm ngữ giả thì chắc chắn em sẽ biết”

“Như vậy có thể là Lỗ An Hoa, vừa rồi thầy đột nhiên cảm nhận được một năng lực tâm ngữ rất mạnh đang thăm dò nhưng chỉ một chút đã né đi, thầy không nắm bắt lại được”

“Cái gì?”. Hạ Bồi rất lo lắng, chẳng lẽ thực sự còn tâm ngữ giả khác tồn tại?. “Thầy ơi, vài năm trước, vụ bắt cóc ở trường Ánh Dương em có tham gia, lúc đó em cũng đột nhiên có cảm giác rằng trong trường có tâm ngữ giả tồn tại nhưng chỉ trong nháy mắt thôi. Sau này công ty kiểm tra lại cũng chẳng có kết quả nên cũng chẳng giải quyết được gì”.

Hùng Đông Bình thoáng yên lặng, đột nhiên nói: “Thầy phải đi đây, Hạ Bồi! Thầy sẽ liên hệ với em sau, nhớ kĩ lời thầy, chuyện này rất quan trọng, không được nói cho bất kì qua, kể cả Nghiêm tiên sinh, kể cả hội trưởng. Em phải tự cẩn thận”

Nói xong câu cuối cùng, Hạ Bồi liền cảm nhận được nguồn năng lượng kia đã biến mất. Cậu có chút thất vọng, cậu rất muốn hỏi chuyện về tâm ngữ giả kia nên làm thế nào. Nhưng chỉ trong nháy mắt đã chẳng còn cảm giác được sự tồn tại của thầy nữa. Hạ Bồi cầm sách dạo quanh một vòng, cũng không còn cảm nhận được năng lượng tâm ngữ như thầy vừa nói. Cậu rối bời nhìn dòng người đông đúc, cảm thấy trên vai là áp lực nặng nề.

Ngoài cửa hàng kem, Nghiêm Cẩn đang nghe điện thoại:

- Được, tôi biết rồi, không tìm được hắn ta không phải do các cậu. Các cậu tiếp tục theo dõi xem Hạ Bồi còn có hành động gì khác không”

Cậu cúp máy rồi xoay người quay về cửa hàng, chen vào bàn đầy nữ sinh kia.

Lô Thực kêu:

- Tiểu ma vương, cậu đừng về chứ, nên đi đâu thì cứ đi đi, bọn mình đều là con gái, cậu ở đây không ngại sao?

Mẫn Lệ phì cười:

- Lô Thực, cậu ngây thơ thế. Tiểu ma vương nào có biết cái gì là ngại ngùng đâu?

Nghiêm Cẩn cũng làm bộ làm tịch:

- Mình vốn nghĩ đã lâu không về, lần đầu tiên cùng các bạn đi dạo phố, mình đã rất không vui khi các bạn ăn kem mà mình phải trả tiền, kết quả lại đối xử với mình thế này đây. Thế thì mình chỉ trả tiền kem cho rùa con thôi là được rồi nhỉ.

- Còn lâu đi, Tiểu ma vương thật tuấn tú, ai dám nói cậu không tốt nào.

Bên cạnh, một cô bạn nghe nói có người mời khách, lập tức phản chiến.

Mai Côi cười lớn nhưng trong đầu lại nói với Nghiêm Cẩn: “Sao rồi, không tìm thấy hắn đúng không, hắn ta không ở dãy phố này đâu”

Nghiêm Cẩn vuốt tóc Mai Côi, miệng nói:

- Ăn ít thôi, về nếu mà đau bụng mẹ mắng anh chẳng nói đỡ cho em đâu

Trong đầu lại đáp lời Mai Côi: “Tình huống này đúng là không ổn, chúng ta về bàn lại với cha”

Trong văn phòng, Nghiêm Lạc nghe Nghiêm Cẩn nói xong thì trầm tư. Nghiêm Cẩn lại nói tiếp:

- Hùng Đông Bình kia thấy ghi trong tư liệu của hiệp hội là có thể nắm bắt ý nghĩ của mọi người trong một tòa cao ốc nhưng thế này thì chắc trong vài năm qua năng lực của hắn ta đã tăng lên không ít, theo cách hắn ta nói với Hạ Bồi thì chắc chắn là có liên quan đến những thí nghiệm kia. Hơn nữa hắn ta cũng rất cảnh giác, ngay từ đầu rùa con đã không xâm nhập được vào, sau có tiến triển thì hắn ta đã phát hiện, may mà rùa con nhanh chóng rút lui.

Mai Côi ở bên phụ họa:

- Con chỉ có thể đợi hắn ta đi rồi tìm ra nội dung cuộc trò chuyện trong đầu Hạ Bồi. Bọn họ nói phía chúng ta có gián điệp, hơn nữa còn là người chức vị cao. Còn nói là tìm con gái của bà, con cảm thấy đó chính là mẹ con nhưng hắn ta bảo người đó tên là Lỗ An Hoa, tên mẹ con là Liêu Trảo Âm cơ.

