Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà La Sát

Tiểu thuyết gốc · 1580 chữ

Chương 15: Bà La Sát

Dường như không quan tâm đến lời xin lỗi của Huy, cô nàng này dơ cánh tay phải lên định tát vào mặt của hắn một cái nữa.

Tuy nhiên, Tiên nữ đã cứu hắn một bàn thua trông thấy. Nàng ta nắm lấy cánh tay của Nhi và lay lay, nói:

- Thôi được rồi Nhi. Tha cho Huy đi, người ta cũng không có cố ý mà.

Nghe cô bạn mới quen dùng giọng điệu nhỏ nhẹ và dịu dàng nói, tâm trạng bực tức của Nhi nhanh chóng nguôi đi hơn phân nửa.

- Hừ! Linh không biết đâu. Nhi học chung cấp 2 với thằng này nên hiểu rất rõ tính cách biến thái của nó.

Nguyễn Thị Yến Nhi muốn nói tiếp nhưng khi thấy ánh mắt long lanh của Linh, bề môi đỏ đang há hốc đành phải khép lại.

Vừa nghe con Nhi tính tiết lộ chuyện ở quá khứ ra, Huy hơi hoảng nhẹ. Nhưng rất nhanh, hắn hồi phục tinh thần và bình tĩnh đáp:

- Chuyện ở khứ, tui đã xin lỗi Nhi không biết bao nhiêu lần. Nhưng Nhi có bao giờ tin nó là trùng hợp đâu.

- Haizz! Cây ngay không sợ chết đứng. Nếu đã muốn nói rõ chuyện này ra cho các bạn mới nghe, thì Huy chiều theo ý của Nhi.

- Vào năm lớp 8,….

Huy chưa kịp nói dứt câu thì cái miệng đã bị một bàn tay trắng ngần che lại. Ngay sau đó, một cặp mắt xếch sắc lẹm mang hình viên đạn nhìn chằm chằm vào hai mắt của hắn.

Giọng nói chanh chua, thánh thót giờ đây đã chuyển thành thủ thỉ và mang theo một chút uy hiếp vang lên:

- Nếu Huy dám tiết lộ chuyện đó ra, thì Nhi sẽ ăn tươi nuốt sống Huy.

Nhìn gương mặt trái xoan của nàng ta gần trong gang tất, hắn cười mỉm và gật gật đầu tỏ vẻ ok.

….

Vài phút trước!

Ngay khi Huy bước vào lớp, có một cô gái cũng đang chầm chậm bước tới lớp 10a4.

Nàng ta tên là Lê Thị Mai Anh, sinh năm 1994, là giáo viên chủ nhiệm của lớp này.

Ngay khi tốt nghiệp, nàng đã được mời làm giáo viên ở đây.

Tuy rằng chưa có kinh nghiệm gì nhiều, nhưng với những kiến thức đã được tiếp thu và vẻ bề ngoài trẻ trung, Mai Anh đã khiến cho phần lớn học sinh của trong trường thay đổi.

Không một giáo viên nào muốn học sinh của mình bị yếu kém cả, đặc biệt là các giáo viên nữ vừa mới ra trường. Chính vì vậy, họ đã dồn hết tâm huyết để giảng dạy và trao trổi với các em như một người anh, người chị và như một người thân trong gia đình.

Thế nhưng hiện thực cuộc sống luôn luôn tàn nhẫn, hầu như tất cả các giáo viên trẻ đều bị những cô cậu học sinh “trêu ngươi” đến mức mặt đỏ tía tai.

Và rồi không thể chấp nhận viễn cảnh ấy, họ đã rơi nước mắt. Những giọt lệ của sự bất lực.

Mai Anh đã từng là học sinh, nàng hiểu rất rõ điều ấy. Thế nên khi vừa bước vào ngôi trường này, nàng đã đánh phủ đầu tất cả.

- Thay vì để người trong thiên hạ phụ mình, chẳng thà mình phụ người trong thiên hạ. (Câu chuẩn của Tào Tháo là “ta thà phụ tất cả người trong thiên hạ, chứ đừng để người trong thiên hạ phụ ta”)

Sống với câu châm ngôn này, Mai Anh đã trở thành một Bà La Sát trong ngôi trường thực lực.

Dò bài…dò bài…đặt câu hỏi..kiểm tra 15 phút…kiểm tra 1 tiết liên tục.

Thậm chí, nàng ta còn bắt lỗi nói chuyện và làm việc riêng trong giờ học một cách tàn ác. Cứ mỗi lần tới tiết học của nàng, vài cái tên sẽ được tôn vinh lên sổ đầu bài.

Còn trong giờ kiểm tra, học sinh tốt nhất nên ngừng suy nghĩ đến chuyện dùng phao và trao đổi.

Đừng mong sự may mắn sẽ đến với mình, hay là bản thân có thể lén qua mặt được nàng. Nếu không, điểm cá nhân sẽ bị trừ rất nhanh đó.

Mặc dù chỉ mới dạy ở đây khoảng vài tháng, nhưng Mai Anh đã biến vài em học sinh làm chuột bạch cho nội quy điểm cá nhân tuột về 0.

Bà La Sát cũng không phải hữu danh vô thực.

