Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thưởng Mày 1 Cái Tát

Phiên bản Dịch · 2107 chữ

Lên lầu, sau khi mở của tiến vào một gian phòng, Lăng Mặc mới kinh ngạc phát hiện, người sống sót ở đây không chỉ là hai người Hạ Na.

Mười mấy nam nữ đồng thời đưa mắt nhìn tới cửa, vừa nhìn qua, tất cả đều là người trẻ tuổi không cao hơn hai mươi tuổi. Một nữ sinh mặc đồng phục trong số đó vừa nghe thấy tiếng mở cửa, thật hưng phấn đón: "Tỷ, các chị trở về rồi!"

"A, lại mang về hai người?" Nữ học sinh trung học vượt qua Hạ Na nhìn Diệp Luyến cùng Lăng Mặc một chút, thuận miệng hỏi một câu, sau đó liền đem lực chú ý chuyển đến ba lô trên lưng Lưu Vũ Hào, "Hôm nay thu hoạch thế nào a?"

"Vẫn được! Vừa đem siêu thị cỡ lớn ở phố Nam kia cướp sạch, còn có rất nhiều đồ vật không thể cầm về, chỉ có điều đã bị tôi dấu cho kỹ, nếu ăn hết lại đi lấy." Lưu Vũ Hào có chút đắc ý cười cười, lại căn bản không có nhắc đến việc bọn hắn mới lâm vào tuyệt cảnh, suýt nữa thì mất mạng.

"Đúng rồi, giới thiệu với các cậu hai người, vị này là... Huynh đệ, thật không tiện, quên hỏi anh tên gì..."

Lưu Vũ Hào vừa mới đầy nhiệt tình mở miệng giới thiệu tên, liền lập tức lúng túng ngây ngẩn cả người.

"Lăng Mặc. Còn đây là bạn gái của tôi, Diệp Luyến." Thầm thở dài một tiếng, Lăng Mặc tự giới thiệu mình.

"A ha ha ha hóa ra là Lăng ca!" Lưu Vũ Hào trong nháy mắt liền khôi phục sắc mặt bình thường, nắm ở bả vai Lăng Mặc, đẩy hắn đi tới giữa phòng khách, "Mọi người chú ý a, vị này hôm nay giúp chúng tôi rất nhiều, cho nên chúng ta phải mời hắn ăn cơm uống rượu!"

Bọn thanh niên nam nữ này đều riêng phần mình ngồi trên ghế sô pha hoặc trên mặt đất ở phòng khách, cũng không có đặc biệt để ý đến hai người Lăng Mặc xuất hiện, nhưng lúc này nghe thấy lời của Lưu Vũ Hào, lại đều kinh ngạc nhìn về phía Lăng Mặc.

Trong đó một tên đàn ông nằm trên ghế sa lon trực tiếp ngồi dậy, hoài nghi đánh giá trên dưới Lăng Mặc một cái, nói: "Làm sao có thể, có Hạ Na, còn đến phiên hắn hỗ trợ sao?"

"Đúng đấy, có Hạ Na tỷ ở đó, làm sao có thể cần người ngoài hỗ trợ?" Một người khác cũng mở miệng phụ họa nói, không những thế còn nhấn nhấn mạnh ở hai chữ "Người ngoài".

Cũng là nữ học sinh trung học trước kia đi tới, khoát tay áo nói: "Dù sao chỉ là ăn một bữa cơm, không cần đến các anh phải giải thích như thế đi."

"Ăn chực thì nói toẹt ra là ăn chực, còn mượn cớ. Lưu Vũ Hào, ông cũng quá tốt tính đi, bây giờ đám người chúng ta còn không đủ ăn." Nam tử đầu tiên mở miệng chất vấn kia hừ lạnh một tiếng, còn nói thêm.

Biểu lộ của Lưu Vũ Hào một lần nữa trở nên lúng túng, hắn trộm nhìn tới Lăng Mặc, lại phát hiện lần châm chọc khiêu khích này, cũng không để cho Lăng Mặc có bao nhiêu phản ứng.

"Lời tôi nói hoàn toàn là sự thật, làm sao các cậu biết, Hạ Na vừa đánh nhau liền đắc ý quên hoàn cảnh, căn bản không quản tình huống chung quanh..." Lưu Vũ Hào hiển nhiên không biết ứng phó loại tình huống này thế nào, mặc dù hắn đang cố gắng giải thích, nhưng trên mặt bọn thanh niên nam nữ này lại đều lộ ra vẻ hoàn toàn không tin.

Lúc này Hạ Na cũng lôi kéo Diệp Luyến đi tới, chỉ có điều nàng dường như hoàn toàn không có ý tứ hỗ trợ giải thích, ngược lại mang theo một nụ cười chế nhạo nhìn về phía Lăng Mặc, ánh mắt rõ ràng là đang nói: Nhìn anh xử lý loại tình huống này như thế nào.