- Vậy chắc hẳn là mấy năm mẹ rùa con trốn bác sĩ X kia đã dùng thân phận giả. Cô ấy dùng thân phận giả đó mà kết hôn, sinh con. Cho lên lúc trước suy đoán của con có lẽ là đúng, cô ấy đã phẫu thuật thẩm mĩ, thay đổi thân phận. Mười mấy năm qua liệu cô ấy có thay đổi thân phận khác, phẫu thuật lại không? Cho nên chúng ta tìm theo Liêu Trảo Âm thì không thể thấy

Nghiêm Cẩn phân tích, sau đó nói thêm:

- Ít nhất giờ chúng ta đã biết, phía bên bác sĩ X cũng chưa tìm được mẹ của rùa con.

Nghiêm Lạc gật gật đầu:

- Xem như là tin tốt trong tin xấu đi, chúng ta phải nhanh hơn bọn họ mới được. Còn nữa, Hạ Bồi và Hùng Đông Bình đã nhận thấy còn một tâm ngữ giả khác tồn tại, tuy rằng lần trước chúng ta gạt Hạ Bồi nhưng lần này Hùng Đông Bình đã phát hiện thì nhất định Hạ Bồi sẽ có nghi ngờ. Tuy rằng bọn họ nghi ngờ Lỗ An Hoa nhưng bác sĩ X luôn cố chấp muốn tìm Lỗ An Hoa nên các con vẫn cần phải cẩn thận

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn đồng ý. Nghiêm Lạc hỏi Nghiêm Cẩn:

- Hùng Đông Bình kia thực sự nói cho Hạ Bồi không ít chuyện, con thấy sao?

- Nhưng cái này cũng không thể nói được hắn ta thực sự đang nằm vùng, những tin tức để lộ ra đều rất hời hợt nhưng quả thật là hắn ta có cách lừa gạt sự giúp đỡ của Hạ Bồi chứ không cần dùng cách tiếp cận này. Thú thật, với hắn ta con không có sự tin tưởng, qua 11 năm bị nghiên cứu, làm thí nghiệm, có thể sống sót mà giữ vững lòng son thì con thấy khả năng này rất thấp.

- Là thí nghiệm gì à?

Mai Côi lại hỏi. Nghiêm Cẩn vỗ vỗ đầu Mai Côi rồi nói tiếp:

- Cha, Hùng Đông Bình để lộ tin tình báo này, cha lo liệu việc tìm gián điệp, con và rùa con phụ trách việc tìm mẹ rùa con. Về phần Hạ Sinh thì hãy cứ giám sát chặt chẽ, đừng để anh ta gây họa

- Ừ, giờ xem ra vấn đề của Hạ Sinh kia không lớn, anh ta thích ứng khá nhanh, cha đã dặn dò Bát Bát và Thủy Linh. Hai đứa kia rất thích đùa anh ta, cả ngày chơi đùa trò giết yêu quái, Hạ Sinh bị chỉnh mà kêu thảm thiết.

- Hạ Sinh rất yêu bà, con thấy rõ. Trong lòng anh ấy rất muốn có một gia đình, bà là gia đình của anh ấy nhưng giờ bà đã mất. Tuy bề ngoài anh ấy trông lông bông nhưng anh ấy rất buồn. Lần đầu tiên con gặp là đã thấy được, cho nên Hạ Sinh hẳn không phải là người xấu. Mai Côi nói

- Chúng ta không đề phòng Hạ Sinh nhưng vẫn phải đề phòng người đến tìm anh ta. Hạ Bồi nhất định sẽ có động tác. Còn cả gian tế kia nữa, bất luận là thật hay giả thì, chúng ta cũng phải cẩn thận.

Nghiêm Cẩn nói cũng là điều Nghiêm Lạc đang nghĩ, hai cha con nhìn nhau rồi cùng gật đầu.

Mai Côi và Nghiêm Cẩn đi ra, trở về văn phòng của Nghiêm Cẩn, cô bé lại tiếp tục truy vấn:

- Anh ơi, hai người nói có vài thí nghiệm với tâm ngữ giả, rốt cuộc là thí nghiệm gì? Có phải lúc trước đã có phát hiện gì không?

- Không có gì đặc biệt, so với tưởng tượng của em cũng không khác lắm. Nghiêm Cẩn thực sự không muốn khiến Mai Côi hoảng hốt.

Mai Côi nghiêm túc cau mày nghĩ một lúc:

- Anh ơi, em nghĩ không ra

Nghiêm Cẩn cười thầm, nghĩ may mắn. Mai Côi thấy thế thì nói:

- Anh lại đang trộm cười em đúng không?

