Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2391 chữ

Arc 0 : Hành trình vào Hư không.

Chương 1: Lạc vào địa cầu !

Vào 8:30 A.M, thứ Hai, 18/09/22XX tại thành phố Los Angeles, Hoa Kỳ, The Earth.

Trong một căn phòng thí nghiệm nhỏ bé xinh xinh được phủ sơn màu hồng đầy nam tính, có một cô bé với mái tóc xanh bồng bềnh buộc 2 bím tóc dài, đôi mắt màu lục cùng cặp kính nhìn rất chi là cute (Nói chung nhìn cũng rất chi là loli :>) đang làm thí nghiệm về cánh cổng không gian. Và Bùm ! .Một tiếng nổ lớn xuất hiện vang ra khắp từ hành lang đến các căn phòng, cô bé thốt lên.

"Ôi chao, Lại bị hỏng gì nữa đây? " Cô bé nói với giọng điệu thất vọng.

Sau khi nghe tiếng động lớn thì những người bạn của cô ấy chạy gấp rút đến chỗ cô bé nhỏ một cách nhanh chóng.

"Jully, Cậu ổn không?" Họ vừa chạy vừa nói.

"Vẫn ok !" Jully đáp.

"Xảy ra chuyện gì?! " Một số người bạn của Jully hỏi.

Ngay lúc nhận ra thì đám bạn của Jully rất hoảng hốt khi phát hiện cánh cổng đã hỏng sau vụ nổ, và bắt đầu tìm cách sửa nó mà không hề hay biết rằng trong khi họ làm việc, đã có một sự cố khác xảy ra đang đợi họ giải quyết.

Tại một nơi nào đó trên thế giới Nora...

23:12 P.M, Chủ nhật 22/12/20XX tại LXXX, FXXX, Nora

Ở một khu vực hẻo lánh trên hành tinh Nora, một tên tội phạm đang cầm khẩu súng Desert Eagle, nhắm thẳng vào đầu một anh chàng trẻ tên John. (Hắn định rủ solo oneshot lục bạc với John nhưng hắn đâu biết John là ắk wỷ fi fai =b )

"Cuối cùng cũng gặp được mày rồi" tên tội phạm cười đầy thù hận. "Đôi khi cuộc đời chỉ ở giây phút quyết định và giờ đây, tao chọn quyết định kết thúc cuộc sống thảm hại của mày,John ạ"

John nhìn thẳng vào tên tội phạm với vẻ mặt trầm trọng (như muốn nôn ra trước những lời sảng văn của hắn). Trước khi anh trả lời, một thứ lạ lùng đã kéo anh ta đi và biến mất khỏi tầm nhìn của tên tội phạm.

"What the f...?" tên tội phạm nói ra những lời thân thiện trước tình huống bất ngờ đó. Hắn tuy rất cay cú nhưng chả thể làm được cái mẹ gì cả.

8:57 A.M thứ Hai 18/09/22XX , Los Angeles, Hoa Kỳ, The Earth.

Sau khi John được dịch chuyển đến căn phòng mới, anh ta hoàn toàn ngơ ngác không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở một nơi hoàn toàn khác với môi trường trước đó. Anh ta cứ ngồi im lặng, suy nghĩ về những câu hỏi không lời đang xoay quanh trong đầu. Liệu đây có phải là một cuộc tấn công của tên tội phạm? Hay một thực thể siêu nhiên đã thực hiện việc này? John cố gắng nằm yên và tìm kiếm câu trả lời cho bản thân. Anh ta bắt đầu kiểm tra cơ thể, xem có bất kỳ sự thay đổi nào xảy ra, và phân tích mọi khung cảnh. Nhưng đến bây giờ, anh vẫn không thể tìm ra bất kỳ lý do hợp lý nào cho sự dịch chuyển bất ngờ của mình.Cùng lúc đó, Jully nhìn John với một ánh mắt tò mò khi anh ta vẫn còn ngồi im lặng giữa đống đổ nát của cánh cổng hư hỏng. Cô liếc nhìn qua hình dạng mới, người đang bất động đó, với sự tò mò và thắc mắc cô đứng dậy, tuy bộ đồ có hơi bụi bẩn nhưng Jully vẫn nũng nịu hỏi một cách lịch sự:

"Oh, welcome, mysterious stranger. Do you need any assistance?" Jully hỏi chàng trai trẻ lạ mặt với giọng điệu tò mò.

John choáng váng trong giây lát, sau đó mới chịu hoàn hồn về và ngây người với cảnh tượng xung quanh. Cậu nhìn vào Jully , cô gái chạt tuổi 17 đang nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt tò mò và ngây thơ với cặp kính của cô ấy.

"Nói tiếng Anh ?" John tự thì thầm hỏi bản thân. "Ahem,Would you mind telling me where am i staying?" John ho đàm, rồi đứng dậy hỏi Jully với giọng điệu trầm và gương mặt có một chút nhiếu mầy cùng với gương mặt tò mò .