Mang thù! Thiếu nữ này quá mang thù!

Rất rõ ràng, trước đó nàng mặc dù giải trừ nét mặt hầm hố, lại hoàn toàn không có quên chuyên bị Lăng Mặc làm cho khó chịu.

Chỉ có điều nàng rõ ràng đã sai, đối với những tên sâu mọt chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, lại mười phần bài ngoại này, Lăng Mặc ngay cả hứng thú đấu võ mồm cùng bọn hắn đều không có. Hắn chỉ là cười lạnh một tiếng, quay người tiện tay kéo Diệp Luyến qua, quay đầu đi ra ngoài: "Thật không tiện, tôi hoàn toàn không có dự định ăn chực, các người cứ chậm rãi dùng cơm."

"Nha! Vẫn rất huyễn khốc a!"

Hạ Na cùng Lưu Vũ Hào đều là sững sờ, mà sắc mặt tên thanh niên vừa mới mở miệng kia thì lập tức trở nên có chút khó coi, cảm giác bị quét mặt mũi ngay tại chỗ, mở miệng khiêu khích nói: "Loại người này còn mang theo nữ nhân, nuôi để ch** sao? Có cơm cho mày ăn cũng không tệ rồi, còn dám xưng là đại gia..."

Cái này thật khiến người ta không thể nhịn được nữa! Cho dù hắn đến đây ăn nhờ ở đậu, lo lắng thức ăn của mình bị ít đi, bởi vậy mà âm dương quái khí còn chưa tính, bố mày đã chuẩn bị tránh người thế mà còn nhục nhã các loại, thật coi mình là bùn tùy ý nhào nặn sao?

Con ngươi của Lăng Mặc co rụt lại, cơ hồ trong nháy mắt liền trực tiếp vọt tới trước mặt thanh niên kia, mà trong quá trình này, Hạ Na là người đầu tiên phát hiện ý đồ của Lăng Mặc. Nhưng ngay lúc nàng đưa tay ngăn trở, Lăng Mặc đã theo bên người nàng lướt tới, thời điểm này Hạ Na mới chính thức ý thức được, tốc độ của mình mặc dù nhanh, nhưng tốc độ phản ứng thần kinh lại còn kém rất rất xa với nam nhân nhìn như bình thường trước mắt này.

Nàng vừa đưa tay, Lăng Mặc tựa như là xem thấu động tác của nàng, ở dưới tình huống di động với tốc độ cao chọn ra phương pháp lẩn tránh, không chỉ có vượt qua nàng, còn không chút nào ngưng trệ xuất hiện ở trước mắt thanh niên kia.

Thanh niên chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, sau đó cũng cảm giác được cổ áo bị người ta một phát bắt được, hai chân lập tức rời mặt đất.

"Mày..."

"BỐP!"

Một cái tát thanh thúy vang dội, để tất cả người ở chỗ này đều ngây ngẩn cả người.

"Cái này gọi vả miệng. Mày còn dám nói một câu làm cho tao khó chịu mà nói, tao lại dạy dỗ mày một chút." Ánh mắt Lăng Mặc lạnh như băng, để thanh niên gương mặt sưng đỏ trong nháy mắt ngay cả tiếng kêu cũng không dám phát ra.

Khuất nhục, phẫn hận, nhưng lại không dám giãy dụa, thậm chí không dám cãi lại. Ở trong mắt của Lăng Mặc, hắn có thể tinh tường cảm giác được hàn ý không che giấu chút nào, mà bằng vào bản lĩnh của Lăng Mặc, hắn thừa biết đây không phải cố làm ra vẻ.

"Hạ Na!"

Mồm miệng thanh niên không rõ hô một câu, mặc dù hắn nghiêm mặt, không muốn để cho người nhìn ra hắn e ngại Lăng Mặc, nhưng ánh mắt kinh hoảng đã triệt để bán đứng hắn.

Hành động không lưu tình chút nào của Lăng Mặc đã chấn kinh tất cả mọi người, trong đó cũng bao quát cả Hạ Na. Nhưng nghe thấy tiếng la của thanh niên, mặc dù trong mắt nàng lóe lên một tia chán ghét, nhưng vẫn đi lên trước mở miệng nói ra: "Lăng Mặc, buông hắn ra đi."

"Xin lỗi." Lăng Mặc lại lạnh như băng nói ra.

Hạ Na nhíu mày: "Anh đánh cũng đánh..."

"Hai chuyện khác nhau, xin lỗi."

"Dựa vào cái gì!" Thanh niên vừa mới mở miệng, liền nghe "BỐP" một tiếng, trên mặt lại rắn rắn chắc chắc chịu thêm một cái tát.

