Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể cứu vãn

Phiên bản Dịch · 1673 chữ

Bốn chiếc có đủ không… Anh trai, anh cho rằng đây là dưa hấu à, chẳng lẽ phải bán theo cân?

Nhưng Kim Minh là ông chủ, người ta nói thế nào là chuyện của người ta, nhưng không thể phủ nhận là, thân phận của Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên có lẽ rất đáng sợ, nhân vật như vậy thế mà chỉ dùng một chiếc Rolex Green Water Ghost, đơn giản quá mức tưởng tượng.

“Không cần đâu, vậy chúng tôi đi trước đây.”

Ngay lúc Kim Minh muốn đích thân tiễn Sở Vĩnh Du ra ngoài, đột nhiên bà Lý lại quay lại, còn dẫn theo mấy người đàn ông vọt vào.

“Chồng ơi! Đồng Ý Yên tát em một cái, tự anh xem đi, nếu hôm nay anh không cho em một câu trả lời thỏa đáng thì chúng ta sẽ ly hôn!”

Bên cạnh bà Lý là một người đàn ông trung niên bụng phệ, sắc mặt tái xanh, mặc dù ông ta rất thích kiểu nữ tổng giám đốc kia nhưng đây là vợ của ông ta, là mặt mũi của nhà họ Lý, thế mà lại bị đánh.

“Chủ tịch Đồng, đánh vợ tôi cũng hơi quá đáng quá rồi, bây giờ tôi cho cô hai sự lựa chọn, hoặc để cho vợ tôi đánh lại, hoặc là, hợp tác giữa chúng ta kết thúc.”

Thấy chồng mình đứng về phía mình như thế, bà Lý vô cùng sung sướng, đắc ý nói.

“Tiện nhân, lau mặt cho sạch đi, nếu tôi tát một cái mà thấy thỏa mãn thì tất cả sẽ dễ nói chuyện, nếu không. . Ha ha, phiền phức của cô sẽ lớn đấy.”

Bốp!

Lại một cái tát bay đến, nhưng do Kim Minh ra tay.

“Con mẹ nó bà là cái thá gì chứ! Chị dâu tôi mà bà lại dám mắng như vậy à? Muốn chết đúng không!

Đánh ra ngoài cho ông đây!”

Kim Minh vẫy tay phải, mấy người bảo vệ đứng ngoài cửa nhanh chóng vọt vào, trực tiếp vây hai người Lý Hiểu Đông và vợ ông ta lại.

Vợ mình lại bị đánh ngay trước mặt mình lần nữa, Lý Hiểu Đông tức điên lên, chỉ vào Kim Minh nói.

“Tôi là Lý Hiểu Đông hội phó thương hội Thiên Tinh, không cần biết anh là con nhà ai, nhưng anh xong đời rồi.”

Thương hội Thiên Tinh? Kim Minh cười, đúng là trùng hợp quá mà, ở trước mặt anh Sở mấy người chỉ như đám trẻ ranh, một phó hội trưởng như ông ta mà cũng dám ra oai ở đây à?

Đang định lên tiếng, Sở Vĩnh Du lại nói với anh ta.

“Kim Minh, nơi này giao cho anh đấy.”

“Được anh Sở, anh và chị dâu đi thong thả.”

Nói xong, anh dắt Đồng Ý Yên đi ra ngoài.

Làm sao bà Lý có thể bỏ qua được, nhưng ngặt nỗi lại đang bị đám bảo vệ của Kim Minh vây quanh, mặc cho bà ta la hét thế nào cũng không làm được gì.

“Kim Minh? Anh là người nhà họ Kim? Ha ha.”

Nghe thấy Sở Vĩnh Du gọi tên Kim Minh, Lý Hiểu Đông cười.

“Ba anh gặp tôi còn phải nhún nhường mấy phần, thế mà một thằng trẻ ranh như anh lại dám đánh vợ tôi, bây giờ xin lỗi, coi như tôi cho nhà họ Kim các người một chút mặt mũi.”

Ánh mắt Kim Minh lúc này giống như đang nhìn một tên ngốc, anh ta lấy điện thoại di động ra, vừa bấm vừa nói.

“Đúng là không biết trời cao đất rộng! Thương hội Thiên Tinh quả thật không tầm thường mà? Ông hoàn toàn không biết anh Sở có thân phận gì sao, đồ ngốc.”

Chỉ vài giờ sau khi sự việc của Chu Hựu Song xảy ra, không biết hội trưởng Dries của thương hội Thiên Tinh lấy số điện thoại của anh ta ở đâu ra, gọi tới nói là muốn bồi thường tổn thất cho Sở Vĩnh Du, bởi vì vô cùng sợ hãi đối với Sở Vĩnh Du.

Đương nhiên là Kim Minh từ chối, nói đùa à, ở trước mặt Sở Vĩnh Du anh ta còn cảm thấy nơm nớp lo sợ, làm sao có đủ tư cách để làm người giải hòa, hơn nữa, anh ta cũng không có chút cảm tình nào đối với mấy người nước ngoài như Dries.

“Anh Kim, có phải ngài Sở đồng ý gặp tôi rồi đúng không?”

Điện thoại kết nối, giọng nói của Dries vang lên, Kim Minh cười lạnh.

“Vốn cũng hơi muốn gặp, nhưng bây giờ, chắc chắn là không thể nữa rồi.”

“Vì sao vậy?”

Dries kinh ngạc, chẳng lẽ trong lúc vô tình mình lại làm sai chuyện gì rồi à?