- Nào có? Em nghe thấy?

Cậu rót cho Mai Côi một cốc nước.

- Anh thừa biết là em sẽ không đi nghe lén suy nghĩ của anh rồi mà

Mai Côi vẫn giữ vững nguyên tắc này, tuyệt đối không nghe lén lung tung. Cô bé uống từng ngụm nước nhỏ, trong lòng thầm buồn bã. Mình khát, tuy chẳng nói gì nhưng anh lại biết, chủ động rót nước cho mình, anh mãi mãi luôn biết mình muốn gì nhưng mình lại từng làm tổn thương anh như vậy. Cô bé cảm thấy đó là vết sẹo ẩn sâu trong lòng, cho dù có giả như chưa từng xảy ra nhưng cả đời này cô bé vẫn đau.

Hơn nữa, Mai Côi cũng chẳng hiểu mình bị làm sao. Trước kia Nghiêm Cẩn có nhiều bạn gái như vậy, còn dẫn tới ra mắt mình, cùng mình ăn cơm, cùng mình chơi đùa nhưng cô bé chẳng có cảm giác gì. Giờ Nghiêm Cẩn nói có bạn gái, không cho Mai Côi xem ảnh chụp, chẳng nói cho cô bé đó là ai thì Mai Côi lại cảm thấy rất buồn

Giữa Mai Côi và Nghiêm Cẩn, bên ngoài tình cảm vẫn như lúc đầu nhưng cô bé lại cảm thấy rất sợ hãi, có một số cảm giác rất lạ. Anh Nghiêm Cẩn của Mai Côi dường như cách cô bé càng lúc càng xa. Mai Côi lại nhấp một ngụm nước, trấn an sự bất an trong lòng. Mai Côi là tâm ngữ giả, từ nhỏ cô bé đã biết mình không hợp với chốn đông đúc. Cuộc sống như bây giờ với Mai Côi mà nói đã là hạnh phúc xa vời, cô bé nhất định không thể gây phiền toái cho cha Nghiêm Lạc và mẹ Tiểu Tiểu thêm nữa, nhất định không thể cản trở anh thêm được.

Anh sẽ có cuộc sống của riêng mình, sẽ cưới vợ sinh con, mình phải sớm thích ứng mới được. Mai Côi nắm chặt cốc, ý nghĩ Nghiêm Cẩn sẽ cưới vợ sinh con vừa dâng lên đã khiến tim cô bé như chìm sâu trong đáy biển, nặng nề, lạnh giá

- Sao uống nước cũng ngẩn người được là thế nào?

Nghiêm Cẩn đột nhiên dí mặt trước mặt Mai Côi khiến Mai Côi hoảng sợ, suýt thì làm rơi cốc. Nghiêm Cẩn ngồi xổm trước mặt Mai Côi, cầm lấy chiếc cốc rồi hỏi:

- Nghĩ cái gì?

- Nghĩ anh!

Mai Côi không nghĩ nhiều đã thành thật nói. Hai chữ này vừa nói ra, cả hai người đều đỏ mặt, lặng lẽ nhìn ra chỗ khác. Nghiêm Cẩn nhẹ nhàng đặt chén lên bàn, như lơ đãng mà hỏi:

- Nghĩ anh thế nào?

- Ừm.

Lần đầu tiên Mai Côi lắp bắp trước mặt Nghiêm Cẩn:

- Nghĩ… nghĩ… nghĩ trước đây…

- Dừng ngay!

Nghiêm Cẩn vội cắt lời cô bé. Trước đây cậu nào có chuyện gì hay ho đâu, không phải là chuyện bảo bối chim nhỏ thì là chuyện rách đũng quần hở mông, còn cả giấc mơ 3000 vợ đáng chết kia nữa, hình tượng tan tành. Nếu thời gian có thể quay ngược lại thì thật tốt, cậu nhất định sẽ quyết định yêu rùa con từ nhà trẻ, khiến rùa con cả đời này chỉ yêu mình cậu. Nào biết lúc trước tự mình lại chọn vị trí anh trai, giờ nhìn rùa con dùng ánh mắt ngây thơ gọi mình “anh trai, anh trai” mà tim cậu như co lại.

Mai Côi bị quát dừng thì lại nhìn cậu vô tội. Cô bé nhớ tới trước đây cậu anh dũng cứu mình khỏi bị đám bạn bắt nạt, nghĩ đến lúc anh nắm tay mình đi qua trước mặt đàn chó dữ, nghĩ đến khi mình sợ hãi khóc lóc thì anh trèo cửa sổ vào mà nói chuyện cả đêm với mình… Nhiều kí ức đẹp như vậy đều bị anh bắt dừng, thật đáng tiếc.

