Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Lây Nhiễm

Phiên bản Dịch · 1774 chữ

"Đã nhìn đủ chưa? Thấy bộ dáng này của tao rất đáng sợ?"

Lục Hân âm ngoan trừng mắt nhìn bọn người Lăng Mặc, có chút điên cuồng gầm thét nói, " Lăng Mặc, cái này đều là do mày ban tặng cho tao! Nếu không phải mày thấy chết không cứu, tao cũng sẽ không thay đổi thành cái dạng này!"

Hắn vừa nói, đưa tay lên trên mặt mình nắm một cái, một mảnh da thịt cùng thịt nhão, lập tức bị bóc xuống, tất cả những người ở chỗ này không khỏi tê cả da đầu.

"Nhìn thấy sao? Đừng nói tao trách nhầm mày! Mày lúc đó rõ ràng có thể cứu tao trước tiên, nhưng mày đã làm cái gì!"

"Mày còn thật sự cho rằng trong bốn biển đều là mẹ mày a! Tao cũng lười tranh luận cùng mày, hiện tại tao đã đến, Hạ Na đâu rồi?" Lăng Mặc hừ lạnh một tiếng, nghiêm nghị hỏi.

Lục Hân nở một nụ cười điên cuồng: "Hạ Na... Muốn gặp nàng đúng không? Được a! Trước tiên đem cái tay kia của mày chặt xuống, cái tay nào dùng để đánh tao, mày phải chặt xuống cho bố mày!"

Nghe đến đây, Lăng Mặc lập tức nhịn không được liếc mắt.

Thằng đần Lục Hân này đúng là lợi hại! Không nói đến quan hệ của mình cùng Hạ Na còn chưa tới một bước vì nàng chặt tay kia, chỉ cần cái lý luận này của hắn cũng khiến người ta phải bật cười! Tiểu tử này khi xem phim đã thấy nhiều, thật sự coi mình hiện tại có chút thực lực, đã có thể chảnh vãi cả lều lên rồi!

Quá quan tâm sẽ bị loạn, Lưu Vũ Hào lại lập tức hoảng sợ nhìn về phía Lăng Mặc, sau đó lại chuyển hướng Lục Hân, cuống quít hô: "Lục Hân mày sao có thể như thế, nếu không phải có Lăng ca giúp đỡ chúng ta sớm toàn diệt!"

"Tao đ*o quan tâm!" Lục Hân lại hung tợn phun ra một búng máu, "Nếu không phải mày cùng Hạ Na nhiều chuyện, để họ Lăng gia nhập nhóm chúng ta, còn nằng nặc nhất định phải về trường học tìm những người kia, chuyện làm sao lại biến thành thế này! Đừng tưởng rằng bố mày không hận mày, là chính mày bỏ rơi bố mày lại!"

Lưu Vũ Hào sững sờ, mạnh mẽ cắn răng một cái, giơ dao phay trong tay lên: "Chặt tao được hay không? !"

Hắn nói xong liền vung đao, lại bị Lăng Mặc một chụp ngăn lại , chờ đến khi hắn kịp phản ứng, Lăng Mặc không ngờ lại cấp tốc xông về Lục Hân.

Khoảng cách của song phương chỉ xa hơn mười thước, lấy tốc độ bây giờ của Lăng Mặc, khoảng cách ngắn như thế, cũng chỉ cần tốn thời gian một hơi thở, liền trực tiếp vọt tới trước mặt Lục Hân.

Lục Hân chỉ cảm thấy một đạo hắc ảnh trong nháy mắt nhào về phía chính mình, sau đó hàn quang liền lóe lên trước mắt.