Ánh mắt Hạ Na phức tạp nhìn Lăng Mặc một cái, lại quay đầu nhìn thanh niên hai bên gương mặt đều sưng lên một chút, nói: "Lục Hân, nói xin lỗi đi, ai bảo cậu miệng thối."

"Tôi..." Bản thân hắn trông cậy vào Hạ Na có thể vì chính mình ra mặt, không nghĩ tới lại như tát thê, cho mình một bạt tai, toàn bộ người trong nhà đều đang nhìn chính mình, mỗi một ánh mắt đều giống như kim châm trên người mình như thế. Biểu lộ của Lục Hân tựa như nuốt vào một con ruồi, trong lòng càng là tràn đầy phẫn nộ.

"Tao còn không phải là vì giúp mọi người có thể ăn nhiều một chút mới đứng ra! Lại còn nói tao miệng thối, nhìn tao bị đánh cũng không ai đứng ra!"

Nhưng dưới cái nhìn soi mói của Lăng Mặc, Lục Hân lại chỉ có thể đem lời nói này nuốt về trong bụng, từ trong hàm răng gằn ra ba chữ: "Thật xin lỗi."

Lời kia vừa thốt ra, hắn cũng cảm giác trên mặt nóng bỏng, tựa như là trong nháy mắt bị Lăng Mặc quạt liên tiếp mười cái bạt tai.

Lăng Mặc khinh thường hừ lạnh một tiếng, một tay nắm Lục Hân vứt xuống mặt đất, sau đó không chút do dự kéo Diệp Luyến đi ra ngoài.

"Chờ một chút!"

Lúc này Lưu Vũ Hào mới phản ứng được, liền vội vàng đuổi theo, theo trong ba lô lấy ra hai lon bia cùng mấy bao sô cô la, nhét mạnh vào trong tay Lăng Mặc, trên mặt càng là tràn đầy áy náy: "Thật không tiện, thật quá xin lỗi rồi..."

"Những tên đó là như thế nào? Chỉ dựa vào cậu cùng Hạ Na đi tìm đồ ăn?" Mặc dù Lưu Vũ Hào hố mình một lần, nhưng Lăng Mặc đối với hắn thật đúng là không có ác cảm gì, không khỏi mở miệng hỏi.

"Đều là đồng học... Chúng tôi cùng học chung một trường." Lưu Vũ Hào lắc đầu bất đắc dĩ, "Người kia là Lục Hân, trong nhà rất có tiền, bình thường hoành hành đã quen thói, anh đừng chấp nhặt với hắn. Mà lại, coi như để bọn hắn ra ngoài tìm, cũng chỉ là tạo thêm phiền toái cho chúng tôi mà thôi. Anh cũng trông thấy a, trong đám người chúng tôi này chỉ có Hạ Na là lợi hại nhất. Lúc đầu tôi còn hi vọng anh cũng có thể gia nhập vào nhóm chúng tôi..."

"Tôi không nuôi sâu mọt, cũng không có tinh lực làm như vậy." Lăng Mặc trực tiếp cắt ngang lời của Lưu Vũ Hào.

"Như vậy a... Dù sao hôm nay cám ơn anh..."

Lưu Vũ Hào còn chưa nói xong, Hạ Na cũng đã đi qua.

Nàng nhìn Lăng Mặc một cái thật sâu, lại đem ánh mắt đồng tình nhìn về phía Diệp Luyến, cuối cùng thấp giọng nói: "Trời cũng sắp tối rồi, ở lại một đêm đi. Coi như anh chịu được, tỷ tỷ cũng chịu không được đi... Tên Lục Hân kia anh không cần phải để ý đến, hắn không dám chọc anh."

Ngữ khí của Hạ Na cũng chân thành, nhưng Lăng Mặc bây giờ không có dự định cùng đám người này tiếp tục chờ đợi: "Không cần, trong thành phố không thiếu chỗ ở."

"Chớ đi!" Lăng Mặc vừa quay người lại, cũng cảm giác tay áo bị người kéo lấy, nhìn lại, chính là Hạ Na.

Thấy Lăng Mặc hướng mình quăng tới ánh mắt hỏi ý, Hạ Na vậy mà lộ ra một tia thần sắc nhăn nhó, thẳng đến khi Lăng Mặc trở nên hơi không kiên nhẫn, mới giống như là đã làm ra một quyết tâm rất lớn mở miệng nói: "Tôi thấy anh rất lợi hại, cũng không sợ chiến đấu, muốn xin anh giúp một tay!"

Editor: Dz2k5

Momo : 0784992404

MB ebanking: : 0784992404

Chủ tk: Nguyen Van Hau

Bạn đang đọc Bạn Gái Tôi Là Zombie (Dịch) của Hắc Ám Lệ Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dz2k5
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.