*Chuyển ngữ *

Jully giật mình và lùi lại phía sau theo bản năng khi John mở lời, dù đã tự tin với tất cả những sự thân thiện của mình, Jully vẫn còn hơi rụt rè , cô bĩu môi và đáp lời chàng trai lạ mặt bằng một giọng nói dịu dàng.

"À được thôi, Ở đây là ..." Jully định đáp lời John nhưng bị bạn bè ở phía sau lưng cô ngăn lại.

"Hm, Tại sao chúng tôi phải nói chuyện với một người lạ mặt như cậu?" Một người bạn của Jully là Lily cảnh giác hỏi.

Lily từ từ bước ra từ phía sau Jully, là một cô bé với mái tóc ngắn màu vàng óng ả, chiều cao của cô khoảng 1m66. Lily bước lên bên cạnh của Jully và lấy tay che chắn cho cô cũng như nhìn John một cách cảnh giác. John ngước xuống nhìn Lily và Jully rồi đáp lời cả 2 người họ bằng một giọng nói khá trầm.

"Không có vấn đề gì cả nếu cô không muốn trả lời" John đáp. "Tôi chỉ muốn hỏi rằng, tại sao tôi lại ở đây?"John hỏi. "Và...các người là ai?" John tiếp lời.

Mọi người trong căn phòng đều nhìn nhau, có một số người thở dài và trả lời John rằng họ không biết cậu đến từ đâu và tại sao cậu lại ở đây. Người đứng gần John bắt đầu giải thích rằng họ đang làm việc cho một nhóm tên là OFBU (Our future belongs us). Họ cho rằng John có thể bị tâm thần hoặc bị đưa đến đây do những lý do khác. John bắt đầu cảm thấy hoang mang và bối rối, nhưng anh ta cũng có cảm giác rằng mình đang bị bao vây bởi những bí mật và vấn đề phức tạp. John có cảm giác lo lắng, cậu liếc nhìn qua lại và tự nghiếng răng , mặt cậu thì chảy đầy mồ hôi và nhịp tim thì đập ngày càng nhanh khi cậu nhận ra điều gì đó.

"Này, tôi có thể quay trở về không...?" John nói với nét sợ hãi rõ rệt và tay chân anh ta run rẩy.Không ai đáp lại câu hỏi của John, khiến cậu ta ngày càng mất bình tĩnh.

"Vì sao các cô im lặng vậy?" John nói với bản năng hoang tưởng của mình.

John liếc nhìn Jully, và anh ta bất ngờ tiến lại gần, quát tháo và tóm cổ áo cô với nét tức giận rõ rệt trên khuôn mặt. Jully bị John tóm cổ áo một cách bất ngờ khiến cô vô cùng sợ hãi.

"Tại sao lại không trả lời tôi? Chính cô là người đã đưa tôi đến đây, đúng không?" John nói với giọng quát tháo và thô lỗ.

"Ừm, tôi cũng không biết điều gì đang xảy ra, tôi chỉ đang sửa vài đường dây điện thôi mà tự nhiên nó phát nổ rồi cậu xuất hiện, híc...híc," Jully trả lời John với vẻ mặt sắp khóc.

Jully cố gắng vùng vẫy để giải thoát khỏi cánh tay của John đang tóm cổ áo cô.

"Anh buông tay ra, làm ơn... đau quá!" Jully nói với giọng khóc nức nở.

"Dừng lại!" Luna quát to. "Hành động thô lỗ với một cô gái không phải là đặc quyền của đàn ông đâu." Luna vừa nói vừa khoanh tay, nhìn John với ánh mắt khinh thường.

John vừa liếc qua Luna trong một chốc lát thì bị ăn ngay một cước vào mặt, khiến cậu té ngã và nằm lăn dài trên đất. Trong số những người bạn của Jully, Emily từng học Karate và đã dùng khả năng của mình để hạ đòn John, làm cho cậu ta đau điếng. John cố gắng ngước mặt lên để tìm người đã đánh lén mình nhưng bị ăn đấm thêm một lần nữa vào mặt còn lại.

"Jully, Em không sao chứ?" Emily hỏi Jully một cách lo lắng.

"Em không sao, chỉ hơi đau một chút...khụ..." Jully vừa ho vừa đáp lời Emily bằng một giọng nói khàn và hơi khó nghe.

Emily liếc nhìn lại John với vẻ mặt sắc lạnh và cậu ta chỉ có thể nằm yên nghe và cố gắng không nhúc nhích.

"Bắt nạt đủ chưa?" Emily nhìn xuống, vừa hỏi vừa đạp lên người John. "Trói tên lạ mặt này lại, tôi sẽ tra hỏi cậu ta" Emily nói với sự kiên nhẫn và kiểm soát bản thân.

John bị Emily đấm ngất đi rồi bị trói trên một cái ghế gỗ cứng. Trong khi đó, mọi người trong căn phòng bàn tán xôn xao về lai lịch của một chàng trai lạ mặt xuất hiện và hành sự một cách thô lỗ với chủ nhà.

"Chính xác thì chị muốn tra khảo hắn cái gì thế, chị Emily?" Jully dịu dàng hỏi Emily.

"Chỉ là một chút thông tin nhỏ thôi cưng" Emily vừa xoa đầu Jully vừa đáp.