Hắn dù sao cũng đã được biến dị, phản ứng cũng không tính chậm, tốc độ cũng cũng rất khả quan, vậy mà tại thời khắc mấu chốt nghiêng đầu sang một bên. Chỉ có điều dù vậy, hắn vẫn cảm giác được vai phải trực tiếp bị bổ ra, cả người tức thì bị một cỗ đại lực ép tới khiến cho đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa thì trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Lăng Mặc một đao chém trên bờ vai Lục Hân, lại căn bản không có nửa điểm ý tứ sẽ dừng tay, mà là thuận tay phất ngang một đao, trực tiếp chém về phía cổ Lục Hân.

Bóng ma tử vong lập tức bao phủ Lục Hân, nhưng do bản năng điều khiển, hắn vẫn lùi về phía sau, khó khăn lắm tránh thoát một kích trí mạng này. Chỉ có điều mũi đao đã rạch hở da cổ của hắn, máu tươi từ trong vết thương mãnh liệt phun ra.

Hai mắt Lục Hân càng ngày càng đỏ, thấy mình bị thương thì phẫn nộ kêu to, một bên hướng phía Lăng Mặc trực tiếp đánh tới.

Nhưng hắn nói cho cùng thì cũng chỉ là người bình thường, sao có thể so sánh cùng Lăng Mặc đã trải qua vô số lần liều mạng tranh đấu. Thấy tư thế liều mạng của tên này, Lăng Mặc cũng chỉ nhẹ phát lực lao vụt về phía trước, chỉ thấy đoản đao hướng Lục Hân đang đến gần phất một cái, lập tức một đạo huyết vụ phun ra.

Lưỡi đao sắc bén mở một miệng vết thương khá lớn trên bụng Lục Hân, mà bản thân hắn tức thì bị Lăng Mặc một cước đạp bẹp trên mặt đất. Hắn vừa muốn giãy dụa, đã bị Lăng Mặc một cước dẫm cứng lại.

"Xem ra là mày không còn cảm giác đau rồi?" Lăng Mặc có chút hăng hái nhìn Lục Hân dưới chân, hỏi.

Da trên người hắn cơ hồ đều bị hư thối tróc ra, lại bị cào xé thành cái dạng này, cộng với việc mình liên tục chặt hắn hai đao, cái tên Lục Hân này vậy mà một chút thần sắc thống khổ cũng không có. Hắn rõ ràng không phải tên hán tử kiên cường gì, giải thích duy nhất chính là hắn không có cảm giác với mấy loại đau nhức này nữa rồi.

Lục Hân nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lăng Mặc, hắn mặc dù không cảm thấy đau đớn, nhưng ổ bụng bị rạch ra một lỗ lớn, ruột cũng lòi ra ra, thời gian có thể sống cũng không còn bao lâu.

"Đem Hạ Na dấu ở một chỗ, còn dám đứng ở trước mặt tao uy hiếp tao? Mày cũng quá không biết tự lượng sức mình!" Lăng Mặc hừ lạnh một tiếng, nói.

"A, mày cho rằng tao là thằng ngốc?" Ánh mắt của Lục Hân lại đột nhiên trở nên có chút quái dị, đồng thời cười như điên, "Mày thật sự cho rằng là tao khờ a! Tao biết tao chết chắc, nhưng tao cũng không để bọn mày sống tốt. Mặc dù không có giết mày được, nhưng bố mày cũng thấy đáng a! Ha ha ha ha... Không phải bọn mày vứt bỏ tao sao? Tao liền muốn để bọn mày nếm thử cái tư vị, khi chuyện giống vậy xảy ra ở trên người bên cạnh bọn mày, sẽ có loại tâm tình gì! Ha ha ha..."

Trong lúc hắn cười to, bên miệng còn đang không ngừng phún máu ra ngoài, cộng thêm khuôn mặt làm cho người buồn nôn kia, hiển nhiên đã là thằng điên.

Nhưng Lăng Mặc lại có một tia dự cảm cực kỳ không ổn, hắn một đao chặt đứt cổ Lục Hân, kết thúc tiếng cuồng tiếu chói tai của hắn, sau đó quay đầu nhìn về phía mười mấy gian ký túc xá phía sau kia.

