Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Tấm Thẻ Mà Thôi

Phiên bản Dịch · 1678 chữ

Khi Lạc Gia Minh tỉnh lại, cảm thấy run rẩy một trận, sau khi tầm nhìn hoàn toàn sáng rõ, cả người anh ta đều kinh sợ.

“Không! Thả tôi xuống! Thả tôi xuống!”

Trên mui của một chiếc Lamborghini, Lạc Gia Minh bị trói, gò má của anh ta bị gió thổi rát, cộng thêm trên đầu vốn có vết thương, tự nhiên càng đau đớn.

Tuy nhiên, tiếng hét của anh ta, căn bản không có ai đáp lại, tiếng gió vẫn vang lên vọng.

Không đúng! Không đúng!

Đột nhiên, Lạc Gia Minh cảm giác ra cái gì đó, từ từ ngẩng đầu lên, lập tức trong mắt tràn ngập sự kinh hãi và khiếp sợ.

Bên trên, rõ ràng là một chiếc trực thăng đang bay với tốc độ nhanh, chiếc Lamborghini mà anh ta bị trói vào này, căn bản không phải đang chạy trên đường, mà là được trực thăng cẩu bay.

Đây… mình thật sự đang nằm mơ sao?

Trong bàng hoàng, anh ta dường như nhìn thấy ở cửa khoang mở ra cửa chiếc trực thăng, xuất hiện một người.

Điều đáng sợ hơn là người đó vậy mà trực tiếp nhảy xuống.

Chỉ thấy trong bầu trời đêm một đạo hàn mang vụt qua, dây cáp buộc chiếc Lamborghini đứt tại chỗ, Lạc Gia Minh và chiếc xe bắt đầu rơi tự do.

Người nhảy xuống đó, đứng vững vàng ở bên cạnh Lạc Gia Minh.

Tuy cực kỳ khiếp sợ, đặc biệt còn có loại cảm giác mất trọng lực đó, nhưng Lạc Gia Minh vẫn nhận ra, người nhảy xuống từ trực thăng này, vậy mà là Sở Vĩnh Du.

Bùm!

Không kịp mở miệng nói ra bất kỳ lời nào, chiếc xe nặng nề đập xuống đất, mà Lạc Gia Minh, dưới va chạm kịch liệt đó, linh kiện của chiếc Lamborghini bắn tung ra đất, anh ta có thể sống được sao?

Thời khắc cuối cùng, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ.

Ba, ba có phải là đang lừa con không? Không phải là nói có Cửu Long lệnh thì hoàn toàn có thể thoải mái làm gì thì làm không có ai dám quản hay sao? Tại sao… Sở Vĩnh Du vẫn dám giết anh ta.

Nhà họ Lạc ở Thiên Hải, một đêm bình thường, một đêm yên tĩnh, mãi đến khi trong sân phát ra một tiếng vang cực lớn mới đánh thức tất cả mọi người.

Từng bóng người bay ra, là một trong những hào môn ở Thiên Hải, nhà họ Lạc đương nhiên có vốn liếng để thuê rất nhiều cao thủ võ giả.

Sau khi những võ giả này xuất hiện, ánh mắt đều mang theo một tia khác thường.

Dù sao, một chiếc Lamborghini nửa đêm nửa hôm từ trên trời rơi xuống, nhất là lúc này bên trên có một người đứng yên đó, lẽ nào không thấy siêu lạ thường sao?

“Đó… đó là cậu út?”

Có người tinh mắt, cuối cùng cũng chú ý tới Lạc Gia Minh vẫn bị trói trên chiếc mui xe Lamborghini đã hoàn toàn biến dạng.”

“Là cậu út! Thật sự là cậu út!”

Cuối cùng cũng chắc chắn, các võ giả phục vụ cho nhà họ Lạc đều trở nên giận dữ, nhưng gia chủ chưa đến, tự nhiên không dám tự ý hành động.

Cũng chỉ trong mười mấy giây, người của nhà họ Lạc cũng đều lộn xì ngậu lên rồi.

Đặc biệt là một người trung niên vóc dáng cực kỳ vạm vỡ ở chính giữa thì càng tức đến sôi máu, hai mắt nhìn chằm chằm vào thi thể của Lạc Gia Minh, đã bắt đầu chuyển sang đỏ máu.

“Sở Vĩnh Du! Cậu vậy mà dám giết con trai của Lạc Lôi tôi?”

Sở Vĩnh Du chắp tay sau lưng, từ từ nhìn sang Lạc Lôi.

“Nhớ lời tôi đã nói trong điện thoại không? Tôi muốn tiêu diệt nhà họ Lạc các người, trừ phụ nữ và trẻ em, toàn bộ đều phải chết, Lạc Gia Minh, chỉ là mở đầu.”

Mọi người của nhà họ Lạc nghe thấy lời này, lũ lượt nhỏ giọng bàn tán.

“Cậu ta chính là Sở Vĩnh Du? Nhìn rồi cũng chỉ như thế.”

“Đúng thế, còn từ trên trực thăng nhảy xuống, làm màu, tưởng chúng ta ai cũng chưa từng thấy võ giả sao? Rất hiếm lạ sao?”

“Ngu si, vậy mà dám quang minh chính đại đến nhà họ Lạc chúng ta gây sự như vậy, thật là không biết sống chết, cậu ta lẽ nào không biết nhà họ Lạc chúng ta bây giờ đã hơn trước rồi? Một con người cỏn con, có thể gây lên sóng gió lớn cỡ nào chứ?”

Nếu như Lạc Gia Minh ở dưới hoàng tuyền biết được, đoán chắc có thể tức mà bò dậy.