Khoảng lâu sau, khi John tỉnh lại thì cậu thấy bản thân đang bị trói trong một căn phòng cũ kĩ, trên một cái ghế gỗ cứng, ngồi khá khó chịu. Cậu loay hoay một hồi thì Emily vào phòng và tra khảo anh ta.

"Có gì thì nói nhanh đi !" John nói với Emily bằng giọng điệu khó chịu.

"Cậu mới là người cần hỏi đấy, cậu nhóc lạ mặt" Emily đáp lời John với một cái nhếch mép.

John hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy một chút bình tĩnh để hỏi Emily.

"Đây là đâu?" John hỏi.

"Nếu cậu muốn biết tên thành phố thì đây là vùng ngoại ô của thành phố Los Angeles, Mỹ", Emily đáp lời John khi cô đang ngồi trên một cái ghế thoải mái hơn đối diện với John đang bị trói, "Nếu cậu muốn biết tên khu vực này thì đây là một khu lãnh thổ thuộc quyền sở hữu của tiểu thư Jully người mà cậu đã hành động thô lỗ lúc nãy", Emily nói tiếp lời John với giọng điệu nghiêm túc.

"Lost...An ga lest ? Một nơi khác?" John đáp lời Emily.

"Đừng lảm nhảm mấy lời vô nghĩa nữa, hỏi tiếp đi" Emily quát vào mặt John bằng một giọng điệu khinh thường khi muốn tiếp tục tra khảo John.

John do dự, cố nghĩ xem nên hỏi gì tiếp theo.

"Các người là ai?" John hỏi tiếp.

"Cậu không nhất thiết phải biết đâu ! Tên lạ mặt" Emily đứng dậy, chuẩn bị ra khỏi phòng và đáp lời John. "Cậu tốt nhất đừng có ý gì xấu với tiểu thư Jully" Emily nhìn John bằng một ánh mắt sắc lạnh tiếp lời.

John cố gắng hỏi thêm những thông tin cần thiết nhưng bị Emily phớt lờ, cậu đang nghĩ xem nên nói gì đó hợp lí để kéo dài đoạn hội thoại giữa 2 người họ. Sau đó, John ngước đầu lên và nói to trước khi Emily ra khỏi cửa

"Lý do gì mà tôi lại bị trói lại đây?" John hỏi với vẻ mặt ngây thơ vô số tội.

"Vì cậu đã có hành vi thô lỗ với Jully", Emily trả lời John. "Sự hung hăng mà cậu thể hiện là không được phép. Jully đã quyết định trói cậu lại để giải quyết các vấn đề mà cậu gây ra".

John cố giải thích rằng tất cả những gì đã xảy ra là do sự sợ hãi của mình gây ra.

"Tôi nghĩ ai cũng sẽ lo lắng và sợ hãi khi bị mắc kẹt ở một nơi xa lạ.", John nói với giọng điệu khàn khàn.

Nhưng sau đó, Emily hỏi ngược lại cho John: "Liệu có ai đến những nơi xa lạ một cách vô tư, không do dự? Liệu có ai muốn đối mặt với những điều vô cùng khó khăn và không biết phải làm gì khi bị đưa vào tình huống như vậy? Cho dù cậu đang sợ hãi, nhưng liệu cậu đã nghĩ đến những gì Jully đã trải qua và phải chịu đựng?"

Phòng phỏng vấn trống trải và yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng đồng hồ đang đếm ngược thời gian. John đang đứng một mình trước mặt Emily, kiên quyết không chịu từ bỏ đòi hỏi được trả lại sự tự do. Trong khi đó, cảm giác căng thẳng và sợ hãi đang dần ập đến.

Không có gì ngoài tiếng thở dài và tâm trạng nao nức của John. Tuy nhiên, một cảm giác không được an toàn đang tràn ngập trong phòng, chứa đựng những điều nói không thành lời. John cảm thấy như mình đang bị hỏi tràn lan mọi bí mật riêng tư và những hành động sai trái mà mình từng gây ra, và đang phải chịu trách nhiệm với nó.

Không ai có thể giải quyết được tình huống này và cảm giác phủ lên phòng phỏng vấn đang lan toả ra khắp căn phòng. Một cảm giác sợ hãi, lo lắng và không chắc chắn đang tràn ngập trong John, khiến cậu bắt đầu cảm thấy cáu kỉnh và gần như mất kiểm soát.

Thời gian đang trôi qua một cách chậm rãi hòa tiếng chiếc đồng hồ quả lắc đung đưa, trong khi căng thẳng vẫn kéo dài. Cảm giác khó chịu tràn qua phòng phỏng vấn, chứa đựng tất cả những gì John đang sợ hãi và lo lắng.

Dù cho John đã cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình thì không thể giấu đi được căng thẳng trong phòng. Cảm giác sợ hãi đang phủ lên mỗi người, tạo nên một không khí khó chịu và đáng sợ.

Bạn đang đọc Bản thảo của tôi sáng tác bởi Remake_person123

Truyện Bản thảo của tôi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Remake_person123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.