Với thành tích này, Mai Anh đã chứng minh được năng lực của bản thân. Do vậy, ban giám hiệu nhà trưởng đã đưa ra quyết định để nàng làm chủ nhiệm của khóa mới.

Họ rất muốn xem lớp học được nàng dẫn dắt sẽ đối chọi với các lớp học khác như thế nào.

Hôm nay là ngày đầu tiên Mai Anh đến lớp với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, nên tâm trạng của nàng có chút phấn khích và hồi hộp.

Vốn dĩ bản thân đã được gặp lớp của mình sớm hơn, nhưng ai ngờ đã có một sự cố bất ngờ xảy ra khiến nàng không thể kịp nhận lớp.

Nhắc lại việc không thể nhận được lớp, Mai Anh lại nghĩ chuyện vào hơn nửa tháng trước.

Bất giác, nàng dùng lực siết chặt hai nắm đấm của mình, miệng thì lầm bầm:

- Thằng nhóc da ngăm đen đó, mình đã nhớ mặt. Hy vọng nhóc không vào ngôi trường này.

Đứng trước cửa lớp của phong 04, nàng thoáng nhìn lướt vô bên trong, sau đó nhắm mắt lại hít một hơi sâu để lấy tinh thần. Bỗng một tiếng hét thất thanh của con gái từ trong lớp vang lên khiến cho hai mắt phượng của nàng hé mở.

Nhìn vào bên trong, Mai Anh thấy có một tóp học sinh đang đứng, còn cả lớp thì dồn mọi ánh nhìn về hướng của tóp em học sinh này.

Vì đứng từ ngoài nhìn vô, nên nàng chỉ có thể thấy rõ bóng lưng của hai em học sinh nữ, còn những người khác thì bị khuất.

Mai Anh chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một tiếng “cháttttt” vang to lên. Lúc này nàng có thiếu kinh nghiệm đi chăng nữa cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, các em học sinh đang đánh nhau.

Lập tức, thân hình của Mai Anh động đậy. Nàng không thể đứng im ở đây để theo dõi mọi chuyện được, nàng cần phải ngăn cản chuyện này lại.

Ngay khi Mai Anh bước vào bên trong, bóng lưng của hai nữ sinh tách ra. Tức thì, hình ảnh một nam sinh có làn da ngăm đen xuất hiện trước mắt của nàng.

Lập tức, động tác bước vào của Mai Anh thoáng ngừng lại.

- Hể? Trùng hợp tới vậy sao?

Bất giác, khóe môi của Mai Anh khẽ cong lên.

- A hèmmmm!

Nhìn thằng nhóc này đang bị đứa con gái kia bịt miệng, Mai Anh ho nhẹ vài cái và nói to:

- Các anh chị làm gì đó? Đánh nhau à?

Nghe được thanh âm này, cả lớp liền đổ dồn mọi sự tập trung về phía cửa. Huy và Nhi cũng không ngoại lệ.

Lập tức, cả hai buông ra và đứng tách sang hai bên.

Nhìn thân hình nhiệt liệt như lửa đang mặc một bộ oliver kia, Huy cảm thấy máu trong người sôi sùng sục, con lợn ngủ say trong người cũng tỉnh giấc.

Huy tin chắc rằng toàn bộ đám con trai trong lớp cũng giống như hắn.

Theo từng bước đi của cô giáo, tiếng giày cao gót gõ vào nền nhà vang lên “cạch ~ cạch ~ cạch ~ cạch” làm cho bầu không khí vốn yên lặng nhanh chóng chuyển thành ngộp ngạc khó thở.

- Hít hàaa hít hafff…ực..ực…

Bị bầu không khí này đè nén, hình như đám con trai bị thiếu oxy nhanh hơn bọn con gái rất nhiều.

Thế nên, thằng nào thằng nấy cũng hít hà và nuốt nước bọt liên tục.

Bước tới giữa lớp, vị cô giáo kiều diễm đeo kính này nhìn Huy một cách chằm chằm và dùng chất giọng nghiêm trọng nói:

- Anh chị kia? Tên gì? Vì sao lại đánh nhau?

Ngay lập tức, Nhi nhìn cô và đáp:

- Dạ chắc cô hiểu nhầm rồi ạ. Bọn em không có đánh nhau.

- Không đánh nhau, không đánh nhau? Em nghĩ là mắt của tui bị mù hay sao? Thế đây là cái gì?

Vị cô giáo kiều diễm này vừa nói to, vừa dùng tay chỉ vào mặt của hắn.

Kể tử khi cô giáo bước vào, Huy cảm thấy cực kỳ quen mắt. Dường như hắn đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.

Cũng may hắn thuộc loại ngại giao tiếp, ít tiếp xúc với người. Nên sau khi lật tung hết mọi trí nhớ ở trong não, hắn cũng đã nhớ được cô giáo này là người phương nào.

- Thôi bỏ m*! Không biết cô có nhớ mình không nhỉ? Hy vọng là không.

Bị cô ta dùng ngón tay nhọn hắc như ngòi bút chỉ thẳng mặt, Huy từ trong hồi ức tỉnh lại và nói:

- Cô hiểu nhầm rồi ạ. Vết sưng này là do em tự mình tát ạ.

Bạn đang đọc Bạn Gái Trong Game Là Cô Giáo Chủ Nhiệm sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.