Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự sùng bái đến từ bà xã

Phiên bản Dịch · 1676 chữ

Trong bầu trời đêm, một chiếc Mercedes-Benz S320L phi nước đại trên tỉnh lộ, người thanh niên lái xe, hai cha con Lý Phú Quốc và Lý Quang Quang ngồi ở hàng ghế sau.

Lúc này, Lý Quang Quang vô cùng kinh ngạc, bởi vì sau khi ra khỏi sơn trang Địch Long, anh ta vô tình chạm vào lưng ba mình và phát hiện quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.

“Ba, ba…hồi nãy ba cũng sợ?”

Lý Phú Quốc lườm Lý Quang Quang một cái.

“Vớ vẩn! Ba mày thật sự là tên ngốc sao? Bản thân tao cũng đã nghe ngóng không ít chuyện của Sở Vĩnh Du rồi, sao có thể không sợ.”

“Vậy thì tại sao…”

Lời còn chưa nói xong, Lý Quang Quang đã ngậm miệng.

“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịp tim của Lý Phú Quốc vẫn đang tăng nhanh.

Ông ta cũng không phải kẻ ngốc, thật sự muốn dựa vào Sở Vĩnh Du làm mấy chuyện để kiếm tiền, sao có thể không đi tìm Sở Vĩnh Du bàn bạc trước chứ, dùng thân tình để đánh động, ngược lại lại chơi trò không não này.

Tất cả chuyện này là do người đàn ông bí ẩn ra lệnh, Lý Phú Quốc rất thông minh, cho nên cho dù khi ông ta có thầm phái người do thám Sở Vĩnh Du đi nữa, cũng không cần chụp lấy một bức ảnh, bởi vì người thần bí đã nói rồi, không được biết bộ dạng của Sở Vĩnh Du thế nào.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên, nhìn thấy đó là dãy số đã được mã hóa quen thuộc, Lý Phú Quốc vội vàng bắt máy.

“Nhiệm vụ của ông đã hoàn thành. 600 tỷ tiền mặt sẽ đến tài khoản của ông trước 0 giờ, trực tiếp về Tây Thành, đừng có đi tìm Sở Vĩnh Du nữa.”

Lý Phú Quốc vui sướng.

“Vâng vâng, cảm ơn.”

Phối hợp với một trò chơi như vậy xong, 600 tỷ tiền mặt đã vào tài khoản, còn có gì để kiếm tiền nhanh hơn như vậy không?

“Sở Vĩnh Du ơi Sở Vĩnh Du, có câu năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, người mà cháu chọc vào này, tuy không biết đang giở trò gì, nhưng chỉ e cháu cũng sẽ không sống yên đâu, cậu cũng chỉ có thể chúc phúc cho cháu thôi.”

Nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt của Lý Phú Quốc lại tràn đầy hả hê.

Năm đó, chị gái Lý Liên vốn có thể gả cho một gia đình giàu có ở Tây Thành, từ đó có thể hoàn toàn cải thiện kinh tế gia đình, không ngờ, vậy mà lại dây dưa với một tên Sở Hải nghèo trắng tay, còn ăn cắp hộ khẩu đi đăng ký giấy kết hôn, bị ông cụ tức giận đuổi đi, không còn gặp lại nữa.

Một người chỉ mưu cầu lợi ích như Lý Phú Quốc, thân thích là cái gì, ông ta đương nhiên chả quan tâm, nếu không cũng sẽ không thèm tìm kiếm trong suốt nhiều năm như vậy rồi.

Vì vậy, trong thâm tâm ông ta, mọi thứ đều là đáng đời, nếu chị gái gả vào một gia đình giàu có, ông ta có cần phải chịu đựng bao nhiêu vất vả, mệt nhọc mới tích góp được khối tài sản hàng chục tỷ như vậy không? Tất cả những oán hận này ông ta đều đổ dồn lên người chị gái Lý Liên, đối với đứa cháu trai Sở Vĩnh Du chưa từng gặp mặt này, có hảo cảm mới là lạ đó.

Lý Phú Quốc nghĩ như vậy, Sở Vĩnh Du đang trên đường về nhà, cũng nghĩ đến chuyện này.

Bình thường mà nói, anh căn bản không quan tâm, nhưng Lý Phú Quốc vậy mà lại biết anh đã đến Bàn Sơn Môn, vậy người đứng sau đó, năng lực chắc chắn không nhỏ.

Sở Vĩnh Du đã trở thành Võ vương, có người muốn theo dõi anh, gần như là chuyện không thể, cho nên việc rò rỉ tung tích của anh chỉ có thể được tiết lộ từ một người biết chuyện thôi.

Đương nhiên, vợ của anh sẽ không, Tần lão? Càng không thể, vậy sẽ là ai?

Trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi, Sở Vĩnh Du về đến Vân Vụ Chi Hải, vừa bước vào cửa thì trong nhà hoàn toàn tối đen, công tắc cũng không có tác dụng.

“Cúp điện rồi ư?”

Sở Vĩnh Du khó hiểu, đang định gọi nghiệp vụ hỏi thăm thì đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất có một vật hình tròn huỳnh quang, liền nhìn về phía trước, cách đó chừng một mét lại có một hột khác.

Cứ như vậy men theo con đường di thẳng đến phòng ngủ của bọn họ ở lầu hai, cửa phòng mở ra, bên trong lấp lánh ánh nến.

Sau khi bước vào, thì nhìn thấy bà xã Đồng Ý Yên đang ngồi trên giường trong bộ váy vô cùng gợi cảm một cách không thể diễn tả bằng lời, tay phải cầm một ly rượu vang đỏ.

