Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uy hiếp

Tiểu thuyết gốc · 1533 chữ

Chương 18

Nhìn thân ảnh bé nhỏ của Hà vừa khập khiễng bước lên và vừa đưa cánh tay gạt nước mắt, Mai Anh bình tĩnh đứng đó và không đổ lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Trái ngược với nàng, bọn học sinh trong lớp cực kỳ phẫn nộ.

Ngay lập tức, ấn tượng của họ về cô giáo chủ nhiệm mới này hoàn toàn trôi tụt về 0. Vô số cặp mắt oán hận chuyển dời lên thân ảnh kiều diễm thanh cao đang đứng ở cửa lớp.

Không thể chịu đựng được viễn cảnh mắt ướt lệ nhòa của cô nàng bé nhỏ này, một học sinh nam đang ngồi ở dãy 3 bàn 4 đã dũng cảm đứng lên và nói:

- Bạn ấy không muốn thì cô tha cho bạn đi ạ.

Nghe thế, ánh mắt của Mai Anh lóe sáng. Nhìn thằng nhóc có dáng người săn chắc, cao khoảng 1m7, để kiểu tóc mái chéo và có khuôn mặt góc cạnh khá điển trai này, nàng nhếch môi và lạnh lùng đáp lại:

- Không được.

Trương Đức Minh muốn nói gì đó để phản biện thì giọng nói băng lãnh và nghiêm túc của cô lại vang lên:

- Em yên tâm, không phải chỉ có mỗi cán sự lớp phải làm việc này. Tất cả các em cũng sẽ đứng lên giới thiệu cho những bạn trong lớp biết mặt.

- Đây là thử thách đầu tiên của tất cả bọn em. Nếu các em không vượt qua được nó, thì tốt nhất nên tự động thôi học đi cho đỡ mất thời gian của nhau.

Giọng nói của cô Mai Anh vừa dứt, trái tim của tất cả học đều đánh rơi một nhịp. Họ cứ nghĩ chỉ có mỗi cán sự lớp phải làm chuyện này.

Trong chớp mắt, bầu không khí của lớp 10a4 vốn đã thiếu oxy thì nay lại càng căng thẳng và áp lực hơn.

Tới nước này, không còn một ai dùng ánh mắt đáng thương nhìn Kim Hà nữa. Bởi vì họ cũng có khác gì đâu. Ốc còn không mang nổi mình ốc thì đòi lo cho ai?

Có trách thì cũng nên trách bản thân vì sao chọn vào ngôi trường kỳ lạ có một không hai này.

Tiếng “xẹt ~ xẹt ~ xẹt” từ trên bảng vang lên. Lập tức, tất cả mọi ánh nhìn

Không biết từ lúc nào, cô nàng bé nhỏ này đã đứng ở đó và đang cầm phấn ghi tên của mình lên bảng.

Sau khi ghi nốt số điện thoại, Kim Hà xoay người lại và bước xuống bục giảng. Lúc này, mặt nàng của cúi gầm mặt xuống nền , hai chân thì run lên bần bật.

- Mình…mình tên là Trần Thị Kim Hà. Mình…

Chưa kịp dứt câu thì đã bị giọng quát to của cô Mai Anh chen ngang:

- Ngẩng cái mặt lên và mở to hai con mắt nhìn xuống bên dưới.

Liệu đây có phải là một phương pháp truyền trải sự tự tin không?

Khi giọng quát của cô vừa được cất lên, thân hình của Kim Hà càng run rẩy một cách dữ dội hơn. Tuy nhiên sau đó, nàng òa khóc nức nở và từ từ ngẩng đầu lên.

Mặc cho những giọt lệ lăn dài trên đôi gò má, nàng giương mắt đôi mắt đỏ au của mình nhìn một cách vô định xuống dưới lớp. Và rồi trong chớp nhoáng, ánh mắt vô định đó thấy Huy đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa.

Như một người sắp chết đuối nhìn thấy một vật trôi nổi bồng bềnh trên mặt nước, nàng lập tức nhìn hắn một cách chằm chằm và ngập ngừng nói to:

- Mình tên là Trần Thị Kim Hà. Mình là lớp trưởng. Trên bảng là số điện thoại của mình, rất vui vì học lớp với các bạn.

Kim Hà vừa dứt lời thì bỗng nhiên từng tiếng “phanh phách~ phanh phách” vang lên.

Bị giật mình, nàng từ trong trạng thái vô định đi ra và nhìn về hướng của tiếng động này phát ra.

Thấy cô bé mít ướt này nhìn mình, Mai Anh mỉm cười như nắng ban mai, nói:

- Làm tốt lắm. Lớp trưởng phải như vậy chứ.

Nghe cô khen mình, trên đôi gò má đang nhầy nhụa lệ của nàng thoáng bừng đỏ.

Hình như tiếng vỗ tay của cô Mai Anh như một kim chỉ nang, tất cả học sinh trong lớp vỡ òa. Tức khắc, từng tiếng “độp độp ~ phanh phách” vang vọng khắp cả căn phòng 04 này.