“Rất đơn giản, hội phó Lý Hiểu Đông của thương hội Thiên Tinh các người cậy quyền cậy thế, đôi vợ chồng bọn họ đã nói những lời độc ác với vợ của anh Sở, anh nghĩ ấn tượng của anh Sở đối với thương hội Thiên Tinh các anh có giảm mạnh xuống tận vực sâu hay không?”

Ngay lập tức, sắc mặt Dries tái đi, anh ta hít sâu một hơi cố nén lửa giận, nói.

“Làm phiền anh Kim mở loa ngoài giúp tôi.”

Sau khi bật loa ngoài lên, Lý Hiểu Đông còn chưa biết gì đang chờ Kim Minh nói xin lỗi, đột nhiên nghe thấy một giọng nói truyền ra từ điện thoại di động.

“Lý Hiểu Đông! Đáng chết, ngay cả ngài Sở mà ông cũng dám trêu chọc! Nghe đây, ông bị trục xuất khỏi thương hội Thiên Tinh, tất cả cổ phần và tài sản đều bị tịch thu toàn bộ.”

Đây. . Đây không phải là giọng nói của hội trưởng sao? Lý Hiểu Đông đổ mồ hôi đầm đìa, đang định giải thích thì Dries đã cúp điện thoại.

Kim Minh cười lạnh hai tiếng, cùng lười xử lý hai người kia, dẫn người đi ra khỏi cửa hàng đồng hồ.

Về phần bà Lý thì vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, tất cả cảm xúc vẫn còn đang tập trung vào việc muốn tát Đồng Ý Yên một cái.

“Chồng ơi, mau đuổi theo tiện nhân Đồng Ý Yên kia, chúng ta. .”

Bốp!

Cái tát thứ ba xuất hiện, bà Lý bị đánh cho choáng váng, bởi vì người ra tay đánh bà ta lại chính là Lý Hiểu Đông chồng mình.

“Đồ ám quẻ! Tiện nhân! Tất cả sự nghiệp và mọi thứ của ông đây đều bị bà hủy hoại hết rồi.”

Hối hận vô cùng, nhưng Lý Hiểu Đông biết đã không thể cứu vẫn được nữa, ai có thể ngờ được, chồng của Đồng Ý Yên lại kinh khủng đến mức hội trưởng của bọn họ cũng phải kiêng kỵ như vậy, thật quá mức tưởng tượng.

Một tiếng sau, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên đã ra tới sân bay, sau khi lên máy bay rồi, Đồng Ý Yên còn nói.

“Vĩnh Du, lúc đến nơi chúng ta hãy thuê một chiếc xe, đi mua chút quà cho bọn trẻ ở miền núi, không thể đến đó tay không được.”

Sở Vĩnh Du cười nói.

“Yên tâm đi, anh đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.”

Từ sớm anh đã gọi điện thoại cho Thượng Quan Vô Địch và đã sắp xếp xong xuôi nhân viên ở Tỉnh Thành, chuyện này, hoàn toàn là chút lòng thành.

Sau hơn ba giờ bay, máy bay đã hạ cánh xuống Tỉnh Thành.

Ở lối ra, một người đàn ông trung niên vóc người vô cùng cân xứng đón bọn họ, rõ ràng đã xem qua ảnh chụp của Sở Vĩnh Du.

“Ngài Sở, tôi tên là Đường Xung, hoạt động của ngài ở Tỉnh Thành sẽ do tôi chịu trách nhiệm.”

“Ừm, làm phiền ông rồi.”

Lời của Sở Vĩnh Du khiến Đường Xung sững sờ trong giây lát, ông chủ đang ở nước ngoài, gọi điện thoại về dặn dò, trong lời nói đã miêu tả địa vị của Sở Vĩnh Du lên tận trời, nếu không phải đang ở nước ngoài thì chắc chắn ông chủ sẽ đích thân chịu trách nhiệm việc này.

Là một nhân vật lớn như thế, nhưng thái độ lại thân thiện bất ngờ khiến ông ta hơi khó thích ứng.

Đến bãi đỗ xe, Đường Xung chỉ chỉ vào một chiếc xe tải chở hàng ở bên cạnh.

“Ngài Sở, chuyện ngài dặn dò chúng tôi đã hoàn thành rồi, mọi thứ từ văn phòng phẩm đến quần áo và những vật dụng khác đều đã mua xong, ngài có muốn xem qua một chút không?”

“Ừm, mở ra xem một chút đi.”

Lời này là Đồng Ý Yên nói, cô muốn đích thân xem thử, như vậy ít nhiều cũng có thể yên tâm hơn.

Cửa sau toa xe hàng được mở ra, bên trong có rất nhiều loại hàng hóa nhưng được sắp xếp hết sức gọn gàng, quả thật là cái gì cũng có, dù là sinh hoạt, học tập hay là giải trí.

Sau khi Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên xem xong, đang định lên xe Lexus 570 do Đường Xung mở ra thì đột nhiên Sở Vĩnh Du hơi ngơ ngác, vội vàng nói.

“Vợ ơi em lên xe trước đi, anh qua bên kia một chút.”

Ngay vừa rồi, Sở Vĩnh Du vốn mẫn cảm về âm thanh hơn người đã nghe thấy ở chỗ nào đó của bãi đỗ xe, có người đã nhắc đến hai chữ Mặc Hoa.

Bởi vì Jessica, vốn dĩ anh đã rất mẫn cảm với hoa lá màu xanh thẫm, nên làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được.

Nói không chừng, sẽ có thể tìm ra vị trí của Jessica, chấm dứt những rắc rối về sau này.

Bạn đang đọc Bản Lĩnh Ngông Thần (Dịch) của Ngự Dụng Cuồng Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Long_Hoang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.