Hạ Na hẳn là ở một phòng trong số đó, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Lăng Mặc ngược lại bởi vậy mà bắt đầu trở nên có chút thấp thỏm không yên.

Lưu Vũ Hào thì không có nghĩ nhiều như vậy, thấy Lăng Mặc hai ba chiêu đã đem Lục Hân giải quyết, hắn vội vàng lao đến, giống như nổi điên tìm kiếm ở bên trong ký túc xá.

Mà Vương Thành thì cau mày đi qua, sắc mặt hơi khó coi thoáng nhìn qua thi thể Lục Hân, cũng đi theo Lưu Vũ Hào tìm kiếm. Chỉ có điều người này xác thực có chút khôn vặt, hắn nhìn qua thì có vẻ mười phần khẩn trương cho an nguy của Hạ Na, nhưng trên thực tế lại là theo sát sau lưng Lưu Vũ Hào, hoàn toàn không tới gần những cửa phòng của mấy ký túc xá đó. Dưới tình huống khẩn cấp, bình thường có rất ít người lại chú ý tới mấy tiểu động tác đầu cơ trục lợi này.

Lăng Mặc cũng mang theo Diệp Luyến tìm kiếm dọc theo hành lang, bất quá mấy căn phòng hắn tìm qua, cơ bản đều là chút hài cốt, căn bản là không thấu bóng dáng Hạ Na.

Chỉ có điều rất nhanh thì thanh âm Lưu Vũ Hào đã từ trong một gian của ký túc xá truyền ra: "Nàng ở chỗ này! Hạ Na ở chỗ này!"

Trong lòng Lăng Mặc run lên, vội vàng chạy tới.

Vừa tới cửa, đã nhìn thấy Hạ Na bị cột vào chân giường, thứ dùng để buộc chặt nàng tựa hồ là cái thứ dây thừng dùng để phơi quần áo hay đại loại gì đó, mà khi nàng cúi đầu, hình như cũng không có trở ngại gì. Nhưng liên tưởng đến lời nói vừa rồi của Lục Hân có nhắc tới kia, Lăng Mặc lại cảm thấy ở trên người Hạ Na nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

"Hạ Na, cô không sao chứ!"

Khi Lưu Vũ Hào khẩn trương tới cởi trói cho Hạ Na, Lăng Mặc liền thoáng nhìn qua cánh tay của nàng, trong lòng lập tức cảm giác mát lạnh.

Hắn nâng tay trái Hạ Na lên, mà Lưu Vũ Hào cũng nghi hoặc đem ánh mắt nhìn tới, không cần phải nói, Vương Thành đứng ở một bên cũng là người đầu tiên tinh tường.

Hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ Diệp Luyến không chút biểu tình ra, sắc mặt của ba người còn lại đều trong nháy mắt trở nên ngốc trệ.

Mà Lăng Mặc thì nhìn khuôn mặt trắng bệch Hạ Na một chút, cắn răng thấp giọng mắng một câu: "Lục Hân, mày đúng là không phải người!"

Nơi cánh tay trái của Hạ Na, một vết thương rất mới hiện ra rõ ràng, mà sau khi Lục Hân rạch tay trái của Hạ Na xong, hiển nhiên dùng bàn tay dính đầy huyết tương của mình mà bôi trét lên miệng vết thương của nàng... Trên bàn tay dính đầy vết máu, mơ hồ có thể thấy được thịt nát, rõ ràng đã chứng minh cho điều này.

Mà trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Hạ Na chậm rãi ngẩng đầu lên, lúc này trong đôi mắt kiên định kia, tràn đầy tuyệt vọng: "Tôi bị lây nhiễm..."

Editor: Dz2k5

Bạn đang đọc Bạn Gái Tôi Là Zombie (Dịch) của Hắc Ám Lệ Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dz2k5
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.