Nhìn mọi người phản ứng như vậy, Kim Hà lại lần nữa òa khóc. Nhưng lần này khác với lần trước đó, giọt nước mắt của sự hạnh phúc.

- Cảm ơn cô. Cảm ơn tất cả mọi người.

Sau khi Hà trở về chỗ ngoài, giọng nói của cô Mai Anh lại vang lên:

- Tiếp theo sẽ là lớp phó học tập.

Sau màn trình bày của Hà, mọi người trong lớp cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Bầu không khí không còn ngộp ngạp như trước nữa.

Nghe cô gọi, một học sinh nam có dáng người thư sinh ngồi ở dãy 4 bàn số 2 đứng lên. Thanh niên này tên là Huỳnh Tiến Đạt, thân hình thì cao khoảng 1m65.

Thứ khiến cho mọi người chú ý nhất về tên này, đó là một khí tức cực kỳ nguy hiểm đang được tỏa ra từ đôi mắt đang bị che khuất bởi mái tóc dài tùy ý kia.

- Một khí tức của bọn mọt sách. Cũng có thể là các main trong anime xúc xắc.

Mọi việc xảy ra từ nãy đến giờ Huy không quan tâm cho lắm. Dăm ba mấy trò vặt này, hắn xem trên anime thấy miết.

Thay vì nghe bọn trong lớp giới thiệu, hắn ngồi ngắm thân hình của cô Mai Anh có phải sướng hơn không?

Nói thì nói vậy. Khi thấy cô Mai Anh áp dụng cách giới thiệu này vào, hắn cũng cực kỳ bất ngờ.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy có một cô giáo áp dụng phong cách này vào nước ta.

- Thú vị.

Đó là hai từ mà hắn muốn giành cho cô giáo chủ nhiệm mới này.

Đang ngắm cô say sưa, thì bỗng hắn nghe được tên của mình bị réo lên:

- Tiếp theo là tổ trưởng tổ 1.

- Huyyyy đâu?

Nghe thấy cô Mai Anh gọi mình, Huy bật người tỉnh giấc.

Vội vội vàng vàng, hắn đứng lên nhìn cô, đáp:

- Dạ có em.

Thấy hắn ngơ ngơ ngác ngác nhìn mình, vầng trán trắng nõn của Mai Anh khẽ xuất hiện từng vết nhăn, hai hàm răng thì nghiến nhẹ.

Nàng biết tên nhóc này ngắm nhìn mình một cách say xưa từ đầu cho tới cuối chứ, nhưng trách sao được ánh mắt của người?

Ai biểu thân hình của nàng bốc lửa quá làm chi. Dù bản thân đã ăn mặc khá bình thường rồi, nhưng nó vẫn cứ phơi phới thế kia thì trách ai được.

OK! Mai Anh không trách hắn vì ngắm nhìn mình.

Nhưng bạn bè ở trên lớp đang cực khổ giới thiệu, còn hắn thì chả tập trung. Thái độ như vậy khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

- Huy? Riêng em, cô bắt em giới thiệu trong 1 phút. Nếu không nói được hoặc cố ý câu giờ, thì điểm cá nhân của em sẽ bị trừ 5.

Nghe cô Mai Anh nói vậy, Huy há hốc mồm, còn bọn trong lớp thì cười “ha hả”. Ngoại trừ hắn ra, chắc không một ai biết rằng cô giáo này đang lấy việc công trả thù tư.

Biết rằng dù có xin xỏ thế nào thì nàng ta vẫn giữ nguyên quyết định, hắn thở dài một cái thể hiện sự bất lực. Sau đó, chân hắn bước từng bước một cách chậm chạp hết mức lên bảng.

Vừa đi, hắn vừa ngẫm nghĩ những đoạn giới thiệu chất như nước cất.

- Làm thế quái nào một thằng hướng nội như mình lại có thể giới thiệu bản thân trong 1 phút chứ?

Đang trong suy nghĩ, hắn liền hồi phục tinh thần khi nghe thấy giọng của cô thúc giục:

- Nhanh cái chân lên. Con trai con rứa gì lờ mờ thế?

Bị thúc giục, hắn đảo cặp mắt trắng dã nhìn vào phần eo của cô và nghĩ thầm:

- Hừ! Nếu em không lờ mờ, thì hôm đó đã tông sưng bụng của cô rồi.

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng có cho hắn mười lá gan cũng không dám thốt ra lời này.

Thấy Huy nhìn chằm chằm vào bụng của mình, hai mắt phượng của Mai Anh nheo lại thành hình thanh kiếm.

Men theo tầm nhìn, nó từ vô hóa thành thực thể, sau đó đâm mạnh vào hai mắt của thằng nhóc này.

Bị tấn công bởi sát khí đang tỏa ra nồng nặc trên người của cô, Huy thoáng run nhẹ và liền lập tức thu hồi ánh nhìn lại.

Bạn đang đọc Bạn Gái Trong Game Là Cô Giáo Chủ Nhiệm sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.