Mai Côi thật sự nhịn không được hỏi:

- Anh, giờ bạn gái của anh trông như thế nào?

Ngay cả ảnh chụp cũng chẳng cho mình xem, anh trở nên thật ki bo.

Nghiêm Cẩn sửng sốt, cười cười:

- Em trở nên tò mò từ khi nào thế? Lúc trước chẳng phải đã nói cho em rồi sao, cũng không có gì đặc biệt cả

- Đúng thế, trước kia anh đều kể cho em nhưng giờ lại chẳng chịu nói gì

Chẳng lẽ lần này anh thực sự rất thích người đó sao>

Nghiêm Cẩn cọ đầu vào đầu Mai Côi nói:

- Được rồi, lần này cho em tự xem, anh cho phép em xem suy nghĩ của anh

Mai Côi mừng rỡ, hai người đầu tựa đầu nhưng cả nửa ngày cũng chẳng có gì. Mai Côi bĩu môi:

- Anh xấu lắm, anh che giấu tốt thế em chẳng nhìn được gì cả.

Nghiêm Cẩn vui vẻ, nhéo má Mai Côi:

- Biết sự lợi hại của anh chưa?

Cậu đã học cách giấu kín suy nghĩ của mình, tốn bao nhiêu công, giờ là lúc phát huy công dụng.

- Vâng, rất lợi hại, không thể tìm ra

Mai Côi sùng bái nhìn Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn bỗng nhiên lại nói:

- Không cho phép em nghĩ lung tung, anh luyện cái này không phải là để phòng bị em đâu, anh chỉ là luyện chơi thôi

- Vâng ạ!

Mai Côi gật gật đầu rồi nói thêm:

- Vốn không nghĩ ra, giờ anh nói thế mới thấy đúng là cũng có khả năng này.

Nghiêm Cẩn tức giận, không biết là mình ngốc hay Mai Côi ngốc nữa. Kết quả Mai Côi chẳng để ý đến chuyện này, lại hỏi:

- Anh ơi, vậy anh có thể giống như tâm ngữ giả chúng em không, nghĩ một chuyện giả để đánh lạc hướng người khác không?

- Ví dụ như?

- Ví dụ như lúc em hỏi anh bạn gái là anh, anh theo bản năng mà nghĩ đến con khỉ như thể con khỉ đó là bạn gái anh thực sự. Như vậy là đánh lừa được người khác rồi

- Khỉ?

Nghiêm Cẩn lườm Mai Côi:

- Ví dụ quái gì thế? Về anh phải đánh chết Tất Mặc Ngôn mới được

Cho dù là động vật thì cũng phải ra con rùa con chứ, sao lại thành khỉ khô gì được.

Mai Côi cười khanh khách:

- Mặc Ngôn nói, chỉ cần nói anh với khỉ mẹ là anh sẽ dựng tóc gáy, đúng là thế thật

Thực ra thì cô bé cũng chẳng hiểu vì sao lại là khỉ.

Nghiêm Cẩn vươn tay cù Mai Côi, Mai Côi cười đến ngừng thở. Đang lúc rối loạn thì điện thoại vang, thì ra là Tiểu Tiểu đến công ty, đang ở văn phòng của Nghiêm Lạc nói là tối nay dẫn hai đứa đi ăn hàng. Mai Côi nghe nói mẹ Tiểu Tiểu đến thì vội chạy biến đi.

Nghiêm Cẩn thấy có chút mất mát, mở tủ khóa, lấy ra một quyển album thủ công lớn, trên bìa là nét chữ đáng yêu “Bầu trời của Tiểu ma vương”. Nghiêm Cẩn lật từng trang, vừa xem vừa mỉm cười, xem xong cậu lại lấy di động, kết nối vào máy tính rồi xử lí in ảnh. Trong bức ảnh là Mai Côi đang ngồi trong cửa hàng kem, nhìn về phía cậu mỉm cười

Cậu in bức ảnh ra rồi cắt cẩn thận từng bước, sau đó dán lên album kia. Vị trí ba ngàn ngôi sao kia, một nửa đã dán ảnh, hơn 1000 bức ảnh của Mai Côi, đều là những lúc cô bé mỉm cười đáng yêu

Nghiêm Cẩn vuốt bức ảnh rồi khẽ nói: “Đừng để ý chuyện ngu xuẩn anh làm nhé, mau quên đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, lần này anh nhất định sẽ không nóng vội, anh hứa đấy”

Chuông điện thoại vang lên, Nghiêm Cẩn thở dài, ăn cơm gia đình đâu cần vội thế chứ. Nhưng nghe được hai câu, Nghiêm Cẩn đã vô cùng nghiêm túc mà hỏi lại:

- Phát hiện thi thể ở đâu?

Bạn đang đọc Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương của Thuỷ Lam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.