“Đáng ghét, muộn như vậy mới về.”

Sở Vĩnh Du không khỏi nuốt nước miếng, hết cách rồi, bà xã hôm nay quá quyến rũ.

Vừa định sải bước đi, giọng nói của Đồng Ý Yên lại vang lên.

“Đừng nóng lòng, em có sư phụ rồi, cuối cùng cũng có thể học võ công, sau này chúng ta có thể ở bên nhau dài lâu, cho nên hôm nay đáng để chúc mừng, uống hai ly trước đi.”

Sải bước qua đó, giọng nói của Sở Vĩnh Du cũng có chút thay đổi rồi.

“Uống cái gì mà uống! Nếu như lúc này mà có thể nhẫn nại, thì ông xã em còn là đàn ông sao?”

Ánh trăng dịu dần, bên trong biệt thự nào đó của Vân Vụ Chi Hải, Đồng Ý Yên nép vào vòng tay của Sở Vĩnh Du, vẻ mặt đầy vẻ ai oán.

“Tại anh hết, thời khắc kinh hỉ mà người ta khó lắm mới chuẩn bị được, toàn bộ bị anh làm hỏng hết rồi, uổng công em còn kêu ba mẹ đưa Hữu Hữu qua bên bọn họ ngủ nữa.”

Sở Vĩnh Du vội vàng nhận sai.

“Xin lỗi vợ, trong trường hợp đó, là một tên đàn ông thì đều không thể nhịn được mà.”

Trợn trắng mắt với Sở Vĩnh Du một cái, Đồng Ý Yên quay lại vẻ nghiêm túc.

“Sư phụ đã nói với em rất nhiều, không ngờ trong võ giả lại phức tạp như vậy, Vĩnh Du, anh bây giờ đang ở cảnh giới nào?”

“Võ Vương.”

Hả!

Trong phút chốc, Đồng Ý Yên hít ngược một hơi, trong mắt tràn đầy sùng bái.

“Trời ạ! Sư phụ nói, trong võ giới hiện tại thì võ vương chính là đỉnh cao nhất, không ngờ anh chính là võ vương.”

Giờ phút này, Sở Vĩnh Du lần đầu tiên thực sự cảm thấy đắc ý, có thể làm cho bà xã mình sùng bái, ai mà không thích.

“Ừm ừm, vậy thì em cũng phải nỗ lực gấp đôi, phải theo kịp bước chân của anh.”

Nói đến đây, Đồng Ý Yên nghĩ đến một chuyện.

“Đúng rồi, buổi chiều, em mời sư phụ đến nhà ăn cơm, mẹ nấu, sau đó em nhờ sư phụ xem giúp Hữu Hữu một cái, không ngờ trong cơ thể Hữu Hữu cũng là Hà Lạc Chi Huyết, cho nên Vĩnh Du à, em muốn bàn với anh chuyện này, sư phụ nói con nít 6 tuổi học võ là thời gian tốt nhất, em nghĩ….”

“Được.”

Sở Vĩnh Du không chút do dự nào, nhìn Đồng Ý Yên có phần sững sờ mà mỉm cười nói.

“Anh vốn đã định cho con gái đi học võ. Dù sao nó cũng là con gái, thời nay, xã hội tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm, có thể tự bảo vệ mình, có gì mà không tốt.”

“Vậy tốt quá, không vấn đề gì nữa, ngủ đi, ngày mai không phải là tiệc đính hôn của Thư Di và Quan Phấn sao? Em còn phải dậy sớm đến chỗ sư phụ học võ, không đến công ty nữa, đến lúc đó anh đến đón em.”

“Ừm.”

Nhìn Đồng Ý Yên nhắm mắt, Sở Vĩnh Du cũng không ngờ con gái mình lại thừa hưởng hoàn hảo đặc tính của vợ anh, thế này cũng là chuyện tốt.

Sáng ngày hôm sau, Đồng Ý Yên rời đi sớm, bởi vì phải kịp hai tiếng sau khi mặt trời mọc để tu luyện, sau khi Sở Vĩnh Du dậy, thì đến nhà mẹ vợ ở cùng tiểu khu, ăn sáng với Hữu Hữu, sau đó liền ra ngoài đến trung tâm mua sắm thuộc về nhà họ Kim.

Đã mua đồng hồ cho cả Ngu Thư Di và Hà Tiểu Mông làm quà đính hôn rồi, hôm nay Ngu Thư Di đính hôn, đương nhiên anh phải đến lấy.

Vừa bước vào, sau chuyện lần trước, chỗ này từ nhân viên bán hàng cho đến quản lý, không có người nào là không biết Sở Vĩnh Du, dù sao thì ngay cả ông chủ của bọn họ Kim Minh cũng cung kính với Sở Vĩnh Du như vậy mà.

“Làm phiền, tôi đến lấy đồng hồ mà lần trước tôi gửi ở đây, tôi tên Sở Vĩnh Du.”

Không đợi những người này lên tiếng chào hỏi, Sở Vĩnh Du đã đến báo tên trước, thực sự đánh giá quá thấp thân phận của mình rồi.

Đương nhiên, quản lý đích thân tiếp đãi anh, cũng bị sự lịch sự của Sở Vĩnh Du làm kinh ngạc, đang định mở miệng thì đột nhiên một giọng nói giành trước.

“Anh tên là Sở Vĩnh Du?”

Bạn đang đọc Bản Lĩnh Ngông Thần (Dịch) của Ngự Dụng Cuồng Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Long_Hoang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.