Những người này đều là anh chị em và các tiền bối của anh ta, vậy mà không có một ai quan tâm đến cái chết của anh ta, ngược lại ở đó chỉ trỏ bàn tán về Sở Vĩnh Du.

“Tất cả im miệng hết đi.”

Lạc Lôi quát một tiếng, cũng có hơi không nghe tiếp được nữa, gia tộc lớn chính là như vậy, chỗ nào không có cạnh tranh, nhà họ Lạc bọn họ cũng như vậy, chỉ có điều có vài gia tộc thể hiện dè dặt hơn, có thể ít nhiều lộ chút bi thương, nhưng bọn họ, là không thể rồi.

Bước ra một bước, Lạc Lôi lạnh giọng nói.

“Sở Vĩnh Du! Cậu nhìn xem đây là gì!”

Tay phải của Lạc Lôi giơ lên, lúc này trong tay nhiều thêm một tấm lệnh bài hình chữ nhật màu vàng lấp lánh, nhìn kỹ, có thể phát hiện bên trên vậy mà khắc chín thần long nước R với hình dạng khác nhau.

Trong mắt của người nhà họ Lạc đều lộ ra vẻ kiêu ngạo, đây là Cửu Long lệnh, bất cứ một gia tộc nào có vật như này, vậy thật sự có thể nằm đi rồi.

Mà lý do cuộc canh tranh vị trí gia chủ của nhà họ Lạc lại khốc liệt đến vậy, đối với cái chết của Lạc Gia Minh không những không có một chút đau lòng, thậm chí còn có chút vui sướng khi kẻ khác gặp nạn, cũng đều là vì Cửu Long lệnh.

“Một tấm thẻ mà thôi.”

Trong mắt Sở Vĩnh Du tràn ngập sự khinh thường, mặc kệ là ai, mặc kệ là có thứ gì trong tay, hoặc đằng sau có chỗ dựa như nào, đều tuyệt đối không phải là lý do và cái cớ để bạn được phép coi mạng người như cỏ rác.

Sở Vĩnh Du hiện nay là Chiến Thần nước R, Lạc Gia Minh cho dù không phải nhằm vào anh, tùy ý giết người như vậy, anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Một tấm thẻ?”

Nghe thấy lời này, mũi của Lạc Lôi sắp tức đến xì khói rồi.

“Sở Vĩnh Du, tôi biết thân phận thật của cậu, cho nên cậu cho rằng thân phận đó của cậu không cần cung kính với Cửu Long lệnh rồi sao? Ha ha, vậy cậu quá sai rồi, Cửu Long lệnh trong tay, nhà họ Lạc tôi, không ai có thể trị được!”

Bụp!

Từ trên xe nhảy xuống, mặt đất lập tức nứt ra, Sở Vĩnh Du từng bước đi về phía Lạc Lôi.

“Vậy sao? Ông cho rằng Cửu Long lệnh không gì là không thể, vậy tại sao ông không dám công bố thân phận thật sự của tôi với tất cả người của nhà họ Lạc? Ông dám không?”

Chuyện này…

Lạc Lôi sững người tại chỗ, Cửu Long lệnh quả thật lợi hại, nhưng cũng có một hạn chế, đó chính là không thể đối đầu với quốc gia, thứ gì lợi hại hơn nữa, đụng với quốc gia, vậy cũng không khác biệt gì với con kiến.

Thân phận Chiến Thần nước R của Sở Vĩnh Du, ông ta nếu như dám tiết lộ, vậy trong vài phút sẽ nhận lấy kết cục cả nhà đều bị chôn vùi, đừng nói một tấm Cửu Long lệnh, dù là một trăm nghìn tấm, cũng không làm nên trò trống gì.

Trực tiếp bị Sở Vĩnh Du điểm trúng chỗ đau, Lạc Lôi đã cuống lên.

“Bớt nói mất lời vô dụng đó với ta đi! Sở Vĩnh Du, thiên tử phạm pháp xử như thứ dân, cậu đã giết con trai của tôi, nhiều người như vậy đều có thể làm chứng, cho nên cho dù tôi hôm nay giết cậu, phía trên cũng tuyệt đối sẽ không làm gì tôi cả, nói không chừng, còn sẽ tặng tôi một tấm hoành phi trừ hại cho dân.”

Nói đến đây, những võ giả đó của nhà họ Lạc ai nấy đều rục rịch, nhưng Lạc Lôi lại vội ngăn lại.

“Các người đứng im tại chỗ! Võ lực của Sở Vĩnh Du rất mạnh, các người đều không phải là đối thủ, đừng vô cớ đi tìm chết.”

Tuy nhiên, những võ giả đó lại đều bất mãn.

“Gia chủ! Sao có thể để loại người ngoài này đến huênh hoang làm càn được.”

“Không sai, thực lực của cậu ta cao cường cỡ nào, cuối cùng cũng chỉ là Tiên Thiên võ giả, chúng ta đâu phải không có.”

“Kiến nhiều cắn chết voi, gia chủ ông nhìn đi, chúng ta bây giờ báo thù cho cậu chủ út.”

Giọng vừa dứt, từng bóng người nhanh chóng di chuyển, lũ lượt lao về phía Sở Vĩnh Du.

Lạc Lôi quát dừng, ngoài mắt hoảng hốt, thực chất trong lòng vui như hoa nở.

Những phế vật như các người cứ lên đi, Sở Vĩnh Du, tôi đã kính biếu rồi, cậu tuyệt đối đừng mềm lòng nương tay, trò hay, còn ở phía sau.

Bạn đang đọc Bản Lĩnh Ngông Thần (Dịch) của Ngự Dụng Cuồng Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Long_Hoang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.